Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 222




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Sĩ nông công thương, tuy sau khi lên ngôi, Hữu Ninh để đã khai ân cho phép con cháu nhà thương nhân cũng có

thể đi thi làm quan, những tư tưởng cho 3rằng thương nhân có địa vị thấp hèn đã ăn sâu bén rễ, huynh trưởng của

Lý thị muốn kinh doanh nhưng ngại ảnh hưởng đến thể diện của Lý gia nên đành 1thôi.





Lý thị cũng cười nói: “A huynh cũng thường tiếc nuối mình không thể thực hiện khát vọng, chỉ có thể giúp nhà

mình quản lý sản nghiệp t9ổ tiên để lại.”





Chẳng bao lâu sau, huynh trưởng của Lý thị là Lý Cạnh đã đến, hắn không phải là Đại ca mà là Nhị ca. Lý Cạnh có

vóc người ca3o gầy, ngoại hình tuấn tú, dẫn theo hai ba người hầu, người nào cũng bưng một chồng hộp, Đào Lặc

dẫn hắn đến đây, đại cữu Đào Nguyên nghe tin cũng t8ới, tự mình giúp Thẩm Hi Hòa xem xét.





Đối mặt với Thẩm Hi Hòa, Lý Cạnh rất ung dung, khéo đưa đẩy, nhưng khi Đào Nguyên nói muốn giúp Thẩm Hi

Hòa xem, nụ cười của Lý Cạnh hơi gượng gạo.





Mấy năm nay Đào Nguyên say mê kinh doanh, vào Nam ra Bắc, đương nhiên rất tinh mắt, ban đầu còn chưa thấy

gì, nhưng xem một lượt, phát hiện đồ cổ không chỉ có một hai món bèn nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ quá sâu

xa mà chỉ khuyên Lý Cạnh: “Hiền chất, sau này mua đồ đừng mua đồ cổ, trên đời này, số con cháu bất hiếu nghèo

đến nỗi muốn bán đồ gia truyền không nhiều đến thế đâu.”





Đào Nguyên đang nhắc khéo Lý Cạnh, ông cho rằng Lý Cạnh bị người ta lừa nên mới mua nhiều món đồ có khả

năng không được sạch sẽ.





Thật ra trong ba mươi bốn món đồ Lý Cạnh đem tới, Thẩm Hi Hòa đoán chứng chỉ có bốn năm món là không sạch

sẽ, vả lại cũng chỉ là đoán, có thật thể hay không cũng chưa kiểm chứng được, có điều Đào Nguyên kinh nghiệm

đầy mình nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu.





“Tam biểu huynh, huynh đi mời tiểu cữu đến đây một chuyến.” Thẩm Hi Hòa nói với Đào Lặc.





Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, triều đình đang cho người điều tra vụ án này, người có liên quan đừng mơ

trốn được, Lý Cạnh có quan hệ thông gia với Đào gia, giờ mà không vạch trần, để Lý Cạnh ngày một lún sâu, đến

lúc ấy Đào gia sẽ bị ảnh hưởng.





Trước mắt, chỉ có thể để Đào Thành phát hiện vấn đề, khuyên can Lý Cạnh, để Lý Cạnh lập công chuộc tội, có thể

thì Đào gia và Lý gia mới có thể bình an.





Cho dù sắc mặt Thẩm Hi Hòa vẫn thản nhiên, nhưng Lý thị vốn nhạy cảm, trực giác mách bảo nàng ta có chuyện

chẳng lành sắp xảy ra. Thấy Lý thị tỏ ra thấp thỏm, Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Biểu tẩu, việc này không liên quan gì

đến tẩu, hôm nay tẩu mới gặp mặt cha mẹ chồng, ta không tiện mời Lý lão gia đến đây, người ngoài thấy sẽ xì xào.”






Tân nương mới gả đến một ngày mà nhà chồng đã mời cha mẹ tân nương đến nhà, người ngoài biết được sẽ nghĩ

về Lý thị thể nào, sẽ đánh giá Đào gia ra sao?





Thẩm Hi Hòa không quan tâm đến hư danh, nhưng đó là đối với mình, thời đại này không cho phép ai cũng như

nàng.





“Quận chúa.” Lý thị cảm kích Thẩm Hi Hòa đã nghĩ cho mình, nhưng cũng lo lắng cho ca ca, nhất là khi quay sang

thấy sắc mặt ca ca gượng gạo, tâm trạng nàng ta càng kém, CA huynh đã mạo phạm gì sao?”





“Lệnh huynh quả thật có điều mạo phạm, chẳng qua người bị mạo phạm không phải là ta, cũng không phải là

người sống.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng lườm Lý Cạnh.





Không phải người sống…





Tức là người chết. Nhắc đến người chết, ai nấy đều biết đây là đồ bồi táng, Lý thị nhìn mấy món đồ trên bàn, sắc

mặt tái nhợt, cả người mềm nhũn suýt ngã, may mà Đào Lặc kịp thời đỡ lấy, sau đó nắm chặt tay nàng ta, nhờ vậy

Lý thị mới gắng gượng được.





Cửa phòng có tiếng gõ vang, Thẩm Hi Hòa bảo Trân Châu ra mở cửa, Hồng Ngọc đưa Đào Thành vào rồi đóng cửa


lại, cùng Trân Châu canh gác bên ngoài.





“Tiểu cữu cữu, nửa tháng trước ở trong Kinh…” Thẩm Hi Hòa thuật lại sơ lược đầu đuôi câu chuyện, “Lúc này Bộ

thế tử đang ở phủ Hà Nam để điều tra theo lệnh bệ hạ, bệ hạ cực kỳ coi trọng việc này. Những món đồ Lý gia a

huynh đem đến hầu hết có lại lịch bất chính, đợi đến lúc người của bệ hạ điều tra đến đây, thanh danh của Lý gia ắt

sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.”





Đào mộ người ta là việc ông trời khó lòng tha thứ.





“A huynh!” Lý thị kêu lên, nhìn chằm chằm ca ca mình với vẻ không tin nổi, “Sao huynh có thể làm việc hồ đồ như

thế!”





Phụ thân mà biết được việc này sẽ xóa tên hẳn khỏi gia phả, gia đình bọn họ sẽ sống trong hổ thẹn, không dám

ngẩng đầu trước mặt thân thích, sau này nàng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với phu quân và cha mẹ

chồng, hôn sự của các đệ đệ muội muội cũng sẽ gặp trắc trở.





Lúc Thẩm Hi Hòa vạch trần, Lý Cạnh cũng nghĩ tới nghĩ lui, định chổi rằng mình không dính líu gì, chỉ bị người ta

lừa mua phải mấy món đồ cũ mà thôi, cho dù bị Đào Thành quắc mắt nhìn chằm chằm, hắn cũng không hề dao

động, nhưng đôi mắt rưng rưng của muội muội lại khiến hắn xấu hổ củi đầu.





Lý thị vốn vẫn ấp ủ chút hi vọng nhỏ nhoi, thấy vậy thì ngất xỉu trong lòng trượng phu. “Tam Lang, đưa thê tử con

về phòng.” Đào Thành thấp giọng phân phó.





Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hi Hòa, huynh đệ Đào Nguyên, Đào Thành và Lý Cạnh.





“Nhị Lang, con nói thật đi, hãy dừng cường trước bờ vực, quay đầu là bờ.” Đào Thành thuyết phục.





Về công, Đào Thành là thứ sử, Lâm Xuyên xảy ra chuyện thể này, ông có trách nhiệm quản lý.





Về tư, Đào, Lý hai nhà là thông gia, ông không thể không thận trọng xử lý. “Thể thúc, việc này là do mình ta gây ra,


trong nhà không có ai biết.” Lý Cạnh quỳ phịch xuống đất, “Mong thể thúc đừng nói với phụ mẫu ta, mai về đến

nhà ta sẽ lấy cái chết đền tội.”





Hắn chết ở đây cũng được, nhưng làm vậy sẽ khiến hai nhà Đào, Lý trở mặt thành thù, hôn nhân tốt đẹp của muội

muội cũng bị phá hủy.





“Con làm vậy là trái với lẽ trời, tội không thể tha, nhưng thân nam nhi sống trên đời, đầu đội trời chân đạp đất, có

sai sửa sai là được. Chỉ sợ có sai mà không sửa, có sai mà không biết.” Đào Thành tha thiết khuyên răn, “Hôm nay

con sợ tội tự sát chính là trốn tránh cái sai của mình, đã biết mình sai thì việc quan trọng nhất là nghĩ cách sửa chữa,

chứ không phải là nhắm mắt theo lao.”





Lý Cạnh hiểu ý Đào Thành, ánh mắt vụt sáng rồi lại ảm đạm: “Thế thúc, bọn chúng vô cùng hung ác, nếu chúng

không áp bức, sao ta có thể sa đọa đến nỗi này?”





Tốt xấu gì Lý Cạnh cũng là con nhà thư hương, từng đọc sách thánh hiền, sao có thể không biết đào mộ trộm của là

chuyện trái với lẽ trời?





Nhưng hắn tin nhầm bằng hữu, đã lỡ sa chân vào thì không còn đường quay lại: “Chất nhi từng tận mắt chứng kiến

bọn chúng giết hại người thân của kẻ phản bội bỏ trốn.”





Lý Cạnh nói đến đây lại đau lòng khóc không thành tiếng.





“Huynh cho rằng mình chết rồi thì bọn chúng sẽ bỏ qua cho Lý gia ư?” Thẩm Hi hòa khẽ bật cười: “Bọn chúng sẽ nghi ngờ không biết huynh đã tiết lộ bí mật cho người nhà chưa, những kẻ làm loại chuyện này sao có thể có chút nhân từ, đề phòng ngộ ngỡ, chúng sẽ tìm đủ mọi cách tàn sát phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội của huynh sau khi huynh chết…”





Lý Cạnh rùng mình. Đào Thành cũng nói: “Quận chúa nói phải lắm, bây giờ con phải lấy công chuộc tội mới có thể cứu vãn danh dự của Lý gia, cứu lấy tính mạng phụ mẫu của con.” Lý Cạnh đờ người, sau đó lấy ống tay áo lau nước mắt rồi quả quyết nói với Đào Thành: “Mong thế thúc chỉ giáo!”





Đào Thành đỡ Lý Cạnh đứng dậy, tra hỏi hắn ngay trong phòng Thẩm Hi Hòa chứ không né tránh nàng, bởi lẽ chuyện này Thẩm Hi Hòa biết còn nhiều hơn bọn họ.





Thì ra Lý Cạnh bị bọn chúng lừa vào bẫy, có điều Lý Cạnh khăng khăng chỉ giúp bọn chúng tiêu thụ tang vật chứ không chia chác một xu, cũng không tham gia đào mộ.