Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 313




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Thẩm Hi Hòa cụp mắt đứng đó, không cần biết mục đích của Thái hậu là gì, đằng nào nàng và Tiêu Hoa Ung cũng

định xin tứ hôn, nay có thể đạt t3hành ước nguyện, đương nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ không từ chối.

“Chiêu Ninh à, Thất Lang” Hữu Ninh để vẫn muốn hỏi ý nàng trước, “Con vẫn1 đồng ý gả đến Đông cung sao?”

“Bệ hạ, lòng Chiêu Ninh không đổi, xin bệ hạ hãy tứ hôn.” Thẩm Hi Hòa dập đầu vái lạy. Thái hậu và Hữ9u Ninh

để đều kinh ngạc trước sự quyết đoán của nàng, trên đời liệu có mấy ai sẵn lòng gả cho một người trượng phu ốm

yếu bệnh tật, có thể n3hắm mắt chầu trời bất cứ lúc nào cơ chứ.

Lẽ nào Thẩm Hi Hòa nặng tình nặng nghĩa với Tiêu Hoa Ung đến thế sao?

Hữu Ninh để k8hẽ gật đầu: “Được, hôm nay trẫm sẽ tử hôn cho hai con.”

Hữu Ninh đế đã tứ hôn, Tùy A Hỉ và Trân Châu không dám trì hoãn. Đợi cho Tiêu Hoa Ung ngâm thuốc tắm được

nửa nén hương, Tùy A HỈ và Trân Châu liền đi vào châm cứu cho hắn.

Sau khi khai thông huyệt đạo, hai người đổ thêm nước tắm vào thùng ngập ngang cằm Tiêu Hoa Ung. Thùng tắm

được đặt trên một bếp lò nhằm duy trì nhiệt độ ổn định. Trong phòng bếp có một bệ bếp vuông vắn, thường ngày

trên bếp đặt một chiếc vạc đồng chứa đầy nước, phòng khi hỏa hoạn có thể dập lửa kịp thời, bây giờ người ta

khiêng vạc đồng xuống rồi đặt thùng tắm của Tiêu Hoa Ung lên đó, nổi lửa giữ ấm.

Tùy A Hỉ theo dõi nhiệt độ nước tắm sát sao, sợ làm Tiêu Hoa Ung bị bỏng, lại không thể để nước quá nguội vì sẽ

không đủ hiệu quả. Gương mặt Tiêu Hoa Ung đỏ bừng, mồ hôi tuôn như mưa.

Ngâm mình được nửa canh giờ, Tiêu Hoa Ung mới được đưa ra khỏi thùng tắm. Hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng Thái y

lệnh bắt mạch xong lại lộ vẻ vui mừng, có điều ông ta nhanh chóng trấn tĩnh rồi bẩm báo với Hữu Ninh để: “Thưa

bệ hạ và Thái hậu, độc tố trong người điện hạ đã được khống chế, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng hai ngày trên giường là

sẽ không sao.”



Thái hậu và Hữu Ninh để mừng rỡ, Thái hậu còn nắm tay Thẩm Hi Hòa: “Con là một đứa bé tốt.”

“Chiêu Ninh chỉ làm tròn bổn phận, không dám nhận lời khen ngợi của Thái hậu nương nương.” Thẩm Hi Hòa

khiêm tốn đáp.

Bệnh tình của Tiêu Hoa Ung xem như đã ổn, lúc này Hữu Ninh để mới truy cứu nguyên nhân, Thiên Viên nhanh trí

đáp: “Bẩm bệ hạ, hôm qua điện hạ bị kẻ xấu phục kích trong lúc truy lùng thủ phạm gây ra vụ

hỗn loạn Tết Nguyên tiêu. Hôm nay quận chúa đến thăm có nói đến chuyện đêm qua, thế nên điện hạ mới xúc

động mạnh.”





Hữu Ninh để biết vụ việc hôm qua nghiêm trọng nhường nào, Tiêu Hoa Ung truy lùng hung thủ ngay khi vừa xảy

ra chuyện nhưng lại không bắt được tên nào, hắn trong lòng rất tức giận. Khi mới hay tin, Hữu Ninh để cùng nổi

trận lôi đình. Thấy Thẩm Hi Hòa không có vẻ gì là chột dạ, có lẽ việc chất độc trong người Tiêu Hoa Ung phát tác

không liên quan gì đến nàng, Hữu Ninh đế quyết định tin lời Thiên Viên.

Vả lại, Thiên Viên chỉ trung thành với mình Tiêu Hoa Ung, nếu Thẩm Hi Hòa gây hại đến hắn, Thiên Viên quyết sẽ

không che giấu.

Hữu Ninh để và Thái hậu rời Đông cung trước, Thẩm Hi Hòa vẫn không yên tâm về Tiêu Hoa Ung, song Tùy A Hỉ

nói để hắn ngủ thêm một ngày sẽ có lợi cho việc hấp thụ dược tính, khắc chế độc tố, đẩy nhanh tốc độ bình phục,

thể là Thẩm Hi Hòa nán lại thêm một khắc rồi đi.

“Vì sao khi biết mình có khứu giác nhạy bén, phản ứng của hắn lại kịch liệt đến thế?” Thẩm Hi Hòa nghĩ mãi không

hiểu, rõ ràng lúc mới gặp nhau, sắc mặt hắn vẫn bình thường, nhưng khi nàng nói mình có khứu giác nhạy bén,

dường như hắn sực nghĩ đến chuyện gì nên mới xúc động mạnh.

Nàng cũng không đoán được nguyên nhân khiến Tiêu Hoa Ung kích động là do sợ hãi và áy náy vì đã giấu giếm,

lại dằn vặt có nên thú nhận hay không, nàng chỉ nghĩ liệu có khi nào lời tiết lộ của mình đã khiến hẳn nhớ lại một

quá vãng đau thương nào đó,

Thẩm Hi Hòa vừa về đến quận chúa phủ thì đội ngũ tuyên chỉ tứ hôn cũng đến. Nàng sai người hầu bày biện


hương án, sau đó quỳ xuống cung nghênh thành chỉ tứ hôn do Trung thư lệnh tự mình tuyên đọc.

“Người trưởng thành thì phải dựng vợ gả chồng, ấy là lẽ trời. Thái tử đương triều phẩm hạnh cao đẹp, hiếu thuận

bề trên, lại đang độ thiếu niên, trữ cung chưa có người bầu bạn. Trưởng nữ Thẩm thị của Tây Bắc vương Thẩm

Nhạc Sơn vẹn toàn có công dung ngôn hạnh…”

Thẩm Hi Hòa tiếp chỉ, cảm thấy trong lòng thật bình yên, cuối cùng mọi chuyện cũng đâu vào đấy, kể từ hôm nay,

năng và Tiêu Hoa Ung đã gắn kết với nhau một cách triệt để. Hôn nhân của hai người họ được Hoàng thượng tứ

hôn, Tiêu Hoa Ung lại là Thái tử, dù hắn có qua đời trước hôn lễ đi nữa thì nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn.

Trên thế gian này, có người đàn ông nào dám cưới một người phụ nữ từng được tứ hôn với Hoàng Thái tử cơ chứ?

“Chúc mừng quận chúa.” Trung thư lệnh Tiết Hoành tươi cười.

Thẩm Hi Hòa mỉm cười cảm ơn rồi hỏi: “Kiều Kiều đã về chưa ạ?”

Tiết Cẩn Kiều về nhà ngoại từ mấy ngày trước, đã vài ngày nay không thấy mặt mũi nàng ta đâu.

“Ngày mai con bé sẽ về, đến lúc ấy lại đến quấy rầy quận chúa nữa cho xem.” Tiết Hoành cười đáp.

“Tiết công khách khí rồi, chúng ta vốn là người một nhà, sao có thể nói là quấy rầy được?” Thẩm Hi Hòa niềm nở.

Tiết Hoành còn phải vào cung báo cáo với Hữu Ninh để nên không nán lại lâu.

Thẩm Hi Hòa đặt thánh chỉ lên bàn thờ rồi quay về phòng, lấy cây trâm vàng Tiêu Hoa Ung mới tặng ra khỏi tráp





và ngắm nghía, sau đó hỏi: “Cây trầm gắn kiếm điện hạ tặng ta đâu?”

Hồng Ngọc vội đi lấy cho Thẩm Hi Hòa. Sau khi Tiêu Hoa Ung dặn dò không được tặng người khác, Thẩm Hi Hòa

đã bảo Hồng Ngọc để riêng cây trâm ra nhưng cũng chưa xem qua lần nào. Nàng mở hộp gỗ ra, cây trầm khá mộc

mạc, được làm từ gỗ đàn tuyền một màu đen nhánh, một đầu khắc hình hai chiếc lá bạch quả.

Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng xoay tròn phần đỉnh, chầm chậm rút thanh kiểm tra. Vì gắn trong thân trầm nên lưỡi kiếm

cũng dài và mảnh, nước thép sáng ngời. Thẩm Hi Hòa vuốt ve lưỡi kiếm, muốn thử xem nó sắc đến đầu.

Nàng không hề ấn mạnh, cũng không thấy đau đớn gì, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào lưỡi kiếm đã bị cứa rỉ

máu. “Quận chúa!” Trân Châu hớt hải chạy tới xem xét vết thương của Thẩm Hi Hòa, thấy chỉ là một vết của mảnh


mới thở phào nhẹ nhõm, Quận chúa à, trên đời có một loại vũ khí cực kỳ sắc bén, sợi tóc chạm vào là đứt, chém sắt

như chém bùn.

Trân Châu giúp Thẩm Hi Hòa bôi thuốc và băng bó vết thương. Thẩm Hi Hòa vẫn mân mê thanh kiếm trong tay,

sau đó gắn lại vào thân trầm như cũ rồi soi gương và cài cây trâm lên tóc. Nàng chỉnh tới chỉnh lui sao cho khi cần

có thể rút kiểm tra một cách nhanh chóng.

Một lát sau, Thẩm Hi Hòa đã tìm được cách cài trâm thuận tiện nhất. Nàng ngắm nghía bóng mình trong gương,

cây trâm gỗ đàn không mấy nổi bật trên mái tóc, nếu không nhìn kỹ sẽ có cảm giác như thể nó đã hòa vào làm một

với mái tóc nàng, người khác sẽ không để ý, Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.

“Quận chúa, Thái tử điện hạ còn tặng nhiều món khác nữa, quận chúa có cần xem không ạ?” Hồng Ngọc hỏi.

Trước kia, quận chúa chỉ cần xem danh mục quà tặng để biết ai tặng thứ gì, nhưng nay đã khác xưa, quận chúa sắp

gả cho Thái tử điện hạ, nàng ta băn khoăn liệu có nên trình quận chúa xem qua toàn bộ quà tặng của Thái tử điện

hạ, kéo sau này Thái tử điện hạ nhắc đến, quận chúa lại không biết đối đáp thể nào.





Thầm Hi Hòa gật đầu: “Em đem hết lên đây.”

Tiêu Hoa Ung tặng rất nhiều thứ, món nào cũng được cân nhắc kỹ càng. Thầm Hi Hòa xem từng món một, khi đi ngang qua cặp chuỗi

hạt đeo tay bằng gỗ trầm, mỗi hạt châu được khám chữ “thọ” dát vàng, nàng chợt dừng bước. Hương kỳ nam nồng nàn lan tỏa, hai

chuỗi hạt này được làm từ gố kỳ nam.

Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt, cầm lấy chuỗi hạt đưa lên mũi ngời, càng ngửi sắc mặt càng lạnh lèo. Nàng cầm hai chuỗi hạt trong tay,

đứng im bất động nhìn chậu bạch quả đang rung rinh trong gió lạnh đầu xuân, ánh mắt tôi lại.





Thầm Hi Hòa chợt cười nhạt rồi đặt hai chuỗi hạt xuống.