Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 295




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Lý Yến Yến bật cười: “Công chúa đã cho ta biết công chúa muốn hãm hại Chiêu Ninh quận chúa, cớ sao không nói

luôn công chúa địn3h ra tay thế nào? Có vậy ta cũng có thể yên tâm.”

Dương Lăng công chúa do dự, nhưng rồi nghĩ nếu mình không nói, chắc 1chắn Lý Yến Yến sẽ không khoanh tay

đứng nhìn. Chỉ cần phu thê bọn họ cho người canh phòng nghiêm mật trong Đại vương phủ, nàn9g ta và Mục Nỗ

Cáp sẽ không thể thành công. Nghĩ vậy, nàng ta mới trình bày kế hoạch của mình, cuối cùng nói: “Đến lúc đó,

Mục3 Nỗ Cáp vương tử sẽ khăng khăng rằng hắn và Thẩm Hi Hòa cùng có tình cảm với nhau, nhất thời khó dằn

lòng được nên mới dan díu8 với nhau ngay tại Đại vương phủ.”

Nghe xong, Lý Yến Yến nhìn Dương Lăng công chúa từ đầu đến chân với vẻ dò xét, không kìm được châm chọc

một câu: “Quý nữ Kinh thành các người thật là… tàn độc.”

Dương Lăng công chúa hơi bực nhưng vẫn kiềm chế, sắc mặt bình thản: “Đối phó với người độc ác thì sao phải

nương tay làm gì?”

Lý Yến Yến buồn cười: “Nếu ta nghe không nhầm thì công chúa là người xúi giục Tử công chúa ra tay với Chiêu

Ninh quận chúa trước, tình cờ bị Chiêu Ninh quận chúa biết được nên mới bị nàng ta trả thù, chứ không dung

Chiêu Ninh quận chúa lại hại công chúa à?”

Nàng ta không hiểu nổi Dương Lăng công chúa dựa vào đầu mà bảo người bị mình hãm hại là người lòng dạ độc

ác.

“Ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ chứ có muốn lấy mạng nàng ta đâu.” Dương Lăng công chúa biện minh, sau đó nói

tiếp, “Tam tẩu đừng bênh nàng ta nữa, nàng ta đã dám lấy cái chết của Lương Chiêu dụng để đe dọa ta, dựa trên

tính tình của nàng ta, đây chắc chắn không phải dọa suông, tuy không có chứng cứ nhưng ta dám chắc nàng ta có

dính dáng đến cái chết của Lương Chiêu dung!”



Lý Yến Yến thôi cười cợt, tuy không thích Lương Chiêu dung nhưng dù gì đó cũng là mẹ chồng mình, cũng là thân

mẫu của người kia. Mẫu tử hai người rất thân thiết, Lương Chiêu dung qua đời đã khiến hắn bị đả kích nặng nề.

Lâu nay hắn vẫn chưa từ bỏ điều tra hung thủ, suốt ngày theo dõi Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh – người có

hiềm nghi lớn nhất.

Có lẽ đây là khúc mắc trong lòng hắn.

Nàng ta đã nợ hắn quá nhiều, nay biết được manh mối này, tốt xấu gì cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

“Công chúa về cung đi, để ta ngẫm lại.” Lý Yến Yến mại Dương Lăng công chúa về.





Nàng ta không cho Tiêu Trường Thiên biết chuyện này, hắn mà biết chỉ e sẽ khó lòng bình tĩnh phán đoán được.

Cái chết của Lương Chiêu dung luôn canh cánh trong lòng hắn, Thẩm Hi Hòa không phải người tầm thường, sau

lưng nàng còn có Hoàng Thái tử thâm sâu khó lường…

Lý Yến Yến không cho người điều tra mà đợi sang hôm sau mời Thẩm Hi Hòa đến gặp riêng, dứt khoát nói thẳng:

“Hôm qua Dương Lăng công chúa đến phủ kể cho ta hay rằng Chiêu Ninh quận chúa chính miệng nói với nàng ta

Lương Chiêu dung chết là do quận chúa làm hại, quận chúa thấy thế nào?”

Nàng ta ít tiếp xúc với Thẩm Hi Hòa, nhưng đã nghe được không ít lời đồn về Thẩm Hi Hòa sau khi nàng vào

Kinh, chuyện sau chấn động hơn chuyện trước, nhờ vậy nàng ta cũng đoán được ít nhiều tính tình của Thẩm Hi

Hòa.

Nếu vụ việc quả thật là do Thẩm Hi Hòa gây ra, nhất định nàng sẽ không thẳng thừng bác bỏ.

“Đại vương phi, Chiêu Ninh chưa từng hại người vô tội.” Thẩm Hi Hòa thong dong đáp.

Nàng có giết người, nhưng không giết người vô cớ. Nghe câu trả lời lập lờ này, nhất thời Lý Yến Yến cũng không

đoán được Thẩm Hi Hòa có ý gì. Nàng ta biết cho dù Thẩm Hi Hòa có giết Lương Chiêu dung thật đi nữa thì cũng

sẽ không thừa nhận trực tiếp.

Lời Thẩm Hi Hòa có thể hiểu theo hai ý: nàng không giết hại Lương Chiêu dung, hoặc nàng đúng là người giết

Lương Chiều dung, nhưng đó là vì Lương Chiều dung ra tay trước.


Nếu là về sau, Lý Yến Yến không quan tâm cho lắm. Nàng ta vốn không thích Lương Chiêu dung, nếu Lương

Chiều dụng chết oan uổng, nàng ta sẵn lòng nể tình mẹ chồng con dâu để đòi lại lẽ công bằng cho bà ta, đồng thời

làm vơi bớt cảm giác áy náy và tiếc nuối trong lòng Tiêu Trường Thiến.

Những Lương Chiêu dung tự tìm đường chết, đối đầu với người khác trong khi tài nghệ không bằng người ta nên

mới bỏ mạng. Lý Yến Yến chưa hiếu thảo với Lương Chiêu dung đến mức đó. Năm xưa, Lương Chiêu dung từng

giày vò nàng ta thế nào, mấy năm nay âm thầm mắng mỏ nàng ta ra sao, thậm chí còn có lần muốn giết nàng ta, Lý

Yến Yến nhớ rất rõ. Chẳng qua Dương Lăng công chúa không biết mấy chuyện này mà thôi, không thì hôm qua đã

không tìm nàng ta nói chuyện. Cho dù Lý Yến Yến không muốn tạo điều kiện cho Dương Lăng công chúa nhưng

cũng không định xen vào ân oán của người khác, khúc mắc giữa Thẩm Hi Hòa và Dương Lăng công chúa không

liên quan gì đến nàng ta.

Lý Yến Yến không định can thiệp vào kế hoạch ra tay tại Đại vương phủ của Dương Lăng công chúa, nhưng dù gì

cũng đã nhắc nhở Thẩm Hi Hòa rằng Dương Lăng công chúa muốn hãm hại nàng. Nếu Thẩm Hi Hòa vẫn mắc

mưu thì cũng chẳng trách được nàng ta và Đại vương phủ.

“Trời lạnh, rượu mạnh rát cổ lại chẳng ấm người, ta biết sức khỏe quận chúa không tốt, uống rượu hay trà phải cẩn

thận.” Lý Yến Yến cười nói.

Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Đa tạ Đại vương phi đã nhắc nhở.”


Đều là người thông minh, chỉ cần liếc nhau đã đủ hiểu, không cần nói thành lời.





Thẩm Hi Hòa không thích, cũng không ghét Lý Yến Yến. Tuy rằng Lý Yến Yến có dính líu đến án trộm mộ nhưng

chẳng qua chỉ có vai trò đánh lạc hướng, có lẽ nàng ta cũng không biết chuyện Thẩm Hi Hòa bị truy sát.

Chuyện này chắc chắn là do Tử hoàng tử Tiêu Trường Thái gây ra, có điều Tiêu Trường Thái đang nấp trong hoàng

lăng, nhất thời Thẩm Hi Hòa cũng khó lòng làm gì được, càng không thể bất chấp tất cả phái người đến hoàng lăng

ám sát hắn,

Nàng chỉ có thể tạm thời ghi sổ, sẽ có ngày nàng hoàn trả cả vốn lẫn lời cho Tiêu Trường Thái.


Tiệc sinh nhật của Lý Yến Yến vô cùng náo nhiệt, nàng ta mời hết các sứ thần phiên bang đến chúc mừng, lấy cớ

muốn cho bọn họ chiêm ngưỡng văn hóa tốt đẹp của triều ta, hoàn toàn không quan tâm Hữu Ninh để nghĩ gì.

Quả thật nàng ta cũng dày công chuẩn bị, còn mời hai đại vũ cơ Lạc Dương là Bạch Phù Cung và Thích Tiểu Nhân

đến góp vui. Có biết bao người sẵn lòng vung tiền như rác để được thấy mặt hai vị đại gia này.

Biện Tiên Di múa vừa đẹp vừa linh hoạt, nhưng so cùng hai người này thì vẫn còn kém một chút.

Trừ hai người này ra còn có một số tiết mục dân gian nối đuôi nhau không dứt, xem mà mê mẩn tâm thần, thỉnh

thoảng còn vỗ tay ca ngợi.

Thẩm Hi Hòa và Tiết Cẩn Kiều ngồi cạnh nhau, Tiết Cẩn Kiều không ngừng lải nhải, Thẩm Hi Hòa tươi cười lắng

nghe, thỉnh thoảng đáp lời đôi câu.





Thấy Thầm Hi Hòa không uống một giọt nước nào, Dương Lăng công chúa hơi sốt ruột, liếc mắt nhìn Tiết Cần Kiều, chợt nghĩ ra

một kế.

“Ta biết múa kiếm, hôm nào sẽ mua cho a tỷ.” Tiết Cần Kiều đang cật lực khoe khoang tài năng, sợ Thẩm Hi Hòa bị tiểu yêu tinh nào

thu hút. Một tỳ nữ đến rót rượu cho nàng ta, bất cần đánh đồ bầu rượu lên người nàng ta.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.” Tỳ nữ quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu. Tiết Cần Kiều giận dữ, nhưng nhìn Thầm Hi

Hòa, nàng ta lại kiềm chế: “Người đứng dậy đi!” Nói rồi, Tiết Cần Điều không đợi Lý Yến Yến đến đây đã thở hồng hộc chạy đi thay

y phục. Quý nữ như bọn họ mỗi khi ra ngoài làm khách đều mang theo một hai bộ y phục dự phòng ngộ nhỡ xảy ra sự cố cũng không

đến nỗi thất lễ với người khác hoặc bị người ta hãm hại. Tiết Cần Kiều đi mãi không thấy quay lại, hai tỳ nữ của nàng ta cũng không

biết đã đi đâu, Thẩm Hi Hòa bèn đứng dậy dẫn Trân Châu đi tìm.





Thẩm Hi Hòa biết chắc là Dương Lăng công chúa đã mua chuộc người ta, cố tình dân chủ tớ Tiết Cần Kiều đi sai đường.