Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 247




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tùy A HỈ không nói dối, lò sưởi âm tường khiến cả phòng ấm sực nhưng đồng thời cũng triệt tiêu độ ẩm trong

không khí, người bình thường chỉ cần uốn3g thêm vài cốc nước là có thể bù ẩm, nhưng với Tiêu Hoa Ung thì lại

khác, có thể gây tổn thương phổi.

“Điện hạ không cần phải vậy, ta đã m1ang đến thì đương nhiên sẽ tặng cho điện hạ” Thấy bọn họ cuống quýt như

thể mình sắp lấy quà về, Thẩm Hi Hòa không biết phải nói thế nào nữa.

Tiêu Hoa Ung cũng nhận ra mình đã quá sốt ruột, không khỏi bật cười.

Thật ra hắn cũng chẳng biết vì sao lại thế, hắn luôn lễ nghĩa c3hỉn chu từ bé, tác phong phóng khoáng chứ không

cứng nhắc rập khuôn, nhưng mỗi khi đứng trước mặt Thẩm Hi Hòa, những phẩm chất tưởng như đã khắc8 sâu

trong xương cốt lại bay đi đâu hết cả, không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

“Thiên Viên, tắt lò sưởi ấm tường đi, đốt than do quận chúa mang đến” Tiêu Hoa Ung hấp tấp ra lệnh.

Đợi Thiên Viên vâng dạ lui ra, Tiêu Hoa Ung mới nói: “Ở phủ Hà Nam, quận chúa đã đưa ra một kế sách thật xuất

sắc”

Đây hoàn toàn không phải là lời khách sáo, Tiêu Hoa Ung thật lòng khâm phục Thẩm Hi Hòa có thể nghĩ được cách

này.

“ít nhiều cũng do điện hạ giúp đỡ” Thẩm Hi Hòa khiêm tốn.

“Dù không có ta, UU cũng có thể toại nguyện” Tiêu Hoa Ung mỉm cười lắc đầu, “Quận chúa làm thế nào mà nghĩ

ra được cách này?”

Lại còn là trong một thời gian ngắn ngủi.

“Vậy phải nói từ khi ta đi gặp Vụ Tạo” Thẩm Hi Hòa thuật lại đại khái, “Lúc ấy ông ta một mực không hé răng,

quyết im lặng đến cùng, tuy rằng ta không thể giúp Vụ gia thoát tội, nhưng sao ông ta lại không cảm hận đồng bọn



của mình cơ chứ, trong khi người nọ còn được lợi nhiều hơn. Bản tính con người vốn ích kỷ, khi phải đối mặt với

sống chết, dù tình nghĩa sâu nặng đến mấy cũng khó có thể thản nhiên chấp nhận sẽ chịu tội một mình”

Chưa kể đây là tội danh tru di cửu tộc, Vụ Tạo có thể hùng hồn nhận tội, nhưng còn những người bị liên lụy thì

sao? Lẽ nào ông ta không hề áy náy với thân bằng quyến thuộc bị cuốn vào? Thẩm Hi Hòa cảm thấy khả năng ấy

không cao.

Vậy chỉ còn lại một khả năng, ông ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó nên mới buộc lòng phải bảo vệ đối phương.

Ai cũng phải chết, cửu tộc diệt vong, vậy còn gì có thể uy hiếp được ông ta?

Càng nghĩ, Thẩm Hi Hòa càng cảm thấy không một đồ vật gì có thể đem đến cho một người lòng can đảm để chịu


đựng hết thảy, đồng thời có một sức dụ hoặc kinh hồn, khiến người đó dù phải bỏ mạng, dù bị tru di cửu tộc cũng

không thể cưỡng lại.

Thứ đó chỉ có thể là huyết mạch kế thừa. Vụ Tạo biết tội của mình quá nặng, không thể cứu được người thân, trong

tình huống này, giả dụ ông ta vẫn còn cốt nhục sinh sống bên ngoài mà người khác không hay biết, đứa trẻ đó sẽ

không bị cuốn vào cơn sóng gió này, nếu vậy có lẽ ông ta sẽ cam chịu.

“Thế là ta lớn mật đoán nếu vậy thật thì phải thế nào để ông ta cam tâm từ bỏ đứa con riêng kia” Trừ khi ông ta đạt

được một lợi ích lớn lao hơn, chẳng hạn như Vụ gia không bị diệt tộc. Thẩm Hi Hòa ngừng một chốc rồi nói tiếp, Vả

lại, ta không thích cánh xét nhà diệt tộc.”

Nàng không cho rằng những người bị liên lụy đều vô tội, nhưng cũng không thích cảnh tàn sát đẫm máu trên diện

rộng như thế.

“UU, hình phạt diệt tộc không hẳn là do hiểu sát mà ra. Tiêu Hoa Ung khẽ nói.

“Ta biết” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Nguyên nhân chủ yếu là để răn đe, có những tội danh nghiêm trọng, như đào mộ

chẳng hạn, nếu không diệt tộc, sau này vẫn sẽ có kẻ không biết sợ mà làm liều, cũng không thể xoa dịu nỗi phẫn uất

trong lòng dân chúng”

Thứ đến, đương nhiên là nhổ cỏ tận gốc, tránh xảy ra cảnh ân oán liên miên không dứt.

Thẩm Hi Hòa biết, cần tàn nhẫn khi cần thiết để hạn chế nguồn cơn phát sinh tội ác trong tương lai. Nàng hiểu điều

đó, thậm chí sau này rất có thể chính nàng cũng sẽ áp dụng biện pháp này, những hiểu và thích là hai chuyện khác


nhau.

Sống trên đời luôn có những chuyện dù không thích nhưng lại không thể không làm, không thì đã không có câu nói

“chẳng có cách nào“.

Tiêu Hoa Ung hiểu ý Tần Tư Hiệt, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi ngước mắt nhìn Thẩm Hi Hòa, trịnh trọng lên

tiếng: “Sau này, nhất định ta sẽ hạn chế giết chóc, cố gắng khoan dung”

Không phải lúc nào giết chóc cũng là cách duy nhất có thể răn đe kẻ khác, lòng nhân từ cũng có thể cảm hóa con

người, người biết thay đổi thì xứng đáng được trao thêm cơ hội.

Tiêu Hoa Ung không phải người giàu lòng nhân ái, thân là thái tử, hắn có đầu óc lạnh lùng của đế vương, biết làm

thế nào để đạt được mục đích một cách nhanh chóng nhất, tàn nhẫn nhất, chuẩn xác nhất, tránh lãng phí quá nhiều

công sức,

Nhưng nếu Thẩm Hi Hòa không thích, hắn sẵn sàng thay đổi bản thân.

Thẩm Hi Hòa sửng sốt, khẽ lên tiếng: “Điện hạ không cần phải thể”

“UU, sau này chúng ta sẽ sống với nhau cả đời” Ý cười đong đầy trong mắt Tiêu Hoa Ung, lò than thơm được đốt

gần chỗ hằn, ánh than hồng hắt lên mặt hắn, khiến mặt mày hắn dịu dàng tựa nắng ấm ngày xuân làm tan chảy

băng tuyết trên non cao, “Ta chỉ mong nàng có thể ngày ngày sống trong yên vui tự tại khi ở bên ta, nếu ta làm gì

khiến nàng khó chịu hay chán ghét, mong nàng có thể thẳng thắn nói ra, ngược lại, ta cũng sẽ làm thế”






Phu thê là những người gần gũi nhất, mà cũng xa cách nhất của nhau. Phu thê vốn là hai người xa lạ không có máu

mủ ruột rà không cùng dòng tộc, vì có duyên nên mới gặp gỡ và ở bên nhau. Trong quan điểm của Tiêu Hoa Ung,

quan hệ phu thê gần gũi hay xa cách tùy thuộc vào hai người có thể tha thứ cho nhau, nhượng bộ lẫn nhau hay

không.

Than thơm bắt đầu bập bùng ánh lửa, mùi hương dìu dịu lan tỏa, quanh quẩn trong hơi thở, Thẩm Hi Hòa bất giác

thất thần. Quan điểm của Tiêu Hoa Ung không giống như những gì nàng vẫn hình dung về quan hệ phu thê, nàng

vẫn luôn cho rằng chỉ có cha mẹ mới có thể uốn nắn sai lầm của con cái vì lòng thương con.


Nhưng cách Tiêu Hoa Ung diễn tả về quan hệ phu thể lại không giống thế. Con cái kính trọng cha mẹ nên thường

bao dung và nhân nhượng sai lầm của cha mẹ, ngược lại, cha mẹ thương con nên sẽ chịu trách nhiệm về sai lầm của

con cái và dạy dỗ chúng, hai bên không hề bình đẳng với nhau.

Những cách chung sống của phu thể theo lời Tiêu Hoa Ung lại là thẳng thắn thành khẩn với nhau, xem đối phương

như người thân, một loại tình thân mà Thẩm Hi Hòa không thể nào tưởng tượng được.

“Sao phải thay đổi bản thân vì người khác cơ chứ?” Thẩm Hi Hòa không hiểu. Nàng rất ích kỷ, nàng biết mang ơn,

biết cách đối nhân xử thế nhưng lại không muốn lá mặt lá trái với người khác, nàng có thể đối xử tốt với người khác

nhưng sẽ không thay đổi tính tình hay thói quen của bản thân vì bất kỳ ai.

Tiêu Hoa Ung mỉm cười, lặng thinh không đáp. Khi nào trong tim nàng có hình bóng một người, khi nào nàng xem

người ấy quan trọng hơn cả tính mạng mình thì thay đổi bản thân vì người ấy cũng là lẽ tự nhiên,

Bây giờ chưa phải lúc để nói chuyện này với Thẩm Hi Hòa, sau này hắn sẽ giúp nàng hiểu được điều đó.

Thẩm Hi Hòa chỉ nản lại Đông cung nửa canh giờ rồi đi, trước khi đi, nàng ghé qua tẩm điện của Dương Lăng công

chúa, nơi này cũng rất ấm áp. Thẩm Hi Hòa không cho công nhân bẩm báo mà bảo Trân Châu và Tử Ngọc đẩy bọn

họ ra, trực tiếp xông vào.





Dương Lăng công chúa đang cười đùa với cung nữ, thấy Thẩm Hi Hòa, nàng ta tái mặt. Thẩm Hi Hòa, chỉ ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, có lẽ là đi tìm viện binh, Thẩm Hi Hòa cũng không bảo bọn Trân Châu ngăn lại.





Nàng đi vòng ra sau lưng Dương Lăng công chúa, nói nhỏ bên tai nàng ta: “Công chúa, hãy tận hưởng thời gian sau cùng của mình đi nhé.” Dương Lăng công chúa khiếp đảm đến bủn rủn tay chân, phải vịn vào án kỷ bên cạnh mới không ngã quỵ. Từ ngày biết được Trường Lăng công chúa chết như thế nào, nỗi sợ Thẩm Hi Hòa đã khắc sâu vào xương tủy nàng ta.





Thẩm Hi Hòa mỉm cười khinh miệt, quay người bỏ đi, vạt áo choàng phất phơ theo nhịp bước.