Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Cây trâm hình con bướm rung rinh theo bước chân nàng ta, tựa hồ muốn vỗ cánh tung bay.





“Quận chúa, quận chúa, ta có thể ngồi cùng quần c3húa được không?” Tiểu nữ lang nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt sáng lấp lánh, xem ra chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, vì chạy nhanh nên gương mặt h1ơi ửng hồng.Bộ Sơ Lâm lắc đầu: “Cách này ta cũng nghĩ tới rồi, nhưng không dễ giả vờ, tất nhiên bệ hạ cũng không dễ dàng tin ngay được, sẽ tra xét người đóng kịch cùng ta thật gắt gao, nếu đối phương để lộ thì toi.”





Trừ khi người đó là tử sĩ có thể chịu được nghiêm hình tra tấn, nhưng người có đầu óc chỉ cần nhìn là biết ngay ai là tử sĩ, khác nào chưa đánh đã khai. Nhưng nếu người đó không phải tử sĩ, Bộ Sơ Lâm lại không muốn mạo hiểm.Cặp mắt to tròn long lanh kia nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chăm đầy vẻ đáng thương, hệt như mèo Đoản Mệnh ở nhà những lúc đòi ăn cả.





8Thẩm Hi Hòa không đuổi nàng ta đi mà tìm chỗ ngồi xuống, đợi Bộ Sơ Lâm đến gặp mình. Tiểu nữ lang hớn hở ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi Hòa, hai tay chống cằm, nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt: “Hi Hòa tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”Dường như đoán được nàng ta nghĩ gì, Thẩm Hi Hòa nói tiếp: “Nếu ngươi không có ích và hiểu chuyện thì đã đi theo vết xe đổ của Hoàng trung tự rồi.”





Bộ Sơ Lâm: “II”Có rất nhiều lang quân, nữ lang trong độ tuổi lập gia đình được mời đến buổi tiệc ngắm hoa cúc hôm nay, Thẩm Hi Hòa không chắc Thối Tấn Bách có đến hay không nên mới tự đến đây một chuyển, tiện thể tạo cơ hội cho Bộ Sơ Lâm.





Bàn bạc với Bộ Sơ Lâm xong xuôi, Thẩm Hi Hòa vừa quay lại hoa viên chính của buổi tiệc thì thấy Tiết Cẩn Kiều đang buồn chán đứng bên ao sen, vài quý nữ ăn diện thướt tha đi ngang qua, nheo mắt nhìn Tiết Cẩn Kiều đang đứng quay lưng về phía bọn họ.Thẩm Hi Hòa vốn định đi nơi khác, nghe vậy thì dừng bước: “Bích Ngọc, em đi tìm một cây gậy trúc về đây.”





“Vâng.”“Cách gì?” Ánh mắt Bộ Sơ Lâm sáng rỡ.





“Thích nam phong.” Thẩm Hi Hòa nói.“Ta nhớ rồi, nhưng giờ ta có hẹn với người khác.” Thẩm Hi Hòa đuổi khéo.





“Vâng… Ho?” Tiết Cần Kiều mê mẩn gật đầu rồi mới nhận ra Thẩm Hi Hòa có ý gì, nàng ta hơi bĩu môi ra chiều tủi thân, sau đó lề mề đứng dậy, cứ đi một bước lại ngoài đầu nhìn lại một lần.“Không được.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng từ chối.





Tiểu nữ lang chẳng có vẻ gì là bị tổn thương, vẫn cười hết sức đáng y9êu: “Ta cam đoan ta sẽ ngoan, không làm phiền quận chúa đầu. Ta… ta chỉ muốn ở bên quận chúa, ta cũng không thích làm bạn với mấy người kia.”3“Ta đã tìm cho người một ứng cử viên rất thích hợp.” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.





“Ai?”Thấy Bích Ngọc cười, Bộ Sơ Lâm biết ngay Thẩm Hi Hòa cố ý trêu mình, thật ra cả hai người đều đã sai, Thẩm Hi Hòa đang nói thật. Hai người hình dung Thẩm Hi Hòa quá tốt đẹp nên không thể nào tin vào thực tế phũ phàng. “Hi Hòa muội muội, rốt cuộc muội định giúp ta thế nào?” Bộ Sơ Lâm nghiệm mặt hỏi.





“Ngươi sợ cưới công chúa là vì sợ bại lộ thân phận, vậy thì phải giải quyết vấn đề từ gốc.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Hôm nay người có thể khiến Tam công chúa từ bỏ ý định thì vẫn còn Tứ công chúa, Ngũ công chủa, Lục công chúa. Bệ hạ nhất định sẽ gả một vị công chúa cho ngươi, chỉ có một cách có thể khiến bệ hạ từ bỏ ý định ấy, nhưng một khi bệ hạ chưa hết hi vọng, ngươi không được sơ suất để lộ.”“Dạ.” Tiết Cẩn Kiều đáp rõ to, ánh mắt long lanh, mặt mày rạng rỡ.





Bích Ngọc không nhìn nổi nữa, nha hoàn của Tiết Cần Kiều thì cúi gằm mặt, dường như muốn tìm lỗ nẻ mà chui.Tiết Cần Kiều bĩu môi bỏ đi.





“Giờ mới biết Hi Hòa muội muội đối xử với ta còn tốt chán.” Bộ Sơ Lâm bước ra từ phía sau ngọn giả sơn, cất lời cảm khái.Bộ Sơ Lâm: “…”





Tức là nếu nàng ta không có ích thì cũng sẽ bị đối xử như vậy?(**) Danh gia vọng tộc





“Kiều Kiều à?” Thẩm Hi Hòa mỉm cười gọi khẽ.“Đại Lý tự thiếu khanh Thối Tấn Bách.”





Bộ Sơ Lâm hóa đá trong nháy mắt, nàng ta không nghe nhầm đấy chứ? Thôi Tần Bách là đại thần tâm phúc của Hữu Ninh Đế, được bồi dưỡng như tể tướng tương lai!Khác nào bảo nàng ta tự chui đầu vào rọ?





“Nếu người tin ta thì cứ nhào vào hắn.” Thẩm Hi Hòa cười vẻ sâu xa, sau đó dẫn Bích Ngọc rời khỏi đấy.Bích Ngọc đi theo Thẩm Hi Hòa nghe vậy thì cạn lời, tiểu nữ lang này thật giỏi được nước lấn tới.





Thoạt đầu còn gọi “Chiêu Ninh quận chúa” lại gần thì đổi sang “quận chúa,“ mới nói vài câu đã thành “Hi Hòa tỷ tỷ“… Lại thêm một tiểu nữ lang say mê dáng vẻ quận chúa nhà mình nữa rồi, ở Tây Bắc có rất nhiều tiểu nữ lang như thế, Bích Ngọc cũng chẳng lấy làm lạ. “Hi Hòa tỷ tỷ, ta là Thất Nương của Tiết gia, tên Cẩn Kiều” Tiết Cẩn Kiều nhỏ giọng giới thiệu, dường như sợ làm phiền đến nàng, “Cẩn trong hoài cẩn ác du*’ Kiều trong kiều mộc thế gia**’ nhũ danh Kiều Kiều.” (*) Chỉ phẩm chất tốt đẹp như ngọcCó người cố tình và vào Tiết Cẩn Điều khi đi ngang qua, làm nàng ta ngã xuống ao.





Thoạt đầu Thẩm Hi Hòa cũng không quan tâm, nhưng rồi nghe thấy nữ lang vừa đẩy người lên tiếng: “Xun xoe bợ đỡ người ta cho lắm vào, người ta cũng chẳng thèm để mắt đến nhà cô, xưa nay thế gia chúng ta không qua lại với nhà huân quý, cô làm vậy là sỉ nhục gia phong, hôm nay ta phải dạy cho cô một bài học.”Hóa ra đãi ngộ của nàng ta còn kém cả tiểu mỹ nhân kia.






Bỗng dưng vụ việc ở Lạc Dương đã phai nhạt trong ký ức lại hiện về… Bích Ngọc che miệng cười trộm, quận chúa nhà mình cứ thích trêu Bộ thể tử.Trước kia nàng ta luôn cho rằng Thẩm Hi Hòa không thân thiết với mình, giờ đây thấy một tiểu nữ lang đáng yêu thế kia tha thiết muốn làm quen mà Thẩm Hi Hòa vẫn thờ ơ được, trong khi nàng ta nhìn mà mềm lòng, thể mới biết Thẩm Hi Hòa chịu rót trà mời mình đã là quý hóa lầm.





“Ngươi có ích hơn nàng ta.” Thẩm Hi Hòa đáp một cách vô tình.Bích Ngọc tất tả đi tìm gậy trúc, Thẩm Hi Hòa kéo khăn choàng, dời gót đi đến bên bờ ao, mấy người kia thấy Thẩm Hi Hòa thì có phần lúng túng nhưng rồi cố ra vẻ bình tĩnh.





Tiết Cẩn Kiều được nha hoàn của mình kéo lên bờ, nàng ta hậm hực nhìn chằm chằm vào nữ lang vừa đây mình xuống nước, tựa như một con thú nhỏ bị chọc giận, toan xông lên thì bị Thẩm Hi Hòa giơ tay ngăn lại.Đi ra khỏi nguyệt môn rồi, Tiết Cần Kiều lại ngoái đầu lần nữa: “Hi Hòa tỷ tỷ, ta… ta có thể đến quận chúa phủ tìm tỷ được không? Ta sẽ không quấy rầy tỷ đầu, chỉ cần được gặp tỷ thôi…”





“Không được.” Chiêu tỏ vẻ dễ thương làm nũng hoàn toàn vô hiệu với người có ý chí sắt đá như Thẩm Hi Hòa.Nàng tiến lại gần nữ lang đã đẩy người, từng bước từng bước một, mấy người kia bị khí thế của Thẩm Hi Hòa át vía, không khỏi lùi bước.





Nữ lang đẩy người cũng muốn lùi bước, song lại cố kiềm chế, quyết không khuất phục.





Thẩm Hi Hòa đi đến trước mặt nàng ta, cứ thể đẩy nàng ta ngã xuống ao nước, đúng lúc này Bích Ngọc đã tìm được gậy trúc đem về, Thẩm Hi Hòa cầm gậy chọc vào lưng nữ lang kia, ra sức nhấn nàng ta xuống đáy ao.





Xem ảnh 1