Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 150




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





MỘT LÝ RƯỢU ĐỘC





“Nhân từ ư?” Thẩm Hi Hòa phì cười, nói với vẻ đầy ý nhị, “Ừm, chắc chắn rồi, nhân từ vô cùng.”





Rõ là nhân từ còn gì? 3Hắn đã bảo vệ được cả nhà Đổng Tất Quyền.





Hắn đã toàn thắng ván này!





Với các đại thần mà nói, hắn đã đứng ra1 đương đầu với hiểm nguy, cầu xin cho Đổng Tất Quyền để bệ hạ có cớ

nương tay với tống gia, để bá quan tin rằng quốc khổ bị 9thâm hụt không quá nghiêm trọng, thể hiện được tinh

thần trách nhiệm của một Thái tử.





Với văn võ bá quan mà nói, hắn3 quả là khoan dung nhân từ, quan viên tham nhũng là vấn nạn không thể thanh

tẩy triệt để, điểm khác biệt chỉ là nhiều hay ít8, có bị bắt thóp hay không mà thôi. Trong suy nghĩ của bọn họ, tham

nhũng không phải tội gì lớn lao, nhưng luật pháp nghiêm minh, Thái tử lại có thể khuyên can bệ hạ rằng tội này

không đến mức liên lụy vợ con, qua đó bảo vệ được nội quyển Đổng phủ, giành được thiện cảm của bá quan, nổi

danh nhân đức.





Với Hữu Ninh để mà nói, ông ta cần một lý do để buông tha cho nội quyền của Đổng Tất Quyền, để văn võ bá quan

không tin vào lời đồn quốc khố đã trống rỗng, nhưng nếu ông ta chủ động ân xá thì phải có chứng cứ, trong khi Hộ

bộ lại không thể bị thanh tra,





Hữu Ninh để cần một cái cớ để nương tay, triều thần lại không dám tùy tiện nêu ra, bởi lẽ bọn họ không biết tội của

Đổng Tất Quyền lớn cỡ nào, chỉ sợ ngày sau việc mình cầu xin cho Đổng Tất Quyền sẽ thành cái thóp trong tay đối

thủ chính trị. Tiêu Hoa Ung nêu ra một cái cớ, khiến cho mọi việc xuôi chèo mát mái.





Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ai cũng khen ngợi hắn, nhưng chỉ có nàng biết mọi chuyện đều do hắn sắp

đặt.





Hắn gặt hái được rất nhiều ích lợi, thanh danh lan xa, không ai hoài nghi, không ai biết được bản thân chỉ là một



quân cờ trên bàn cờ của hắn.





Bọn họ bị hằn lợi dụng triệt để, ấy vậy mà còn tán dương hắn hết lời.





Trong thiên lao, sau khi tiếp chỉ, Đổng Tất Quyền đưa cho viên ngục tốt đã thuyết phục mình một món đồ, đồng

thời quỳ xuống trước cửa buồng giam, thành kính cúi đầu: “Thay ta dập đầu cảm tạ đại ân đại đức của điện hạ.”





Thứ ông ta giao ra vẫn chưa đầy đủ, cũng không hoàn toàn là thật, ông ta đang đợi kết quả sau cùng, chỉ cần vợ con

được bình an, ông ta sẽ không còn lo lắng gì nữa. Thứ này chỉ mới là cam kết đi theo điện hạ mà thôi, mong rằng

điện hạ nể tình, không làm khó vợ con của ông ta.





Đến giờ ông ta mới biết vị Thái tử điện hạ mà thường ngày bọn họ chẳng để mắt, thậm chí còn thường xuyên quên

lãng mới là người khó lường nhất trần đời.





Tiếc thay, bệ hạ anh minh cả đời nhưng vẫn không biết chuyện này. Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao ông ta lại thấy

khoái chí! “Muội muội, bệ hạ đã ra lệnh bổ sung quân lương cho các địa phương rồi.” Bộ Sơ Lâm hớn hở đến tìm

Thẩm Hi Hòa.





Khi Đổng Tất Quyên xảy ra chuyện, ông ta kêu oan, bảo mình không hề cướp lương thực vụ thu, chỉ đi mua lương

thực chứ không có bán. Vì sao ông ta phải mua lương thực? Để bù vào lượng quân nhu bị thâm hụt. Thể là vụ việc

được phơi bày. Đám người Bộ Thác Hải chưa cần tố cáo gì, Hữu Ninh để đã phải bổ sung quân nhu cho bọn họ.





Bộ Sơ Lâm rất phấn khởi, thực tế chúng mình nàng ta đã tin đúng người. Đừng tưởng Bộ Thác Hải dễ dàng tin

tưởng Thẩm Hi Hòa, ông ta vẫn luôn âm thầm lo lắng, chỉ cần Thẩm Hi Hòa có ác ý thì cha con Bộ gia sẽ rơi vào

nguy hiểm.





“Đừng quên chuyện người đã đồng ý với ta.” Thẩm Hi Hòa đang bình phẩm loại hương mới mà cửa hàng đưa đến,

mấy cái lò hương đặt song song nhau cùng được châm lửa, nàng đưa tay quạt khẽ để mùi hương bay lên mũi, nhẹ

nhàng ngửi thử.





“Bây giờ muội đã có thể nói ta biết là chuyện gì được chưa?” Bộ Sơ Lâm hết sức tò mò Thẩm Hi Hòa sẽ bắt mình

làm chuyện gì.





“Đến khi đó rồi nói.” Thẩm Hi Hòa chẳng buồn ngẩng đầu lên.






Bộ Sơ Lâm nhích lại gần mấy cái lò hương hít hà, bị những mùi hương nồng đậm đan xen làm choáng váng mặt

mày, vội vàng lui ra xa. Không biết sao Thẩm Hi Hòa lại chịu nổi, nàng ta tranh thủ thời gian ra ngoài đổi gió, thấy

tỉnh táo lại mới nói: “Rốt cuộc vì sao chuyện này lại thành công, muội nói với ta một xíu đi.” Thẩm Hi Hòa ngửi từ

lò hương đầu tiên cho đến cái cuối cùng rồi mới ngẩng đầu nói: “Đừng tò mò, người biết được quá nhiều thường

sống không thọ.”





Bộ Sơ Lâm: “…”





Nàng ta méo miệng thở phì phò, phát hiện sắc mặt Thẩm Hi Hòa hồng hào, tươi tắn, tựa như đã trút bỏ lớp vỏ bọc

tiều tụy rồi ra cửa đứng chờ.





Nàng ta hết sức tò mò về thứ thuốc Thẩm Hi Hòa đã đưa cho mình: “Sắc mặt muội ngày càng tốt, chắc sắp tới có

thể cưỡi ngựa được rồi.





“Chắc một thời gian nữa là được.” Nói đến chuyện này, Thẩm Hi Hoa tươi cười. “Để ta dạy muội cưỡi ngựa” Bộ Sơ

Lâm lập tức tự tiến cử.





“Tỳ nữ của ta, ai cũng lớn lên trong trại chăn ngựa Tây Bắc.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt lườm nàng ta, không có vẻ gì

là chán ghét nhưng vẫn khiến người ta nhận thấy được sự xem thường trong đó, “Đừng quên ngươi là nam nhi.”





Bộ Sơ Lâm cúi đầu nhìn bộ y phục nam giới mình đang mặc, đột nhiên trừng mắt nhìn nàng: “Ta sẽ thay y phục nữ,

đeo mạng che rồi mới đi cùng muội, được chưa?”





Thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của nàng ta, Thẩm Hi Hòa không từ chối thẳng thừng: “Đợi khi nào ta cưỡi ngựa

được rồi hẵng nói.”





“Ta xem như muội đồng ý rồi đấy nhé.” Bộ Sơ Lâm giỏi nhất là được nước lấn tới. “Quận chúa, có người cầu kiến,

tự xưng họ Biện.” Có nha hoàn đi vào bẩm báo.





Thẩm Hi Hòa hơi nhíu mày: “Cuối cùng cũng tới.”





Bệ hạ cáo ốm hai ngày nay, canh phòng trong viện sẽ lơ là, chiếc đèn trời của Biện Tiên Di được bằng hữu tìm thấy,


có người này hỗ trợ, Biện Tiên Di mới trốn thoát được. Trước khi đi, nàng ta đã đi nhận xác A HỈ, muốn an táng cẩn

thận, không ngờ lại phát hiện cái xác không phải là A HỈ.





Nàng ta hỏi thăm bằng hữu, biết ngay Thẩm Hi Hòa đang dùng tính mạng A Hỉ để dụ nàng ta vào tròng. Thật ra,

nàng ta có thể rời khỏi Kinh đô mà không hề ngoảnh lại, và quả thật đã làm vậy, nhưng chạy càng xa lại càng

không yên lòng.





“Biện đại gia, lâu ngày không gặp, từ lúc từ biệt đến giờ không có chuyện gì chứ?” Thẩm Hi Hòa chậm rãi đi đến

chính đường, thấy Biện Tiên Di đang đứng đó, khoác áo choàng có mũ.





Có dược liệu do A HỈ kê cho, nàng ta điều dưỡng khá ổn thỏa, sắc mặt thoạt trông không tồi.





“Quận chúa.” Biện Tiên Di đoan trang làm lễ, “Mọi sai lầm đều do lòng ích kỷ của Tiên Di mà ra, Tiên Di sẵn sàng

chịu phạt, mong quận chúa hãy thả A HỈ.” “Quận chúa, quận chúa…” A Hỉ chạy tới, quỳ xuống trước mặt Thẩm Hi

Hòa, “Xin quận chúa hãy tha mạng cho Biện nữ lang, tiểu nhân nguyện cúc cung tận tụy phục vụ quận chúa cả đời,

lên núi đao xuống biển lửa cũng không sờn lòng!”





“A H!” Biện Tiên Di xông tới chắn trước mặt A HÈ, “Quận chúa, Tiến Di tự làm tự chịu.”





“Biện đại gia, điện hạ còn đang đợi cô đấy.” Tùy A Hỉ lo lắng nói. Thẩm Hi Hòa hờ hững nhìn bọn họ: “Oan có đầu,

nợ có chủ.”





“Quận chúa…”





Thẩm Hi Hòa xua tay ngắt lời Tùy A Hỉ: “Ngươi là kỳ tài, đương nhiên ta rất cần kỳ tài như ngươi, nhưng ta sẽ không vì thế mà mặc cho kẻ khác hãm hại mình mà không suy xét.”





Nói rồi, nàng liếc Bích Ngọc, Bích Ngọc bèn đưa đến trước mặt Biện Tiên Di một ly rượu đã được chuẩn bị sẵn. “Đây là một ly rượu độc, cô uống vào rồi, nợ nần giữa hai ta coi như được thanh toán.”





Biện Tiên Di mấp máy môi, nhìn phần rượu trong veo, sáng lấp loáng trong chiếc ly bằng lưu ly, hít sâu một hơi, đang định cầm lấy thì một người chợt vọt vào, Mặc Ngọc theo sát sau lưng người nọ, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm HI Hòa.





Người nọ chạy đến chỗ Bích Ngọc, đoạt lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn. “Lục Lang!” Mắt Biên Tiên Di đỏ ngầu, chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Trường Du.