Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 228




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Cửa phòng đóng lại, bả vai Thẩm Hi Hòa càng lúc càng đau, nàng xác định Trân Châu không bị thương nặng bèn

bảo nàng ta xem xét vết thương cho 3mình.





Áo ngoài vừa trượt xuống, bả vai sưng tấy, vết bầm tím lộ ra, Hồng Ngọc giật mình kêu lên. “Vết thương này… do

đâu mà có?” Tr1ân Châu xót ruột, mắt đỏ hoe.





“Là…”





“Bất cẩn vấp ngã mà thôi.” Thẩm Hi Hòa ngắt lời Hồng Ngọc.





Hồng Ngọc lập tức im9 lặng, sực nhớ Thái tử điện hạ đang ở ngoài phòng, ắt có thể nghe được người trong phòng

nói gì.





Nhìn phản ứng của Thẩm Hi Hòa và Hồn3g Ngọc, Trân Châu cũng đoán được phần nào, nàng ta mím môi không

nói gì nữa, dùng khăn nóng nhúng vào nước thuốc thoa lên vai Thẩm Hi Hòa.





Thẩm Hi Hòa hít hà, cơn đau buốt khiến nàng nhắm mắt lại.





Trân Châu biết xưa nay Thẩm Hi Hòa rất giỏi chịu đựng, hồi còn ở Tây Bắc, những lúc bị thương, vì sợ vương gia

và thế tử biết, nàng luôn tỏ vẻ thản nhiên. Nàng nói mình chẳng giúp được gì cho phụ thân và huynh trưởng, chỉ

mong bọn họ không phải lo lắng quá nhiều cho mình.





Thấy trán Thẩm Hi Hòa rịn mồ hôi, Trân Châu xót xa quá đỗi, nhưng nếu không làm tan máu bầm, Thẩm Hi Hòa

sẽ phải khổ sở một thời gian dài, nghiêm trọng hơn, rất có thể cánh tay sẽ bị liệt.





Nếu có Tùy A HỈ ở đây thì tốt rồi, hắn không giỏi kê đơn thuốc nhưng tay nghề châm cứu cực kỳ lợi hại, tuy kim

châm vào da thịt cũng đau nhưng nhờ vậy máu bầm sẽ tan nhanh hơn, nàng ta không giỏi châm cứu, đã vậy hiện

tại cánh tay Thẩm Hi Hòa đang sưng tấy, nàng ta không dám chắc mình có thể tìm đúng huyệt vị.





“Quận chúa, nô tỳ kê ít thuốc tế cho quận chúa nhé?” Trân Châu khẽ nói.





“Không cần…” Thẩm Hi Hòa thì thào.





Đoản Mệnh bị nhốt bên ngoài không ngừng cào cửa, không ngờ cánh cửa lại bị nó lay mở, Tiêu Hoa Ung đang

dòng tai nghe ngóng tình hình trong phòng, hắn rất lo cho vết thương của Thẩm Hi Hòa nên không để ý đến Đoản

Mệnh, đến lúc quay sang thì cửa phòng đã bị nó đẩy vào.





Tiêu Hoa Ung sợ gió lạnh ùa vào làm Thẩm Hi Hòa bị cảm, vội đưa tay kéo cửa lại, vừa lúc người trong phòng

cũng nhìn lại đây. Tiêu Hoa Ung tròn mắt nhìn chằm chằm vết bầm tím sưng tấy trên vai Thẩm Hi Hòa.





Thẩm Hi Hòa lập tức kéo áo lên che, Trân Châu và Hồng Ngọc thì chắn tầm mắt Tiêu Hoa Ung.





Tiêu Hoa Ung mấp máy môi, cuối cùng chỉ đóng cửa lại chứ không nói gì, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi. Ban

nãy, hắn có nghe Thẩm Hi Hòa nói là vấp ngã bị thương, nhưng chỉ bị ngã thì sao có thể nghiêm trọng đến nỗi này?





Quan trọng nhất là hắn rất quen thuộc với đường cong hình cung của vết bầm kia!





Tiêu Hoa Ung rảo bước ra ngoài, lấy sáo xương ra thổi.





Chim cắt nhanh chóng bay đến, chao lượn quanh viện hai vòng rồi sà xuống cánh tay đang chìa ra của Tiêu Hoa

Ung.





Dường như cảm nhận được hắn đang không vui, thường ngày nó hay đậu trên bắp tay gần bả vai hắn, lần này lại

đậu gần khuỷu, thậm chí còn tiếp tục nhích xuống. Tiêu Hoa Ung còn chưa nói gì, cửa phòng đã bật mở. Thẩm Hi

Hòa khoác một chiếc áo choàng dày, mái tóc buông xõa đi đến trước mặt hắn. Nàng sợ Tiêu Hoa Ung sẽ mắng chim

cắt, nghe thì buồn cười nhưng Tiêu Hoa Ung rất có thể sẽ làm vậy.





“Lúc này có tên bắn lén về phía ta, nếu nó không xô ta ngã xuống thì chỉ e ta đã bị tên bắn xuyên tim rồi.” Thẩm Hi

Hòa nói đỡ cho nó.





Dường như chim cắt hiểu được lời nàng nói, vui sướng vẫy cánh.





Tiêu Hoa Ung lạnh lùng lườm nó, nó vội khép cánh lại, tiếp tục nhích tới gần cổ tay, còn kêu rầm rì.





Lúc quay sang Thẩm Hi Hòa, sắc mặt Tiêu Hoa Ung đã tươi cười trở lại, giọng điệu lẫn ánh mắt đều hết sức ôn hòa:





“UU đừng lo, nó có công, đương nhiên ta sẽ thưởng.”





Chim cắt cũng quay đầu nhìn nàng gần như cùng một lúc với Tiêu Hoa Ung. Thẩm Hi Hòa nhìn nó, đây là lần đầu

tiên Thẩm Hi Hòa thấy trong mắt vị chúa tể bầu trời này thiếu đi vẻ sắc bén, trông có phần hiền lành ngây thơ.

Nàng khẽ gật đầu rồi quay về phòng.





Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Tiêu Hoa Ung lại thay đổi, hắn nhìn chim cắt chằm chằm bằng ánh mặt lạnh bằng.





Nó lắc lắc đầu rồi cúi gằm xuống, cổ họng phát ra tiếng kêu “kéc kéo” nhát gừng. “Đồ chim ngốc, đồ chim ngáo

ngơ, đồ chim đần!” Tiêu Hoa Ung di tay vào đỉnh đầu nó, nó với nghiêng đầu sang một bên, thân thể vẫn đứng yên

chỗ cũ, tiếp tục kêu “keéo kéc” đầy vẻ vô tội. ]





“Từ nay trở đi, mày phải tự kiểm ăn trong ba tháng.” Tiêu Hoa Ung gằn giọng.





Kể từ khi bị Tiêu Hoa Ung thuần phục, hầu như mỗi nửa tháng Tiêu Hoa Ung sẽ cho nó ăn một lần, nhưng nếu nó

phạm lỗi, Tiêu Hoa Ung sẽ cắt cơm. Đương nhiên nó cũng không đến nỗi bị bỏ đói, vì Tiêu Hoa Ung không cấm nó


đi săn, nhưng nó rất thích mồi do Tiêu Hoa Ung cho.





Đó là một loại chim trắng khá hiếm gặp nhưng vì nó thích ăn nên Tiêu Hoa Ung nuôi rất nhiều.





Dường như biết món khoái khẩu của mình lại bị cắt khẩu phần, chim cắt kêu gừ, tựa như một đứa bé bất mãn lầm

bầm khi bị người lớn mắng. Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh đó thì không nhịn được cười.





Có Thẩm Hi Hòa nói giúp, Tiêu Hoa Ung cũng không trách móc nó quả nặng nề, chỉ dặn dò vài câu rồi thả nó đi.





Có vẻ nó vẫn muốn cứu vãn tình hình, còn bay quanh Tiêu Hoa Ung vài vòng, thấy Tiêu Hoa Ung quyết không

mềm lòng nó mới cất tiếng kêu vang vọng rồi giận dỗi bay đi





“Meo!” Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn theo chim cắt thật lâu, Đoản Mệnh rít lên the thé.





Thẩm Hi Hòa cúi đầu lườm nó, lại nghĩ nếu không có nó thì có khi Hồng Ngọc đã gặp nạn, nàng bèn đưa tay xoa

đầu nó, Đoản Mệnh vui vẻ dụi đầu vào tay Thẩm Hi Hòa.





Trân Châu xử lý xong vết thương cho Thẩm Hi Hòa thì Đằng Tỉnh và Mạc Viễn cũng lần lượt quay về. Vệ lang

tướng vẫn còn sống, Thẩm Hi Hòa bảo Trân Châu chữa thương cho gã, quyết không để gã chết, sau này nàng sẽ áp

giải gã đến gặp Hữu Ninh đế, xem ông ta ăn nói thế nào.





“Sở di bọn chúng đột ngột ra tay với nàng là do nhà thông gia với cữu cữu nàng ở Lâm Xuyên đã cung khai, cữu

cữu nàng nhanh tay bắt được không ít tên, thế là bọn chúng muốn bắt nàng để trao đổi với đồng bọn trong tay cữu

cữu nàng.” Sau khi Thẩm Hi Hòa đã thu thập thỏa đáng, Tiêu Hoa Ung mới vào phòng, giải thích đầu đuôi cho

nàng rõ.





Nếu hắn không nói cho tường tận, Thẩm Hi Hòa ắt sẽ mất ngủ.





Được các thuộc hạ của Thẩm Hi Hòa trợ giúp, Đào Thành bất ngờ giáng một đòn hiểm hóc vào lũ trộm mộ, thể là

kẻ chủ mưu bị chọc giận. Vừa lúc biết Thẩm Hi Hòa đang ở gần một cứ điểm của bọn chúng, mà đội ngũ bảo vệ

Thẩm Hi Hòa cũng có người của bọn chúng trà trộn vào, thể là…





“Người của bệ hạ toàn là tai mắt của kẻ khác.” Hồng Ngọc nói nhỏ, giọng điệu trào phúng.





Tiêu Hoa Ung vẫn bình thản.





Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta: “Mỗi vệ của bệ hạ có hơn nghìn người, năm mươi thị vệ này được điều động từ nhiều vệ, mỗi vệ nhiều nhất chỉ có hai ba người, em nghĩ vì sao bệ hạ chỉ phái năm mươi người này mà thôi?”





Vì ông ta không biết những người này có trung thành không, muốn để Thẩm Hi Hòa giúp một tay. Cả nghìn người chỉ có vài người khó xác định người ngay kẻ gian, vậy mà Hữu Ninh đế vẫn có thể nhắm chuẩn, quả thật không thể không thán phục độ khống chế của ông ta.





Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa đầy tán thưởng: “UU thật thông minh.”