Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 332




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tiêu Hoa Ung cứ ngỡ ngủ dậy thì Thẩm Hi Hòa đã đi rồi, hoặc là nàng sẽ đặt hắn nằm xuống giường, không ngờ

mở mắt ra lại thấy Thẩm Hi3 Hòa đang tựa vào thành giường, yên lặng đọc sách.

Lúc này vừa mới lên đèn, ánh nến ấm áp rọi lên người nàng, tôn lên vẻ dịu1 dàng nhã nhặn. Từ góc nhìn của hắn,

vừa hay có thể thấy được đôi mắt nàng. Mí mắt hơi cụp xuống, con ngươi đen láy không có vẻ lạnh9 nhạt và xa

xăm như thường ngày, nhưng vẫn còn đó nét bình thản và hờ hững khiến người ta quyến luyến.

Từ đôi mắt nàng, hắn 3như thấy được khung cảnh năm tháng tươi đẹp, kiếp này bình yên.

Thẩm Hi Hòa chuyên chú đọc sách, đang định lật sang trang mớ8i thì thoáng thấy cặp mắt đen láy của Tiêu Hoa

Ung, bèn đặt sách xuống: “Xin điện hạ hãy ngồi dậy đi.”

Thật ra Tiêu Hoa Ung còn muốn nằm thêm lát nữa nhưng trong phòng đã lên đèn, vậy tức là trời đã tối, Thẩm Hi

Hòa hắn vẫn chưa dùng bữa. Hắn đang định ngồi dậy thì chợt nhớ đến điều gì, thể là làm ra vẻ yếu ớt không dậy

nổi: “Ngủ một chốc mà mỏi hết cả người, không ngồi dậy nổi”

Thẩm Hi Hòa nhìn hắn chòng chọc.

Tiêu Hoa Ung mặt dày chìa tay ra: “Hay là U U kéo ta dậy với..”

“Rầm!” Tiếu Hoa Ung còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Hi Hòa đầy một cái, hắn vốn không đề phòng, thể là ngã lăn

xuống giường.

May mà giường chỉ cao chừng hai mươi thốn*, sàn nhà lại được trải thảm, song cú ngã cũng khiến Tiêu Hoa Ung

đờ đẫn, nhất thời nằm sấp trên thảm không nhúc nhích.

Thẩm Hi Hòa chầm chậm đứng dậy, chân hơi tê, nàng phải đứng yên một lát mới đỡ, tiện thể nói: “Mỏi cũng không

sao, lăn vài vòng là ổn ngay”



Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung trở mình nằm ngửa, một tay gối sau đầu, nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Ta đang rất

vui” Thẩm Hi Hòa lờ tịt hắn, thấy chân đã hết tê, nàng dợm bước định đi, chẳng buồn liếc mắt nhìn Tiêu Hoa Ung

thêm lần nào nữa.

Thẩm Hi Hòa vừa mới lách qua người Tiêu Hoa Ung, hắn bỗng bật dậy ôm chầm lấy nàng từ sau lưng, hai tay ghì

chặt lấy tay nàng, mặc cho nàng giãy giụa, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai nàng: “U U, ta rất vui, chưa bao giờ thấy vui

đến thế này”

“Tiêu Bắc Thần, buông ta ra” Giãy giụa không được, Thẩm Hi Hòa thấp giọng quát.


“Ta không buông đấy, ta cứ muốn ôm đấy, UU à, cho ta ôm một cái thôi.” Tiêu Hoa Ung thì thầm bằng giọng nài nỉ,





nghe hơi vô lại.

Thẩm Hi Hòa vốn coi trọng quy củ và lễ giáo, sao có thể chấp nhận hành vi thân mật nhường này, hôm nay nhất

thời mềm lòng đã đủ khiến nàng hơi hối hận, vậy mà Tiêu Hoa Ung còn không biết điều. Thẩm Hi Hòa giận dữ đạp

lên chân Tiêu Hoa Ung một củ thật mạnh.

Tiêu Hoa Ung đau đến nỗi mặt nhăn mày nhó, bất giác buông lỏng hai tay. Thẩm Hi Hòa thừa cơ vùng ra, đẩy Tiêu

Hoa Ung ra xa: “Tiêu Bắc Thần, nếu còn có lần sau, ta sẽ phóng độc chấm cho mà xem!”

Thẩm Hi Hòa thở phì phò vì tức giận, Tiêu Hoa Ung lại thấy dáng vẻ này của nàng thật cuốn hút. Dù đau méo cả

mặt, hắn vẫn nở nụ cười, thành thử trông có phần ngớ ngẩn, nhưng hắn cũng không để ý: “Biết làm sao bây giờ,

sau này thể nào ta cũng bám riết lấy nàng từng giây từng phút, chỉ muốn cùng nàng hòa làm một..”

Lời nói mập mờ, giọng điệu ngả ngớn, Thẩm Hi Hòa phát cáu, rút phát thanh bảo kiếm treo bên cạnh ra khỏi vỏ.

“U U bớt giận, U U bớt giận, ta mạo phạm nàng là ta sai, nàng đừng giận, đừng giận mà” Tiêu Hoa Ung từng phiêu

bạt giang hồ nên tính tình không quá nghiêm túc, có phần không câu nệ tiểu tiết. Hắn biết cái tính này của mình đã

triệt để chọc giận Thẩm Hi Hòa vốn luôn nhã nhặn đoan trang, nên vội vàng xin lỗi.

Tiêu Hoa Ung dè dặt bước lại gần Thẩm Hi Hòa, gỡ thanh kiếm ra khỏi tay nàng rồi cắm lại vào vỏ.


Sau đó, hắn nở nụ cười lấy lòng với nàng rồi gọi với ra bên ngoài: “Thiên Viên, chuẩn bị thức ăn.”

“Không cần.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng thốt ra hai chữ gọn lỏn, sau đó rảo bước quay đi.

Thấy nàng bỏ đi, Tiêu Hoa Ung cũng không cản, chỉ đưa tay quẹt mũi. Đợi đến khi bóng dáng Thẩm Hi Hòa hoàn

toàn mất hút trong tầm mắt, Tiêu Hoa Ung mới nhảy nhóc lên giường, nhắm mắt lại. Mùi hương thanh mát trên

người nàng dường như còn quanh quẩn đâu đây, khiến hắn phấn khích ôm chắn lăn lộn.

Tiêu Hoa Ung lăn một vòng thì thấy Thiên Viên đang đứng trước mặt mình, Thiên Viên vội vã cúi đầu làm như

không thấy.

Tiêu Hoa Ung thôi cười, quay trở lại dáng vẻ điềm đạm rồi ngồi dậy hỏi: “Có chuyện gì?”

“Mục Nỗ Cáp mất tích rồi ạ” Thiên Viên đáp.

“Mất tích?” Tiêu Hoa Ung chau mày.

bệ hạ phải người đến thẩm vấn thì Chương Phủ doãn mới phát hiện hắn ta đã mất tích. Kỳ lạ ở chỗ cả Kinh triệu

phủ không có ai biết hắn trốn kiểu gì” Sắc mặt Thiên Viên khá nghiêm trọng.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung đứng phắt dậy, toàn lao ra ngoài nhưng lại bị Thiên Viên ghì chặt một chân: “Điện hạ,

điện hạ không thể ra ngoài được, bằng không cái bẫy hôm nay chúng ta bày ra sẽ thành gậy ông đập lưng ông


mất!”

“Biến” Tiêu Hoa Ung khẽ quát. Thấy Thiên Viên quyết không buông tay, Tiêu Hoa Ung bèn giơ chân đạp vào vai

hắn, làm Thiên Viên lăn cù ra ngoài. Tiêu Hoa Ung xông ra cửa chính thì thấy Thẩm Hi Hòa quay ngược trở lại.

Thấy được nàng, Tiêu Hoa Ung mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ hoảng sợ và lo lắng trong mắt hắn cũng được xua tan.





Thẩm Hi Hòa quan sát sự thay đổi sắc mặt của Tiểu Hoa Ung từ đầu đến cuối, cơn tức giận vừa rồi gần như biến

mất hoàn toàn. Hắn thật lòng lo lắng cho nàng, nhưng quá mức lỗ mãng.

Thẩm Hi Hòa chậm rãi nói: “Chiêu Ninh đã biết chuyện Mục Nỗ Cáp bỏ trốn rồi. Với trí tuệ của hắn thì dù không

được ai tiết lộ hắn đã trúng bẫy do Chiêu Ninh bày ra, hắn cũng có thể tự đoán được. Nhưng điện hạ đừng lo, bên


cạnh Chiêu Ninh luôn có hộ vệ, hắn mà dám tới thì cũng chỉ là tự chui đầu vào rọ”

Lúc nãy nàng và Thiên Viên đi lướt qua nhau, Thiên Viên vừa được tin là đến đây ngay, Thẩm Hi Hòa cũng được

Trân Châu bẩm báo khi ra đến cửa.

Khi hay tin, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tâm trí nàng là Tiểu Hoa Ung mà biết chuyện thế nào cũng bất chấp tất

cả để chạy đến chỗ nàng, sợ Mục Nỗ Cáp tìm nàng trả thù.

Hóa ra nàng đã bị Tiêu Hoa Ung ảnh hưởng từ lúc nào chẳng hay, thế nên nàng mới tin rằng Tiêu Hoa Ung sẽ hành

xử bốc đồng vì mình.





Lúc này mắt hắn đang bị thương”, nếu đi ra ngoài thì biết phải giải thích với Hữu Ninh đế thế nào? Dẫu có thể tạm thời lấp liếm cho

qua, chỉ e lòng nghi ngờ của Hữu Ninh đế đối với hắn sẽ không giàm mà còn trầm trọng hơn, công sức sắp đặt lần này hóa thành công

cốc.

Thẩm Hi Hòa do dự trong chốc lát, cuối cùng quay ngược lại đây để trấn an hắn.

Thấy Thiên Viên đã đứng dậy nhưng bà vai xem ra vẫn còn đầu, Thẩm Hi Hòa bèn dặn dò: “Trân Châu, em bảo A Hi xem vết thương

giúp Thiên Viên” Được Thầm Hi Hòa nhắc nhở, Tiêu Hoa Ung cũng thấy áy náy, vừa rồi vì quá lo cho Thẩm Hi Hòa mà hắn nhất thời

nóng này, bèn xin lỗi Thiên Viên: “Vừa rồi ta.”





“Điện hạ đừng làm vậy, thuộc hạ không dám nhận” Thiên Viên toàn quỳ xuống nhưng bị Tiêu Hoa Ung ngăn lại. Thiên Viên thật tình

không để bụng chuyện lúc nãy, “Điện hạ lo cho quận chúa nên mới thế, bao năm nay điện hạ luôn đối xử với bọn thuộc hạ như huynh

đệ, thuộc hạ kính trọng còn chẳng hết.”