Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 122




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





KHÔNG GIÀNH MẤT CƠ HỘI THỂ HIỆN CỦA HUYNH ĐÂU





Mọi chuyện được sắp xếp đầu ra đấy, Thẩm Hi Hòa có thể yên tâm dưỡng bệnh, hiện giờ nàng đi vài bước đã thấy

đuối sức, có điều vẫn3 nhất quyết muốn đi, dù đầu váng mắt hoa, dù vấp ngã bị | thương, dù hụt hơi, nàng vẫn

muốn kiên trì hết mức có thể.





May 1mà Tạ Uẩn Hoài ở lại quận chúa phủ, có thể phát hiện được khi nào thể lực của nàng đã tới giới hạn. Cứ kiên

trì như vậy trong hai9 ngày, rốt cuộc Thẩm Hi Hòa đã có thể xuống giường, đi từ trong phòng ra ngoài sân rồi quay

vào trong.





Trong thời gian nà3y, Mạc Viễn đã điều tra được về kẻ theo dõi quận chúa phủ và báo cáo với Thẩm Hi Hòa: “Quận

chúa, kẻ này đã trượt chân ngã xuống 8nước chết đuối vào ngày Mười hai.”





Thẩm Vân An rời Kinh ngày Mười tháng Chín, nàng bị kẻ gian mưu hại ngày Mười một, hôm sau người này gặp

nạn mà chết. “Thân phận của gã ta thế nào?” Thật ra việc này nằm trong dự đoán của Thẩm Hi Hòa nên nàng cũng

không thất vọng.





Kẻ chủ mưu suy nghĩ vẹn toàn, dẫu việc gã làm rất to gan nhưng đã được lên kế hoạch chu đáo.





“Gã ta là phường chợ búa, phụ mẫu đều đã mất, thế tử cũng đã qua đời, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, đến chỗ

ở cố định còn không có, hiểm khi qua lại cùng ai. Không điều tra được ai từng tiếp xúc với hắn rồi sai hắn đến quận

chúa phủ theo dõi.” Đây là lần đầu Mạc Viễn cảm nhận sâu sắc sự mưu mô xảo quyệt của người trong Kinh.





“Còn hai người kia?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.





“Hai người này, một kẻ là con nhà nông, mẫu thân ả là tỳ nữ từng làm việc cho Diệp gia, nhà mẹ đẻ của Định

vương phi.” Mạc Viễn cũng điều tra kỹ càng về hai người này, “Người còn lại cũng là lưu manh đầu đường xó chợ,

kẻ chắp nối với gã ta là cháu trai bà con xa của phu nhân nhà Lễ bộ Thị lang.”





“Định vượng và Hồ Chính Dương.” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Quả nhiên, Định vượng chỉ lấy lùi làm tiến.”







Ngay từ đầu, Định vương đã khôn ngoan chọn cách giấu giếm tài năng, thế nhưng các hoàng tử đều là người thông

minh, chiêu trò của hắn không thể gạt được tất cả huynh đệ, còn bị vạch trần hai lần liên tiếp, nhất là lần sau còn

dính líu đến binh quyền, hắn có ý đồ thể nào ai cũng rõ.





Bị Hữu Ninh để chán ghét, hắn có muốn lung lạc lòng người, âm thầm gầy dựng vây cảnh nào phải dễ.





Thế nên hắn mới nắm bắt cơ hội, đánh liều đặt cược một ván, giải quyết một vấn đề khó nhằn thay bệ hạ, thoạt

trông cứ ngỡ hắn lại lần nữa rút lui khỏi vũ đài tranh giành ngôi báu.





Nên nhớ bệ hạ đang độ tráng niên, nếu không có gì ngoài ý muốn, ông ta hoàn toàn có thể tại vị thêm mười, hai

mươi năm nữa, trong thời gian ấy mưa gió biến đổi khôn lường, ai biết ngày mai sẽ ra sao?





Hắn lại khôn ngoan biến trắng thành đen lần nữa.





“Hắn thích dùng người của vương phi nhà mình nhỉ.” Thẩm Hi Hòa rất không thích Định vượng, hắn có nét tương

đồng với đám chuột nhắt nhát cáy mà nàng chúa ghét.





“Quận chúa, có cần bắt hai kẻ này về đây thẩm vấn không ạ?” Mạc Viễn xin chỉ thị.





“Mặc kệ bọn chúng.” Thẩm Hi Hòa khẽ xua tay, “Đã có manh mối gì về vụ lương thực nộp thuế bị cướp chưa?”





“Rất rắc rối và phức tạp, không hiểu sao hai trăm vạn thạch lương thực lại có thể không cánh mà bay. Sau khi lương

thực bị cướp, quan huyện lập tức ra lệnh phong tỏa cửa thành, thử sử cũng nhanh chóng sai người đến điều tra,

không ngờ tìm không ra một hạt.” Cả Mạc Viễn cũng thấy khó tin.





“Hạt kê để được lâu, nếu lưu trữ trong điều kiện thích hợp chốn núi rừng hoang vu, muốn giấu nửa năm hay một

năm gì cũng được.” Lương thực nộp thuế cho triều đình là hạt kê.





Chẳng hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại thấy việc lương thực nộp thuế vụ thu bị mất có liên quan đến Tiêu Hoa Ung.

Nàng có cảm giác Tiêu Hoa Ung rời Kinh đúng thời điểm này có thể vì việc này.





Chỉ không biết là hắn đi điều tra hay đi giải quyết hậu quả.





Thẩm Hi Hòa nghĩ mãi cũng chẳng ra manh mối gì, có điều việc này dính dáng đến Hộ bộ nên nàng mới chú ý

nghe ngóng. Bởi nàng muốn lật đổ chiếc ghế Hộ bộ Thượng thư của Đổng Tất Quyền càng sớm càng tốt, không thể

cứ mặc cho bệ hạ một tay che trời, đục khoét quốc khổ mãi được.





Sau khi mặt trời lặn, có người gõ cổng sau, đưa một lá thư, gửi đến tay Thẩm Hi Hòa.





Lá thư này do Thối Tấn Bách gửi, sau khi tiến hành điều tra tường tận từng nha môn trong Kinh, Thối Tấn Bách

chẳng những phát hiện được kẻ Thẩm Hi Hòa muốn tìm mà còn tra được không ít nhà quyền quý tráo đổi tử tù,

làm ra những việc nhơ bẩn.





Tuy đã tìm được người nọ nhưng Thôi Tấn Bách vẫn chưa xác minh được quá trình vụ việc, thế nên hắn chỉ báo tin

để Thẩm Hi Hòa yên tâm, khi nào điều tra sáng tỏ, hắn sẽ tự đến quận chúa phủ báo cáo.





Có manh mối rồi, Thẩm Hi Hòa cũng không sốt ruột, hiệu suất làm việc của Thôi Tấn Bách rất cao, chiều hôm sau

đã đến quận chúa phủ.





Thẩm Hi Hòa vừa mới chào hỏi hắn, mời hắn ngồi xuống xong thì Bộ Sơ Lâm đã đến.





“Ngươi suốt ngày trốn việc, không sợ ngự sử tố cáo à?” Hôm nay Bộ Sơ Lâm có lịch trực, Thôi Tấn Bách vừa thấy


nàng ta liền cau mày. Hắn là người ngay thắng, cần cù, cẩn trọng, bình sinh ghét nhất hạng chơi bời lêu lổng, không

có chí tiến thủ, ham ăn biếng làm. Đặc biệt là dạng công tử bột không màng trách nhiệm như Bộ Sơ Lâm!





“Nếu ta làm giống huynh, xem Kim Ngô vệ là nhà, xây dựng uy tín tại Kim Ngô vệ, chẳng cần ngự sử phải tố cáo,

bệ hạ sẽ là người đầu tiên không tha cho ta.” Bộ Sơ Lâm tùy tiện ngồi xuống, lườm Thôi Tấn Bách bằng ánh mắt sắc

lẻm.





Sau đó nàng ta lại nhìn Thẩm Hi Hòa đầy ý nhị: “Đào Ngự sử biết ta và quận chúa có tình nghĩa nên cũng không tố

cáo ta.” Thật ra, trước kia Ngự sử đài đã tố cáo Bộ Sơ Lâm không ít lần, từ khi Thẩm Hi Hòa vào Kinh, bọn họ mới

thôi theo dõi nàng ta gắt gao như trước. Đ





Thôi Tần Bách nghe nàng ta nói đoạn đầu còn hơi áy náy, không ngờ tình cảnh của nàng ta lại gian nan thế. Hắn

còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Bộ Sơ Lâm nói tiếp đoạn sau, làm hắn tức điên cả người.






Thôi Tấn Bách không nhìn Bộ Sơ Lâm nữa mà trấn tĩnh lại rồi nói với Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, gã tử tù này tên là

Trương Trác, người Tô Châu, phạm tội giết người cướp của trong Kinh, vì trộm cắp tài sản mà giết một nhà ba

người, bị phân tử hình, qua mùa Thu sẽ xử trảm, chẳng còn sống được bao lâu. Song, hôm Tết Trùng Dương gã ta

bỗng dưng phát bệnh, miệng sùi bọt mép, được y bà của nhà lao khám nghiệm, kết luận gã đã chết bất đắc kỳ tử,

thế là xác gã bị kéo ra khỏi nhà lao, đặt trong nghĩa trang đợi người thân đến nhận.”





Thôi Tấn Bách ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Ý bà của nhà lao từng nhiều lần nhận hối lộ để làm mấy vụ mua bán

thế này, Trương Trác tử cổ vô thần, bị bà ta lừa rằng gã bị bệnh nan y, sớm muộn gì cũng sẽ chết, gã bèn nhận công

việc này. Họ quan thẩm vấn y bà thì được biết người mua tính mạng Trương Trác là một cử nhân đi thi tên là Phó

Tấn, là con nhà hàn vi, người quận Hàm Ninh.”





Kết quả này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Hi Hòa, nàng hỏi: “Phó Tân có thường xuyên qua lại với nhà quyền quý

nào không?”





Một gã cử nhân nhà nghèo mà cũng dám ra tay tàn độc với nàng? Thôi Tấn Bách lắc đầu: “Gã ta không qua lại với

ai, hàng xóm láng giềng cũng chưa từng thấy người quyền quý ra vào chỗ ở của gã.”





“Quận Hàm Ninh…” Thẩm Hi Hòa nheo mắt, “Ta nhớ hình như nguyên quán của Biện gia là ở Hàm Ninh.”





“Quận chúa muốn nói đến Biện gia từng có người giữ chức Công bộ Thượng thư?” Thôi Tấn Bách hỏi.





“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.





“Chẳng phải Biên gia chỉ còn một mình Biện Tiên Di thôi à?” Bộ Sơ Lâm đang ăn điểm tâm, nghe vậy bèn hỏi: “Biện Tiên Di có khúc mắc gì với muội hay sao?”





“Có xung đột nhỏ, nhưng không đến mức khiến nàng ta muốn giết ta.” Thẩm Hi Hòa thấy hơi kì quặc, nàng sẽ không gả cho Lục điện hạ Tiêu Trường Du, không có mâu thuẫn gì về lợi ích với Điện Tiên Di cả.





Biện Tiên Di muốn được yên bình thì càng không nên trên vào nàng mới phải.





“Việc gì phải nghĩ ngợi mất công? Để ta bắt nàng ta đến đây, dùng nghiêm hình tra tấn một phen.” Nói được nửa chừng, thầy Thôi Tấn Bách quắc mắt nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng, Bộ Sơ Lâm vội ngừng lại: “Được rồi, được rồi, ta biết huynh rất am hiểu dùng nghiêm hình tra tấn, ta không giành mất cơ hội thể hiện của huynh đâu.”