Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 23: Vĩnh kết đồng tâm




“Cô làm thế là chơi ăn gian, thẳng không đẹp!” Người hầu của Hoa Phú Hải đỏ mặt tía tai, ánh mắt lo âu.





Xem ra, Hoa Phú Hải cũng cần Thoát Cốt Đan giống như nàng vậy.





“Đó gọi là binh bất yếm trá.” Trân Châu hùng hồn, “Hoa đào y là nhà cự phú, hắn đã từng tranh đấu với người khác không ít lần chứ hả, lẽ nào chưa từng bị lừa gạt sao?”





“Chúng ta… chúng ta…” Người hầu của Hoa Phú Hải cứng họng, chuyện đó đương nhiên là có, “Nhưng mà…”





“Lui ra.” Hoa Phú Hải quát khẽ, bình tĩnh nhìn Thẩm Hi Hòa, “Ta tâm phục khẩu phục rồi, đã vậy thì Thoát Cốt Đan thuộc về cô nương, còn phương thuốc bào chế Thoát Cốt Đan thì có thể sao chép cho ta một bản được không?”





“Xin Hoa đào y cứ tự nhiên.”





Hoa Phú Hải bảo người hầu sao chép phương thuốc Thoát Cốt Đan ngay trong phòng khách, sau đó trả cuốn sổ ghi chép lại cho Thẩm Hi Hòa, rồi cáo từ Bạch Đầu Ông.





Thấy chủ tớ bọn họ đã đi, Thẩm Hi Hòa bèn chào tạm biệt, Bạch Đầu Ông cũng không giữ khách. Thẩm Hi Hòa để lại sổ ghi chép cho Trân Châu, nàng ta có thể theo học Bạch Đầu Ông gần hai tháng, để xem sẽ học được bao nhiêu.





Trân Châu không nỡ rời xa Thẩm Hi Hòa, nhưng cũng biết Thoát Cốt Đan chưa được kiểm nghiệm nhiều lần, chưa chắc đã không có tác dụng phụ, vì Thẩm Hi Hòa, nàng ta cần học tập y thuật chuyên sâu hơn nữa.





Sau khi trở về khách điểm, Thẩm Hi Hòa cho người đi mời Tạ Uẩn Hoài.





“Mặc Ngọc, đưa tin cho a huynh, bảo huynh ấy cho người nghe ngóng xem có ai từng gặp kim điều trăm tuổi không.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh cho Mặc Ngọc, rồi lại dặn dò, “Nói a huynh chỉ cần tìm hiểu tin tức, không cần mạo hiểm.”





Vùng hoang mạc Tây Bắc có nhiều kim điêu, có điều Thẩm Hi Hòa nhở con sống lâu nhất mà nàng từng nghe nói cũng chỉ được tám mươi năm.





“Vâng.”







Mặc Ngọc lui ra chưa bao lâu, Tạ Uẩn Hoài đã chạy đến, Thẩm Hi Hòa đưa Thoát Cốt Đan đến trước mặt hắn: “Giao cho Tề đại phu đấy.”





Dù thân phận của hắn đã được phơi bày, Thẩm Hi Hòa vẫn gọi hắn là Tề đại phu, vì Tạ Uẩn Hoài từng nói mình không còn là con cháu Tạ gia nữa.





Tạ Uẩn Hoài mở hộp thuốc ra, mùi dược liệu sực nức, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng nắp lại: “Quận chúa, viên đan dược này cực kỳ trân quý…”





“Có quý thế nào cũng không quỷ bằng tính mạng của ta.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Lão ông cũng không biết nên dùng thuốc như thế nào, ta lại không thể ở đây quá lâu, mà lão ông thì không thể đồng hành cùng ta.






Tề đại phu không phải lo, huynh giúp ta kiểm nghiệm đan dược, ta sẽ giao phương thuốc cho huynh, xem như không ai nợ ai.”





Thẩm Hi Hòa ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có điều sẽ phải phiền Tề đại phu cùng lên Kinh với ta, nếu Tề đại phu không muốn vào Kinh thì đến vùng ngoại ô Kinh thành cũng được.”





“Được quận chúa coi trọng, tất nhiên ta sẽ hết mình hỗ trợ quận chúa sớm bình phục.” Tạ Uẩn Hoài chắp tay làm lễ với Thẩm Hi Hòa. Đối với một đại phu mà nói, các loại dược liệu quý hiếm, phương thuốc cùng với tác phẩm để đời của tiền nhân đều vô cùng đáng giá, Tạ Uẩn Hoài và Thẩm Hi Hòa quyết định khi đến Kinh đô, hắn sẽ ở ngoài thành.





Nàng và Tạ Uẩn Hoài trò chuyện được dăm câu thì Mặc Ngọc quay lại, dẫn theo lão bộc của Bạch Đầu Ông, lão bộc không nói một lời, chỉ trả lại Tiên Nhân Thao cho Thẩm Hi Hòa.





“Quận chúa, nên làm gì với nó đây?” Mặc Ngọc hỏi. Bọn họ đem cái cây này đổi lấy Thoát Cốt Đan của Bạch Đầu Ông, cứ tưởng lão cần dùng, thì ra chỉ là muốn xem một lần. Thời còn trẻ, Bạch Đầu Ông say mê nghiên cứu các chứng bệnh nan y, nghe được ở đâu có bệnh gì kỳ lạ hoặc khó chữa là lại bôn ba nghìn dặm mà đến, thậm chí vì điều trị mà nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ.





Thế rồi, VÌ có lần lão nhận lời chữa bệnh cho người khác ở một nơi cách xa vạn dặm, khiến cho thê tử của lão phải trơ mắt nhìn phụ mẫu trọng thương, không kịp cứu chữa mà chết, bà ta oán trượng phu, quyết định hòa ly với lão, cả đời không qua lại gì nữa.





Sau này, thê tử của lão không tái giá, nhưng dù lão có làm đủ mọi cách để cứu vãn tình thế thì cuối cùng vẫn không thể khiến thế tử vượt qua được chướng ngại trong lòng.





Mãi đến khi lão vì cứu cháu trai của thế tử mà tự mình thử độc, đầu tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, thế tử mới đưa cho lão một bức tranh, chính là bức tranh vẽ Tiên Nhân Thao mà lão đưa cho Thẩm Hi Hòa và Hoa Phú Hải xem.






Thế tử nói rằng, khi nào lão tìm được thứ này tức là trời xanh đồng ý để mình tha thứ cho lão, khi ấy hai người sẽ nối lại tình xưa, tiếc thay tìm suốt mười năm, thế tử qua đời mà lão vẫn chưa tìm được. Lão muốn được hợp táng cùng thể tử, nên bao năm nay vẫn chưa thôi tìm kiếm, giờ rốt cuộc cũng tìm được, giải quyết nỗi muộn phiền bấy lâu.





Lão không biết Tiên Nhân Thao có tác dụng gì, lại không dám tùy tiện đưa vào lăng mộ của mình và thê tử, mà hủy đi thì tiếc, thê tử chẳng qua cũng chỉ muốn biết trên đời có loại cây này hay không mà thôi, bây giờ đã đạt được mục đích, lão nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định trả cho Thẩm Hi Hòa.





Lão không cần biết ai là người lấy được Tiên Nhân Thao, chỉ biết ai đã đem đến cho mình, nên mới trả cho Thẩm Hi Hòa.





Thẩm Hi Hòa vuốt ve cây Tiên Nhân Thao xanh biếc, nàng rất thích thứ này nhưng vẫn quyết định trả lại cho Hoa Phú Hải.





“Hỏi thăm xem Hoa đào y trọ tại đâu rồi trả nó về cho chủ cũ.”





Mặc Ngọc hỏi thăm chỗ ở của Hoa Phú Hải từ lão bộc của Bạch Đầu Ông, sau đó tự mình đưa đi.





Thẩm Hi Hòa không ngờ Mặc Ngọc chẳng những đem Tiên Nhân Thao quay lại mà còn dẫn theo một người hầu của Hoa Phú Hải.





Người này cực kỳ cung kính: “Thầm cô nương, lão gia nói thế này từ trên trời rơi xuống tay cô nương, coi như có duyên, bèn tặng cho cô nương. Mong cô nương đừng từ chối, thứ này chẳng còn ích lợi gì khác với lão gia nữa, nếu cô nương thấy ngại, sau này mong cô nương để tìm một chút đến mấy loại nguyên liệu bào chế Thoát Cốt Đan, xem như đây


là lễ vật tạ ơn tặng trước cho cô nương.”





Đưa lễ vật tạ ơn cho nàng?





Thẩm Hi Hòa mỉm cười, hắn ta làm thể là xóa sạch khả năng thiếu nợ nàng đây mà.





Nàng có phương thuốc của Thoát Cốt Đan, đương nhiên cũng biết Hoa Phú Hải đang cần gì, hắn giàu có là thế tất phải quen biết rộng, chắc là sợ có ngày nàng gặp khó khăn, đúng lúc thăm dò được tin tức về loại dược liệu hắn đang cần, bèn lấy đó ra đối chác.





Giờ thì hay rồi, lấy Tiên Nhân Thao làm quà tặng, sau này nàng có tìm được tin tức thì cũng không tiện đòi hắn trả ơn.





Cũng không thể biết được tin tức mà không bảo một tiếng.





“Thay ta đa tạ Hoa đào y” Thẩm Hi Hòa nhận lấy.





Nàng vốn thích cái cây này, mà dù không thích đi chăng nữa, thái độ của Hoa Phú Hải cũng đã rất rõ ràng, nếu giờ nàng từ chối chỉ khiến hắn đề phòng nàng, hà tất phải thể?





Hoa Phú Hải đang đứng bên cửa sổ, tay mân mê một quân cờ đen giữa những đầu ngón tay, chính là quân cờ lấy từ chỗ Bạch Đầu Ông, bỗng nghe tin người hầu đã quay lại phủ đệ, mang theo lời nhắn của Thẩm Hi Hòa.





“Sao chủ tử lại tặng cái cây đó cho Chiêu Ninh quận chúa? Quận chúa có giữ cũng chẳng để làm gì, còn không bằng đưa cho lão phu nhân, đây chính là một trong số những loài hoa thơm cỏ lạ được ghi chép trong Sơn Hải Kinh đó.” Sau khi bấm lại lời nhắn của Thẩm Hi Hòa, người hầu to gan hỏi một câu.





Hắn phát hiện thái độ lúc nãy của Thẩm Hi Hòa xem ra là hiểu lầm ý đồ tặng Tiên Nhân Thao của chủ tử nhà mình rồi.





“Tặng cho tổ mẫu một thứ có hình dạng giống đồng tâm kết hả?” Hoa Phú Hải trừng mắt nhìn thuộc hạ, “Biết đồng tâm kết có ý nghĩa gì không?”





Đồng tâm kết…Vĩnh kết đồng tâm.





Cũng là tín vật kết hôn.





“Chủ tử, ngài…”





Người hầu giật mình.