Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 251




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tiêu Trường Thiến bị áp giải về Đại vương phủ, hắn đi thẳng vào chính phòng, thấy vương phi của mình, Lý Yến

Yến đang ngồi3 trước bàn trang điểm nhuộm móng tay thành sắc đỏ như máu hết sức chói måt.

“Lui ra.” Tiêu Trường Thiển lạnh lùng1 lên tiếng, lệnh cho tất cả lui ra ngoài.

Lý Yến Yến là công chúa Tây Lương, một vị công chúa mất nước, người hầu9 kẻ hạ đều là người của vương phủ,

nàng ta sớm chẳng còn thị tỳ thân cận. Nghe Đại vương ra lệnh, ai nấy ngoan ngoãn làm 3lễ rồi lẳng lặng lui ra

ngoài.

Lý Yến Yến vẫn cúi đầu, chợt bật cười khe khẽ.

Tiêu Trường Thiển bước tới,8 nhìn nàng ta đăm đăm, trong mắt là dông bão đang đè nén: “Nàng thật to gan, dám

lấy danh nghĩa của ta cấu kết với Vụ Tạo trộm mộ!”

Lý Yến Yến ngoái đầu lườm hắn, đầu mày khóe mắt đầy vẻ phong tình: “Chàng yên tâm đi, Vụ Tạo không có

chứng cứ gì, bệ hạ có cho người điều tra cũng không lần được đến chỗ chàng, chàng chỉ cần kêu oan thì việc này

sớm muộn gì cũng trôi qua.”

“Nàng vơ vét nhiều của cải không sạch sẽ như vậy để làm gì hả?” Tiêu Trường Thiến đập bàn trang điểm, nén giận

gặn hỏi. Lý Yến Yến hé môi son, nhếch miệng cười: “Ta muốn gì, vương gia cần hỏi nữa ư?”

Tim Tiêu Trường Thiến quặn đau, hắn nhìn nàng ta, khóe mắt dần đỏ ngầu, vừa phẫn nộ vừa đau đớn.

Hắn tin tưởng nàng ta nên mới không bố trí phòng vệ, vì vậy nàng ta mới có thể dễ dàng lấy được ấn tín của hắn,

mới có thể lừa Vu Tạo vào bẫy, chỉ e Vu Tạo cũng không biết mình đang làm việc cho Đại vương phi chứ không

phải Đại vương!

Nụ cười của Lý Yến Yến dần nhạt đi, nàng ta quay đầu nhìn vào trong gương, chợt có cảm giác chán ghét. Lý Yến



Yến nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, trong mắt nàng ta chỉ còn lại sự lạnh nhạt hững hờ “Năm đó ta đã nói rồi,

trong lòng ta chỉ còn lại hận thù, ta đã bảo chàng đừng cầu hôn ta, bằng không nhất định chàng sẽ hối hận.”

“Ta cứ ngỡ… ta cứ ngỡ một ngày nào đó, tình yêu giữa đôi ta có thể khiến nàng quên đi nợ nước thù nhà, dù sao

cũng không ai có thể ngăn chặn thời thế.” Tiêu Trường Thiến nói, mắt lấp lánh ánh lệ, “Cá lớn nuốt cá bé, thiên hạ

quy về một mối chính là thiên mệnh. Nếu Tây Lương là bên mạnh hơn thì giờ này ta đã thành một linh hồn vong

quốc rồi.” 2

“Tiếc thật, người vong quốc chính là ta.” Lý Yến Yến cầm lược ngà voi nhẹ nhàng chải lọn tóc buông lơi trước ngực,


nhìn chằm chằm hình bóng mình trong gương bằng sắc mặt vô cảm, không cho phép bản

thân được mềm lòng, “Ta không phải Cổ Thanh Chi, không phải các quý nữ của thiên triều các người, không có

lòng dạ rộng lượng, cũng không hiểu đại cục hay thiên mệnh gì cả. Ta chỉ biết mình là công chúa Tây Lương, được

phụ hoàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng phụ hoàng của chàng đã giết phụ hoàng ta, tiêu diệt

đất nước ta, thù này ta quyết không đội trời chung.”

Năm đó nàng ta từng hét lên trước mặt Hữu Ninh đế: “Hôm nay ông không giết ta, ngày sau nhất định ta sẽ khiến

ông hối hận không kịp.”

“Nàng nghĩ xem, Tây Lương có biết bao nhiêu công chúa, vì sao chỉ có mình nàng có thể sống sót cơ chứ?” Giọng

Tiêu Trường Thiến nhẹ bẫng, nhẹ tựa sương mù lơ lửng, gió thổi là tan, tràn đầy bất lực.

“Ha ha ha…” Lý Yến Yến đột ngột cười phá lên, cười đến ứa nước mắt, nàng ta đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước

mắt vương trên bờ mi, “Ta nên cảm ơn chàng à? Cảm ơn chàng vì đã xin bệ hạ tha mạng cho ta? Để ta biến thành

quân cờ cho thấy lòng khoan dung bệ hạ dành cho Tây Lương, khiến hoàng thất Tây Lương trách ta nhu nhược,

không dám lấy cái chết chứng tỏ ý chí của mình?”

Nói đến đây, nàng ta đứng phắt dậy, đôi mắt rớm lệ tràn đầy kiên định và thù hận: “Nếu có thể, ta muốn xin chàng

năm đó hãy để ta chết theo phụ hoàng ta, theo Tây Lương của ta. Chàng giữ cho ta được sống, đạt được mục đích

của chàng, nhưng lại khiến ta ngày ngày sống trong đau thương và thù hận, Tiêu Trường Thiển, ta sẽ không mang

ơn chàng đầu, thậm chí ta còn hận chàng, hận chàng vì đã bắt ta sống tiếp.” Nỗi hận trong mắt nàng ta như được


thực thể hóa, biến thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào tim Tiêu Trường Thiến, hắn đau đớn lùi lại mấy bước,

va vào chậu cảnh trong phòng mới miễn cưỡng đứng vững, cố nén cảm giác tanh nồng trong cổ họng.

Hẳn chưa bao giờ chật vật đến thế, Lý Yến Yến lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục chải tóc. “Thì ra thì ra nàng một lòng

muốn chết.” Tiêu Trường Thiến lau nước mắt đang lăn dài trên mặt, “Ta đã sai rồi…”

Lý Yến Yến siết chặt chiếc lược ngà trong tay mạnh đến nỗi suýt bẻ gãy nó.

Tiêu Trường Thiển cụp mắt, thất thần hỏi: “Nàng bắt tay với ai?”

Số của cải kia được chuyển đi đâu? Một mình Lý Yến Yến không đủ sức làm kín kẽ đến thế, dù có ấn tín của hắn đi

nữa.

“Không liên quan gì đến chàng.” Lý Yến Yến lạnh lùng đáp. Tiêu Trường Thiển cúi đầu hồi lâu, đau đớn nhắm mắt

lại, nở nụ cười tự giễu: “Đúng vậy… Ta quá vô dụng… Thế nên nàng mới chọn kẻ tài ba hơn…” Nói rồi, Tiêu Trường

Thiển rảo bước rời khỏi chính phòng, khi ra khỏi cửa, hắn suýt ngã khuỵu xuống bậc thềm, may mà có cận vệ đỡ

lấy. Tiêu Trường Thiến gạt cận vệ ra, chạy tới hậu viện, ngồi xuống bên bàn đá.

Hắn ngồi đó như một con rối không hồn, mãi đến khi trời đổ tuyết, hắn mới hoàn hồn.

Tiêu Trường Thiến ngước mắt nhìn bông tuyết bay đầy trời, nhớ lại cái đêm mười năm trước, đó cũng là một ngày


tuyết lớn giống hôm nay. Tây Lương diệt vong, toàn bộ hoàng thất bị bắt, đàn ông dòng chính đều biến thành vong

hồn dưới lưỡi đao.

Hắn chạy đến điện Minh Chính, quỳ gối trước mặt Hữu Ninh đế, van xin ông ta tha cho Lý Yến Yến. Hai người họ

quen biết nhau từ bé, thật ra khi ấy cũng không hẳn là yêu, hắn chỉ biết mình không muốn để nàng ta phải chết.

“Tam Lang, trên đời làm gì có chuyện chỉ cần cầu xin một câu là có thể có được thứ mình muốn.” Lúc ấy Hữu Ninh

để còn trẻ ông ta đã nói với hắn như vậy





Tiêu Trường Thiển hãy còn là một cậu thiếu niên, nhưng sau mười năm sinh sống trong thâm cung, hắn cũng

không còn là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì. Tiêu Trường Thiển dập đầu, trán dán sát nền nhà lạnh buốt: “Nhi


thần nguyện lấy mạng đổi mạng.”

“Con sẵn lòng chịu chết vì một đứa công chúa vong quốc ư?” Hữu Ninh để giận tái mặt.

“Nhi thần không dám, thân thể tóc da là do phụ mẫu ban cho, nhi thần nào dám bất hiếu?” Tiêu Trường Thiển vội

nói, “Nhi thần xin phụ hoàng hãy ân xá cho hoàng tộc Tây Lương, sau này nhị thần sẽ nghe lời phụ hoàng, trung

thành với phụ hoàng, với người phụ hoàng lựa chọn.”

Hẳn bán mạng cho Hữu Ninh để, nguyện trở thành thanh đao của ông ta, sẵn lòng lấy đầu người khác theo lệnh

ông ta mà không cần hỏi nguyên do.

Giữa băng tuyết đầy trời, giữa điện các vàng son rực rỡ ánh đèn, hắn thấy được vẻ thất vọng trên mặt Hữu Ninh

để.





Cuối cùng, Hữu Ninh đế tha mạng cho Lý Yến Yến, cũng không xử tử các thành viên còn lại của hoàng thất Tây Lương. Tiêu Trường Thiển không biết đó là vị trấn an Tây Lương hay là vì chút tình phụ tử còn sót lại. Mấy năm nay, Hữu Ninh đế chưa từng bắt hắn phải làm gì, hắn cũng yên lặng không tranh đoạt, an phận làm một vị hoàng tử, một thân vương nghe lời.





Sự quan tâm hơn dành cho nàng dần biến thành cảm mến, muốn đánh đổi tất cả để nàng có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đến tuổi lập gia đình, hắn không nghe lời mẫu phi, lấy tính mạng dọa dẫm mới khiến mẫu phi đồng ý cho hắn cưới Lý Yến Yến.





Mấy năm nay tuy rằng phu thê đồng sáng dị mộng nhưng hắn chưa từng hối hận, vậy mà giờ này… Hắn không hối hận về những gì mình đã làm, chỉ hối hận năm ấy niên thiếu ngu dại không hiểu được nàng, không biết nguyện vọng của nàng là hi sinh vì đại nghĩa, ngược lại còn vì dục niệm của bản thân mà khiến nàng phải sống thêm mười năm trong đớn đau giày vò.





“Ta sai rồi, sai rồi…Chung quy là ta đã sai…”