Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 235




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Bộ Sơ Lâm: “…”





Nàng ta nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ tội nghiệp, thấy Thẩm Hi Hòa vẫn thờ ơ, nàng ta đành dốc một viên thuốc độc từ

tr3ong lọ ra, ngửa đầu cho vào miệng, sau đó cúi đầu ủ rũ: “Việc này không thể trách ta được, ta đã theo dõi lão

chưởng quầy kia lâu rồi, cẩn1 thận vô cùng, dám chắc ban đầu ông ta không định gài bẫy ta đầu, chắc hẳn có biến

cố gì đó xảy ra ở nơi khác nên mới lấy ta làm con dê th9ế tội.”





Bộ Sơ Lâm tủi thân hết sức, nàng ta đã cảnh giác cao độ rồi, đảm bảo lão chưởng quấy không biết vì sao mình lại

đến, bởi l3ẽ đây là một vụ án nghiêm trọng, với thân phận của nàng ta, chắc chắn Hữu Ninh để sẽ không yên tâm

giao cho nàng ta phụ trách vụ này.

8





Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa nhướng mày: “Nói vậy, người bị hai người gài bẫy rồi.”





“Hai người ư?” Bộ Sơ Lâm đăm chiêu, nàng ta không ngốc, “Quả nhiên bệ hạ không tin ta.”





Chuyện đã đến nước này thì còn gì khó hiểu nữa đâu? Hữu Ninh đế chưa từng thật sự giao cho nàng ta phụ trách

vụ án này, nàng ta chẳng qua chỉ là vỏ bọc ngụy trang nhằm thu hút sự chú ý của đối phương. Từ lúc đến đây,

nàng ta luôn vờ như ăn chơi phóng túng, cả ngày lưu luyến chốn hoa lâu, nhờ vậy mới bình an đến giờ.





Có lẽ Hữu Ninh để thấy Bộ Sơ Lâm còn có ích, mà người phụ trách điều tra vụ án trên thực tế vẫn chưa tìm được

chứng cử nên vẫn chưa ra tay với nàng ta. Về sau, án trộm mộ bị phơi bày khiến lòng dân chấn động, người nọ

cũng không rảnh đối phó với nàng ta, có điều không dễ gì đưa nàng ta tới được đây, thời cơ đúng dịp mà không

biết tận dụng thì thật lãng phí.





Thể là điều tra viên của Hữu Ninh để mới gài bẫy Bộ Sơ Lâm bằng cách tiết lộ mục đích đến đây của nàng ta với

người ngoài, thế nên nàng ta mới bị để mắt. Về sau, Thẩm Hi Hòa bắt được một đám tội phạm, rồi thì Tiêu Trường

Khanh cho nữ hoàng băng khiến vụ việc lan rộng, người nọ bèn quyết tâm phóng lao phải theo lao, cố ý dẫn dụ Bộ

Sơ Lâm đến nhà lão chưởng quầy, gài bẫy cho nàng ta bị bắt quả tang kèm theo tang chứng.”





Thẩm Hi Hòa nói: “Kể cũng không oan.”





“Thì thế, bao nhiêu phe phái cùng tính kế một mình ta, có chắp cánh cũng khó thoát, may mà Đường quận thủ từng

chịu ơn phụ thân ta.” Bộ Sơ Lâm lấy làm may mắn.





“Đường quận thủ chính miệng nói với người rằng phụ thân ngươi có ơn với ông ta à?” Thẩm Hi Hòa hỏi.





“Đúng vậy.” Bộ Sơ Lâm gật đầu.





Thẩm Hi Hòa buồn cười: “Người viết thư hỏi phụ thân mình xem liệu có đúng là Đường quận thủ từng mang ơn

phụ thân ngươi không.”





Một người là quan võ xuất thân nhà huấn quỷ, chịu trách nhiệm trấn thủ Thục Nam, một người con nhà hàn vị, là

một vị quan văn tính tình thận trọng.





Thẩm Hi Hòa đã cho người điều tra Đường Quyến, quả thật ông ta từng nhậm chức ở Thục Nam, nhưng lại cách

Thục Nam vương phủ đến mấy quận, Thẩm Hi Hòa không tin bọn họ từng gặp nhau. Vả lại, Bộ Sơ Lâm đến đây là

để điều tra vụ án, còn là một vụ án nghiêm trọng, nếu có người quen ở đây, không lý nào Bộ Thác Hải lại ẩm đi

không để Bộ Sơ Lâm biết.





Năm Đường Quyển đỗ tiến sĩ, quan chủ khảo là người Thôi gia. Thẩm Hi Hòa chợt nghĩ Thôi Tấn Bách dám để Bộ

Sơ Lâm đến đây cũng vì có Đường Quyến nên hắn mới không sợ.





Đường Quyến cũng thông minh, ông ta chưa từng che chở Bộ Sơ Lâm một cách lộ liễu, chỉ làm đúng bổn phận. Quả

thật, một khi thử sử chưa ra mặt, ông ta có thể phụ trách việc này, lấy cớ không yên tâm giao cho kẻ khác, nhờ vậy

Bộ Sơ Lâm mới không rơi vào tay quận ủy.





Không thể không nói, có Đường Quyển ở đây, Bộ Sơ Lâm được an toàn triệt để. Xét đến việc Đường Quyển nhốt Bộ

Sơ Lâm vào nhà lao rồi lại đi lo chính sự mà không sợ có người thừa cơ hãm hại nàng ta, có thể thấy Đường Quyền

kiểm soát phủ rất tốt.





Hôm nay nàng nhanh chân đến trước, nhưng nếu không có nàng, có lẽ Thôi Tấn Bách cũng sẽ có cách cứu Bộ Sơ

Lâm, có thể nói hắn đã hao tâm tổn trí khá nhiều vì Bộ Sơ Lâm.





“Hả?” Bộ Sơ Lâm đảo tròn mắt, ánh mắt sáng rỡ, “UU, Đường Quyển là người của muối hả?”





Thẩm Hi Hòa: “…”





Nàng không nên đánh giá cao trí thông minh của Bộ Sơ Lâm. “Tự nghĩ đi.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy, bước ra khỏi

buồng giam.





Vụ thứ sử sắp đến, đương nhiên Thẩm Hi Hòa muốn gặp ông ta. Thẩm Hi Hòa vừa mới ra khỏi nhà lao thì thấy





Đường Quyển hớt hải chạy tới, làm lễ với Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa.”





Thẩm Hi Hòa cũng đáp lễ: “Đường quận thủ.”





“Quận chúa, một khắc nữa Vụ thứ sử sẽ đến phủ nha.” Đường Quyến nói. Ông ta vừa nói vậy, Thẩm Hi Hòa càng

chắc chắn ông ta là người của Thối Tấn Bách, bằng không sao ông ta có thể tin tưởng nàng đến thế, còn báo tin cho

nàng biết để còn chuẩn bị.





Tuy Đường Quyến giúp Thôi Tần Bách nhưng ông ta cũng có nỗi lo và lập trường riêng, không thể xung đột với

lãnh đạo trực tiếp được. “Đường quận thủ chỉ cần lo cho những việc có liên quan đến ăn trộm mộ là được rồi,

những chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Thẩm Hi Hòa trấn an.





Quả nhiên, Đường Quyển nhẹ nhàng thở phào, chắp tay làm lễ với nàng.





Thẩm Hi Hòa ngồi trong hành lang nhấm nháp trà lá bạch quả do Tiêu Hoa Ung để lại trước khi đi, để nàng nhìn

vật nhớ người. Quả thật nàng thích trà này, nhưng người thì không tha thiết mấy.





Ước chừng một khắc sau, ngoài cổng phủ nha chợt có tiếng ngựa hí, chẳng mấy chốc đã thấy ba người rảo bước đến

chỗ nàng. Người đi đầu mặc quân phục màu tím, là quan phục dành cho quan viên tam phẩm trở lên.





Thứ sử các nơi chia làm ba bậc: thứ sử thượng châu là tòng tam phẩm, trung châu là chính tứ phẩm, còn hạ châu là

tòng tứ phẩm.





Vụ thử sử và Đường Quyển chào hỏi nhau rồi đi đến chính đường, thấy Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy. Xét theo

phẩm cấp cao thấp, dù thứ sử là người nắm giữ thực quyền của cả một chậu nhưng cũng phải chào Thẩm Hi Hòa

trước: “Quận chúa.”






Thẩm Hi Hòa khiêm tốn đáp lễ: “Vụ thứ sử.”





“Sao quận chúa lại ở đây?” Vụ thử sử mỉm cười, hàn huyên như bình thường.





“Không tiện nói với thứ sử.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt đáp.





Vụ thử sử cũng không bực mình, vẫn mỉm cười lịch thiệp: “Ra là việc riêng, hạ quan nói lỡ. Đã vậy, họ quan không

quấy rầy quận chúa nữa, họ quan còn có việc quan trọng cần làm.”





“Là vụ Bộ thể tử dính líu đến ăn trộm mộ sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.





“Đúng vậy.” Vu thử sử gật đầu.





“Vụ án này phát sinh ở đây, tuy rằng đây là một vụ án quan trọng, dính líu đến rất nhiều người, nhưng dù gì cũng

nên do Đường quận thủ điều tra chứ.” Thẩm Hi Hòa hờ hững lên tiếng.





Tuy Vu thử sử là cấp trên của Đường Quyển nhưng ở đâu có quy củ ở đấy, dù gì thì Đường Quyển mới là người

dâng tấu, Vu thử sử dẫu có quyền can thiệp nhưng làm vậy không khỏi quá khó coi. Mỗi châu có ít thì năm sáu

quận, nhiều thì mười mấy quận, nếu cấp trên ai cũng làm việc kiểu này thì các quận thủ sẽ nghĩ thế nào đây?





“Quận chúa không biết đó thôi, vụ án này rất nghiêm trọng, châu phủ đã loạn lắm rồi, nếu có thể nhanh chóng phá

án thì cũng xem như phân ưu cho bệ hạ, giúp bách tính được yên tâm.” Vụ thứ sử dõng dạc,





Thẩm Hi Hòa quan sát Vụ thứ sử mấy lượt rồi mới cười nói: “Vụ thứ sử sốt ruột lo cho nỗi lo của bệ hạ, đau nỗi đau của bách tính đến thế, Chiêu vương điện hạ có biết không?”





Vương phi quá cố Vu thị của Chiêu vương là đích nữ của đệ đệ Vu thứ sử.





Thẩm Hi Hòa cho rằng chuyện này không phải do Chiêu vương phi làm, có nhiều chỗ không giải thích hợp lý được. Vu thứ sử bỗng dưng chạy tới nhúng mũi vào, Thẩm Hi Hòa cho rằng ông ta làm vậy không phải để tranh công, rõ ràng muốn gài bẫy Chiêu vương.





Thật ra cũng không hẳn là gài bẫy, chỉ cần Bộ Sơ Lâm sợ tội tự sát, Chiêu vương sẽ không dính bẫy.