Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 32




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tiết Hoành có thể đảm nhiệm chức Đại Lý Tự khanh đương nhiên phải có tính thận trọng, nghe vậy bèn cho người đi kiểm chứng thật giả thế nào.





Có Thẩm Hi Hòa hướng dẫn, kết quả nhanh chóng được đưa ra, quả thật cây húng tây có thể làm ngựa bị mất khống chế.





Tiết Hoành lại phải người kiểm tra con ngựa bị ngã kia, nhưng việc này không hề dễ, vì chẳng có cách nào chứng minh được trên thân ngựa có mùi húng tây cả.





Trừ Thẩm Hi Hòa ra, không ai có thể ngửi được mùi gì.





Tiết Hoành bèn cho người đi hỏi Định Giác, Tam công tử nhà Trần Bắc hầu đang chữa thương, Đinh Giác biết ngựa của mình bị mất khống chế nên khi thấy hộ vệ của Thẩm Hi Hòa chưa hỏi rõ đầu đuôi đã ra tay thì rất tức giận, giờ nghe người của Đại Lý Tự thuật lại, hắn mới nguôi nguôi.





Quả thật hẳn có ngửi được một mùi hương kỳ lạ trước khi con ngựa bị mất khống chế, giờ thử ngửi mùi húng tây thì thấy rất giống với mùi hương kia, dù mùi hương kia là thành phẩm đã được điều chế.





“Bởi vậy, Chiêu Ninh có lý do để nghi ngờ rằng có người nhìn thấy Chiêu Ninh ở cổng thành, sau đó mới cố tình giở trò với ngựa của Tam công tử Trần Bắc hầu.” Thẩm Hi Hòa đứng giữa đại sảnh, giọng nàng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, cũng không có vẻ phẫn nộ hay trách cứ thường gặp ở người bị hại mà cực kỳ điềm tĩnh, như thể đang tán gẫu cùng người khác.





“Bằng không, vì sao kẻ đó không sớm không muộn mà chọn đúng lúc ấy để ra tay? Nếu hắn không biết Chiêu Ninh đang đứng ở cổng thành mà vẫn hạ độc ngựa của Tam công tử Trần Bắc hầu, vậy thì hắn được lợi gì?”





Đúng vậy, nếu không và phải Thẩm Hi Hòa thì dù có giẫm chết mấy người dân thường, chỉ cần người nhà bọn họ nhận tiền bồi thường, không có ai tố cáo, đương nhiên quan sẽ không truy xét. Vậy thì giở trò với ngựa của Tam công tử Trần Bắc hầu là vô nghĩa. Nếu chỉ muốn chơi ác, vậy thì nên ra tay ở ngoại thành, khiến ngựa rơi xuống sườn núi chẳng phải đơn giản hơn ư?







“Suy luận của quận chúa có lý, khi nào họ quan tìm được chứng cử…”





“Tiết tự khanh không cần lo chuyện chứng cứ, chỉ cần bưng một chậu nước trong đến đây là được.”





Thẩm Hi Hòa ngắt lời Tiết Hoành, “Ta có một loại phấn thơm, pha nó vào trong nước, ai từng chạm vào bột phấn húng tây rồi cho tay vào nước sẽ khiến nước đổi màu.”






Tiết Hoành vội vàng làm theo lời Thẩm Hi Hòa nói, một chậu nước được bưng lên, Thẩm Hi Hòa để phấn thơm vào, rồi lấy ra một hộp hương húng tây: “Đại nhân có thể tự mình thử nghiệm cho mọi người xem.”





Tiết Hoành khá phấn khích, người phụ trách mảng hình ngục như hắn đều có hứng thú với những thứ kỳ lạ thế này. Hắn bảo ngày kiểm nghiệm hộp hương của Thẩm Hi Hòa, sau khi xác định đúng là bột húng tây, hắn bèn chia tay chạm vào một chút rồi cho tay vào chậu nước đã pha phấn thơm của Thẩm Hi Hòa, quả nhiên thấy có màu đỏ nhạt lan ra từ đầu ngón tay mình.





“Quả thật là thể.”





Tiết Hoành rất đỗi ngạc nhiên, quay sang ra lệnh, “Các ngươi xếp thành một hàng, lần lượt cho tay vào chậu nước, xem như tự chứng minh sự trong sạch của bản thân. Nên biết rằng kẻ mưu hại quận chúa sẽ phải ở tù mười năm đấy! Dám lợi dụng Trần Bắc hầu phủ để hãm hại Tây Bắc vương phủ, ghép tội làm loạn triều cương còn chưa thỏa, bản quan tất phải báo cáo với bệ hạ, khi đó.”





Làm loạn triều cương sẽ bị thể nào, không cần Tiết Hoành phải nói, đám người trẻ tuổi đều sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Người ngay thẳng đương nhiên chẳng có gì phải sợ, Thẩm Hi Hòa quan sát bọn họ, thấy có một người tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay lại không ngừng chà xát.





Trước đó đã có vài người nhúng tay vào nước, không có ai có hiện tượng gì lạ thường, Thẩm Hi Hòa thong thả đi dọc theo hàng người, xác định hương húng tây chỉ vương trên người một người, nàng bèn liếc mắt ra hiệu cho Mặc Ngọc. Mặc Ngọc lấn tới, vung cước đá hắn ngã lăn quay, biến cố đột ngột này khiến đám đông nhốn nháo.





“Chính là hắn.”






Thẩm Hi Hòa nói, ra hiệu cho Mặc Ngọc kéo hẳn dậy, bắt hắn nhủng hai tay vào chậu nước, mặc cho hắn vùng vẫy kịch liệt, quả nhiên có sắc đỏ lan ra từ đầu ngón tay hắn, hệt như Tiết Hoành. Thấy vậy, những người còn lại nhao nhao lùi ra, nhìn hắn chằm chằm đầy kinh ngạc.





“Không phải ta, không phải ta, quận chúa, Tiết đại nhân, không phải ta mà!” Gã thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi khóc lóc ầm ĩ, nước mắt ròng ròng.





“Nếu không phải ngươi, sao trên tay người lại dính bột phấn húng tây?” Tiết Hoành chất vấn. “Là hắn, là Đinh Trị, hẳn hứa sẽ cho ta ba trăm lượng vàng, bảo ta rắc phấn thơm lên người Đinh Giác!”





Thiếu niên chỉ vào một gã thiếu niên khác có thân hình cao ráo, vừa khóc vừa nói, “Ta lỡ tay làm vỡ pho tượng hương ngọc của tổ mẫu, muốn tìm người sửa nhưng không ai làm được, chỉ có thể chế tạo một lần nữa, nhưng hương ngọc rất đắt, lại còn phải mời Lý đại gia điêu khắc, phải có ba trăm lượng mới đủ… Hu huhu…”





“Đồ ngậm máu phun người, ta sai người khi nào?” Ngược lại, Đinh Trị hết sức bình tĩnh, hẳn là Nhị công tử của Trần Bắc hầu phủ… “Hắn tự tay giao phấn thơm cho ngươi sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.





“Vâng.”






Gã thiếu niên gật đầu lia lịa, vành mắt đỏ hồng, “Lúc giao cho ta, bột phần được gói trong bọc giấy.” “Không sao, loại phấn thơm này rất nhạy, vả lại người từng chạm vào bột húng tây kiểu gì cũng sẽ dính phải một ít.”





Thẩm Hi Hòa gọi, “Mặc Ngọc.”





Mặc Ngọc tiến lên, Đinh Trị toàn phản kháng nhưng Mặc Ngọc chỉ dùng hai ba chiều đã khống chế được hắn, sau đó mạnh mẽ nhúng tay hắn vào nước. Mọi người thò cổ nhìn qua, thoạt đầu chưa có gì, nhưng chẳng mấy chốc, có vài tia màu đỏ nhạt lan ra. Bằng chứng rành rành ra đấy, Đinh Trị không dám cãi chày cãi cối, nhưng hắn khăng khăng rằng mình làm vậy chỉ vì căm ghét đệ đệ Đinh Giác, biến việc này thành mâu thuẫn trong nhà của Trấn Bắc hầu phủ.





Hắn không biết Thẩm Hi Hòa đang đứng ở cổng thành, chỉ muốn Đinh Giác dính líu đến một vụ chết người, khi ấy dù có thể dàn xếp riêng nhưng Trần Bắc hầu cũng sẽ chán ghét mà xa lánh vị đệ đệ này.






“Chẳng lẽ không biết là không có tội sao… Khụ khụ..” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên ngoài sảnh đường, mọi người nghe vậy thì ngoài nhìn qua. Những người đằng sau vội vã thổi lui, Thẩm Hi Hòa quay đầu lại, đối diện với người vừa xuất hiện. Hắn mặc một bộ thường phục màu trắng kiểu đổi khâm* có tay áo rộng, quanh cổ áo, viền tay áo, vạt áo có thêu hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, mang thắt lưng da, hông đeo ngọc bội hình rồng bằng bạch ngọc nam ngọc trai, chân đi ủng da màu đen, thân hình cao ráo.





(*) Một dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau.





Hắn có một gương mặt có thể khiến ai nấy phải tấm tắc, nước da trắng hơn người bình thường, bên dưới đôi mày kiếm gọn gàng là một đôi mắt đặc biệt hiền hòa, sắc mặt hơi nhợt nhạt, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi tái, thoạt trông giống như bị bệnh, nhưng điều đó cũng không che giấu được dung nhan tuyệt sắc của hắn. Ngũ quan của hắn không quá rắn rỏi, cũng không quá nữ tính, đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa thấy một đàn ông có gương mặt vừa cương vừa nhu mà lại đẹp đến nhường ấy.





Dường như ông trời đã dùng loại ngọc đẹp nhất thế gian để tỉ mỉ chế tác nên gương mặt hăn. Mái tóc đen nhánh của hắn được búi lên bằng kim quan nạm ngọc, bên trên kim quan có hoa văn hình rồng, chỉ hoàng tử mới được dùng loại phát quan này. Hoàng tử nào của Hữu Ninh để nàng cũng đã gặp qua, chỉ có một người…





“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Tiết Hoành vội vã bước tới làm lễ, những người khác cũng cung kính làm theo.





“Khụ khụ khụ…” Hình như Tiêu Hoa Ung có bệnh trong người: “Không cần đa lễ…”





Sớm nghe nói vị Thái tử điện hạ này sức khỏe kém, nhưng Thẩm Hi Hòa không ngờ còn kém hơn cả nàng, đến mức nói một câu cũng là gắng sức. Tiêu Hoa Ung được tùy tùng dìu đi, bên hông hẳn đeo một miếng ngọc giác* hình thù kỳ là, nửa trắng nửa đen như hình Thái Cực, miếng ngọc lắc lư theo từng bước chân hắn, trông rất thanh nhã.





(*) Trang sức bằng ngọc, hình tròn, có một chỗ khuyết, thường dùng làm hoa tai hoặc ngọc bội.





Khi hắn đến gần, mội mùi thuốc nồng nặc và phức tạp bao trùm lấy Thẩm Hi Hòa: “Mưu hại quận chúa, ý đồ khiến hai phủ dấy lên tranh chấp, tội ác tày trời.” Hắn dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, những lời nói lại vô cùng nặng nề.