Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 44




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Cần cổ Ngọc Tiểu Điệp nổi gân xanh, cho thấy nàng ta đang bồn chồn căng thẳng.





“Ta cho cô hai con đường.”





Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói, “3Đường sống và đường chết.







” Ngọc Tiểu Điệp giật mình: “Rốt… rốt cuộc cô là ai?” “Việc gì phải cố chấp vậy?”





Thẩm Hi 1Hòa nhìn Ngọc Tiểu Điệp, khẽ cười nhạt, “Ta có thể cứu mạng cô, cũng có thể lấy mạng cô.” Người phụ nữ trước mặt nàng ta rõ r9àng hãy còn nét trẻ thơ, những ánh mắt lại tĩnh lặng như thể đã nhìn thấu sinh tử, trên người nàng có mùi hương dễ chịu nhưng không t3ài nào nghĩ ra là hương gì, ánh mắt không lạnh lùng sắc bén nhưng một khi tiến lại gần, Ngọc Tiểu Điệp sẽ không khỏi rùng mình.





Trước khi vào vương phủ, nàng ta đã được huấn luyện, vào vương phủ rồi thì càng trải qua nhiều sự đời. Nàng ta có thể phân biệt được ai thùng rỗng kêu to, miệng hùm gan sứa, ai điềm tinh thản nhiên, hô mưa gọi gió, ai nói sao làm vậy, lòng dạ tàn nhẫn. “Cô… cô muốn ta làm gì?” Mấy năm nay, Ngọc Tiểu Điệp dựa vào trực giác nhiều lần thoát hiểm, lần này nàng ta cũng tin vào trực giác của mình, nàng ta muốn ra khỏi cánh cửa này. “Mấy ngày nữa, triều đình sẽ tung lưới bắt gọn những kẻ đứng sau lưng án Yên Chi, còn các cô, những người được bọn chúng huấn luyện, cũng sẽ bị chiếu các thiên hạ.”





Thẩm Hi Hòa thong dong nói, “Đến lúc đó, cô sẽ chẳng còn lấy một mảnh đất cắm dùi tại Khang vương phủ nữa.” Ngọc Tiểu Điệp nghe mà giật thót, nhưng biết điều làm thinh, chỉ chăm chú nghe. “Mà ta thì muốn Khang vương phủ bị phế tước vị, bị lưu đày.” Ngọc Tiểu Điệp hoảng hốt tái mặt, xưa nay chưa có ai dám nói muốn Khang vương phủ bị phế tước vị, bị lưu đày cả! Sau lưng Khang vương phủ là bệ hạ, bao năm nay Khang vương phủ luôn trung thành với bệ hạ.






“Mấy năm gần đây, Khang vương đã làm những gì, hắn người đã được huấn luyện như cô phải phát hiện được chứ nhỉ.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa bình thản, “Cô có đáng để ta cứu mạng hay không, điều này tùy thuộc vào việc cô có thật lòng quy hàng hay không.” Ngọc Tiểu Điệp siết chặt khăn tay mạnh đến mức suýt rách cả khăn, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm. Nếu Yên Chi không xảy ra chuyện, nếu vụ án Yên Chi khiến cả triều đình kinh hãi không nổ ra, dù Thẩm Hi Hòa có biết được thân phận thật của nàng ta thì nàng ta cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp chỉ cần khóc lóc với Khang vương một hồi tất có thể che giấu được việc này. Khó khăn lắm nàng ta mới có thể trở thành trắc phi của Khang vương, đến cả vương phi cũng phải nhường nhịn nàng ta. Mấy năm nay sống trong nhung lụa xa hoa, nàng ta sớm đã quên đi cái tên Ngọc Tiểu Điệp.





Một khi Khang vương phủ không còn, nàng ta cũng sẽ trắng tay.. Nhưng Hoàng thượng đang theo dõi vụ án Yên Chi sát sao, nàng ta nghe ngóng được rằng người của triều đình đã lấy được chứng cứ, tuy không biết vì sao đã qua hai ba tháng mà vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng bọn họ không cho rằng mình đã thoát được kiếp nạn này. Giờ đây, một khi thân phận của nàng ta bị vạch trần, dù không bị điều tra tiếp thì Khang vương cũng sẽ không chứa chấp nàng ta được. Ngọc Tiểu Điệp cắn răng nói: “Ta chỉ biết Khang vương bắt đầu cho đúc binh khí từ năm kia.” Nàng ta chưa từng kể ai nghe tin tức quan trọng như vậy, bởi lẽ lợi ích của nàng ta gắn liền với Khang vương phủ. Nói rồi, Ngọc Tiểu Điệp vội hỏi: “Cô sẽ cứu ta bằng cách nào?” “Chưa đủ thành ý.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, nhìn Ngọc Tiểu Điệp. Ngọc Tiểu Điệp nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm hồi lâu, sau đó mới đánh liều mà nói: “Ta có thể trở về đó, thăm dò địa điểm đúc binh khí cho cô.” “Quả nhiên là người thông minh.” Thẩm Hi Hòa cười khen ngợi. “Cô sẽ cứu ta bằng cách nào?” Điều Ngọc Tiểu Điệp quan tâm nhất là tính mạng của mình. “Ta không bịa chuyện triều đình sẽ truy nã những kẻ có liên quan đến vụ án Yên Chi để lừa có đầu, cô muốn sống thì phải dùng kế ve sầu thoát xác.” Thẩm Hi Hòa thong dong nói, “Gần đây, chẳng phải đêm nào Khang vương phủ cũng có chuột đó sao? Cô chỉ cần tung tin đồn Tiêu thị là sao chổi, đám chuột ấy do bà ta mà tới…” Thẩm Hi Hòa nói lấp lửng. Ngọc Tiểu Điệp là người thông minh, nàng ta lập tức hiểu ra Thẩm Hi Hòa muốn mình và Tiêu thị nảy sinh mâu thuẫn, khích Tiêu thị “giết” mình! Đây quả là cách hay, giả vờ bệnh nặng mà chết quá mất công, lại dễ lộ. Nếu Tiêu thị “giết” nàng ta, nhất là khi Khang vương không có ở đây, chắc chắn vương phi và lão vương phi sẽ vội vàng giấu giếm, trong lúc chột dạ sẽ dễ dàng bị lợi dụng sơ hở. Đến khi vụ án Yên Chi bị phơi bày, nàng ta đã chết, tất nhiên sẽ chẳng ai truy cứu nữa. Trong tích tắc, Ngọc Tiểu Điệp đoán được thân phận đối phương: “Cô là…” Thẩm Hi Hòa giơ ngón trỏ lên, lắc nhẹ: “Người biết quá nhiều thường không thọ, trừ khi có năng lực giỏi giang.”





Ngọc Tiểu Điệp giật mình, hít sâu một hơi rồi nghiêm túc làm lễ với Thẩm Hi Hòa, sau đó tự giác lui ra ngoài. Ra khỏi thiên phòng, tắm mình trong ánh dương rực rỡ, Ngọc Tiểu Điệp mới thấy mình còn sống, cảm giác ấm áp này khiến nàng ta không khỏi rảo bước nhanh hơn. Khi Tiêu thị bị Chiêu Ninh quận chúa tống cổ ra khỏi vương phủ, Khang vương phủ vẫn luôn chờ xem hôm sau Chiêu Ninh quận chúa tiến cung gặp Hoàng thượng sẽ có kết quả thế nào, cứ ngỡ Hoàng thượng sẽ bênh vực Tiêu thị, cuối cùng chỉ thấy Chiêu Ninh quận chúa được ban thưởng rất hậu lúc xuất cung. Trong cung ai cũng nói Chiêu Ninh quận chúa được cả Hoàng thượng lẫn Thái hậu khen ngợi hết lời, Khang vương phủ hiểu ngay, Hoàng thượng không hề hỏi han gì về chuyện nội trạch của Thẩm phủ. Nhưng Tiêu thị không thể muối mặt quay về Thẩm phủ được, không có ai xuống nước, bà ta đành ở lại Khang vương phủ, ngày ngày nắng Thẩm Hi Hòa. Nghe Tiêu thị và lão vương phi mắng, Ngọc Tiểu Điệp cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa là một người phụ nữ ngang ngược ương bướng. Giờ nàng ta mới biết điều đó hoàn toàn sai! Kể từ thời khắc Thẩm Hi Hòa tống cổ Tiêu thị ra cửa, số trời đã định Tiêu thị sẽ phải sống trong lao nửa đời còn lại…





Hương dụ chuột không phải là một trò đùa ác, mà là cái bẫy khiến vương phủ lơ là phòng bị, là lý do để nàng ta ra ngoài dâng hương, là nguyên cớ thúc đẩy mâu thuẫn giữa nàng ta và Tiêu thị sau này, là khởi đầu công cuộc biển Tiêu thị thành hung thủ giết người. Ngọc Tiểu Điệp chỉ gặp Thẩm Hi Hòa một lần mà đã lạnh cả gáy. Thẩm Hi Hòa ở lại thiên phòng, định nghỉ ngơi thêm một lát, tránh rời khỏi đây cùng lúc với Ngọc Tiểu Điệp làm người khác chú ý. Dẫu nàng đã hết sức cẩn thận, vả lại Mạc Viễn đã thu xếp đầu ra đấy, nhưng nàng vẫn muốn thận trọng mọi bề. Thận trọng như thế quả thật đã giúp Thẩm Hi Hòa lừa gạt được rất nhiều người, nhưng nàng không biết rằng Ngọc Tiểu Điệp vừa về đến vương phủ, Tiêu Hoa Ung đã hay tin. “Điện hạ, quận chúa đã gặp Ngọc Tiểu Điệp rồi ạ.” Thiên Viên khom lưng báo cáo. “Với năng lực của lão Nhị, chậm nhất là ba ngày sẽ tìm được chứng cứ.” Tiêu Hoa Ung vuốt ve quân cờ đen, chính là quân cờ đem từ Lạc Dương về. Hắn biết Thẩm Hi Hòa muốn lợi dụng Ngọc Tiểu Điệp, bởi chúng cử mà Thẩm Hi Hòa đưa cho hắn đã bị xóa tên Ngọc Tiểu Điệp đi, thế nên hắn vẫn luôn án binh bất động. Mặt khác… “Các địa phương đã thu xếp thỏa đáng chưa?” Tiêu Hoa Ung hỏi.






“Điện hạ đã cho bọn họ hai ba tháng, đủ để chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ.” Thiên Viên hạ giọng nói.





Hắn giữ chứng cứ ba tháng không trình lên, những kẻ liên quan đến vụ án có thể tìm cách thoát thân hoặc cuốn gói tiền tài bỏ trốn, hoặc nếu giả chết thì giờ đã đưa tang, chôn cất xong xuôi.





Tiêu Hoa Ung cố tình trì hoãn như thế, đợi đến khi Hữu Ninh đế có được chứng cứ, quyết tâm ra tay chỉnh đốn thì mới phát hiện đám người này đã chết hoặc bỏ trốn hơn phân nửa.





Đương nhiên, Tiêu Hoa Ung sẽ không bỏ qua cho đám người tội ác tày trời này, hắn để người của mình ở các nơi bắt hết đám người đó lại, có dịp lập công thăng quan mà không để lại dấu vết gì.