Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 220




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Không thể trách Bộ Sơ Lâm thần hồn nát thần tính, quả thật là phủ Hà Nam có vấn đề, từ thử sử đến huyện lệnh

đều không bình thường, nàng ta đi đến đâ3u cũng bị vô số người theo dõi. Bộ Sơ Lâm nghĩ tảng đá họ Thối bảo

rằng mình đi sẽ ít bị người ta để ý hơn đúng là chuyện vớ vẩn, dù rằng nàng ta nh1ận mật chỉ nhưng vẫn bị lộ.





Bộ Sơ Lâm không biết rằng mình quả thật chỉ là chiêu nghi binh, Hữu Ninh để cố tình để nàng ta nhận mật chỉ

nhưn9g lại để tin tức rò rỉ ra ngoài, để đối phương theo dõi Bộ Sơ Lâm gắt gao, mặt khác hạ lệnh cho Tủ Y sử điều

tra vụ án này.





Đây mới là kế sá3ch hoàn chỉnh của Thôi Tấn Bách, đương nhiên Hữu Ninh để sẽ không nói rõ với hắn rằng mình

muốn ra tay với Bộ Sơ Lâm, mà chỉ bóng gió cho hắn biết, 8để xem hắn phản ứng ra sao mà thôi, thành ra Thôi Tần

Bách hoàn toàn không biết Hữu Ninh để sẽ ra tay thể nào.





Không biết cũng không quan trọng, quanh đi quẩn lại cũng chừng ấy chiếu, phải người truy sát hoặc kích động

xung đột để thủ phạm trong phủ Hà Nam ra tay với Bộ Sơ Lâm. Thôi Tấn Bách nghiêng về khả năng thứ hai hơn.





Hữu Ninh để muốn Tú Y sử tìm được chứng cứ, sau đó để bè lũ thủ phạm tại phủ Hà Nam hiểu lầm rằng chứng cứ

nằm trong tay Bộ Sơ Lâm, di dời lực chú ý, trong lúc bọn họ truy sát Bộ Sơ Lâm, Tủ Y sứ có thể âm thầm quay về

mà không bị người ghé mắt, dâng chứng cứ lên cho Hữu Ninh để.





Đến lúc ấy, Bộ Sơ Lâm được xem như hi sinh vì việc nước, chỉ cần thanh trùng đám ác nhân ở phủ Hà Nam là có

thể ăn nói với Bộ Thác Hải rồi.





Một mũi tên trúng mấy con chim, cớ sao Hữu Ninh để không làm cơ chứ?





“Thế tử, thư này do Đông cung gửi tới.” Kim Sơn nói, “Thuộc hạ thấy có lệnh bài của Đông cung, vả lại ngoài thể tử

và quận chúa ra, đầu còn ai biết quận chúa muốn giúp thế tổ chứ? Dù là Thái tử điện hạ đi nữa, nếu không được

quận chúa tiết lộ chỉ e cũng không dám kết luận chắc chắn.”





Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm mới yên tâm, hào hứng lấy giấy bút hồi âm, còn gói ghém mấy món đồ thú vị mua được gửi



cho Thẩm Hi Hòa.





Nhưng khi gửi đến địa điểm trong thư nhắc đến, quà cáp đều bị trả về, chỉ để lại thư.





“Sao quà của ta lại bị trả về?” Bộ Sơ Lâm chau mày. “Bọn họ nói chỉ đưa thư.” Kim Sơn đáp. “Nhưng ta đã viết

trong thư rằng có gửi quà cho quận chúa rồi!” Bộ Sơ Lâm tức tối.





“Bọn họ nói sẽ giải thích giúp thể tử” Kim Sơn bó tay.





“Thế tử, thuộc hạ ngờ rằng…” Kim Sơn nói ra nỗi ngờ vực của mình, Thái tử điện hạ đã sớm biết ngài là..”






Bằng không, sao Thái tử điện hạ có thể dễ dàng tha thứ cho việc thể tử suốt ngày chạy tới quận chúa phủ, còn giúp

hai người họ thư từ qua lại cơ chứ.





Bộ Sơ Lâm: “III”





Nàng ta giật mình lùi lại hai bước, tự hỏi mình luôn giấu giếm rất kỹ, trừ Thẩm Hi Hòa được ông trời ban cho khứu

giác siêu nhạy ra, xưa nay chưa có ai nghi ngờ thân phận của nàng ta. Tiêu Hoa Ung biết chuyện này hẳn không

phải do Thẩm Hi Hòa nói, mà là Tiêu Hoa Ung tự điều tra được!





Thôi xong, cái thóp lớn nhất của nàng ta đã bị Tiêu Hoa Ung nắm được rồi.





“Thế tử đừng sợ, Thái tử điện hạ biết chuyện mà không vạch trần, cũng không tìm thể tử đổi chất hoặc là ra tay với

Thục Nam, có lẽ không có ý gây bất lợi cho thể tử đầu.” Kim Sơn an ủi, “Vả lại, hiện nay Thái tử điện hạ coi trọng

quận chúa, biết thể tử và quận chúa thân nhau ắt sẽ không khó dễ thể tử.”





“Ngươi làm như ta không có đầu óc hả? Đương nhiên ta biết chứ.” Bộ Sơ Lâm hậm hực, “Ta bực mình là vì hắn đã

biết thân phận của ta rồi thì sau này sao ta dám cứng rắn trước mặt hắn?”





Kim Son: “…”





Thứ lỗi cho hắn nói thẳng, dù Thái tử điện hạ không nắm thóp được thể tử thì thể tử đối đầu với Thái tử điện hạ

cũng không có phần thắng.





Thẩm Hi Hòa nhận được thu hồi âm nồng nàn tình ý của Thái tử điện hạ trước. Tiêu Hoa Ung dùng một con chim

ưng khác đưa tin cho Bộ Sơ Lâm, lại dùng chim cắt gửi thư cho Thẩm Hi Hòa. “Từ ngày nàng đi, ngày ngày lòng ta

luôn nặng nỗi tương tự, nhìn non xanh nước biếc, nhìn ráng chiều rực rỡ muôn màu, nghĩ đến cảnh trời cao đường

xa, không ai cùng ta ngắm hoàng hôn, chưa đến nửa tháng đã tiều tụy hắn…”





Thẩm Hi Hòa chỉ xem qua vài câu đã hết chịu nổi sự sến súa của hắn, dứt khoát cho vào ngọn đèn đốt đi, Tiêu Hoa

Ung đã biết nàng lo cho Bộ Sơ Lâm mà vẫn ung dung như vậy, chứng tỏ Bộ Sơ Lâm vẫn bình an.





“Quận chúa, trong thư còn có cái này.” Trân Châu ngại ngùng đưa sợi tóc chứa trong bao thư cho nàng.





Tóc tượng trưng cho nỗi tương tự, cho vô vàn sợi nhớ sợi thương.





Xưa nay, dù là nam hay nữ, ai cũng chỉ có thể tăng tốc cho trượng phu hoặc chính thể.





Tiêu Hoa Ung đưa một sợi tóc cho nàng, còn đặt ở chỗ bắt mắt nhất trong bao thư, mở ra là thấy.





Nếu bảo hắn cố ý, hắn có thể ngụy biện đó là tóc rụng trong lúc viết thư mà hắn không để ý, nhưng nếu bảo là vô


tình, lòng dạ hẳn ai mà không biết!





“Cũng đốt luôn đi.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng ra lệnh. Trân Châu đành bỏ vào bao thư đốt một lượt, nhưng Thẩm Hi

Hòa không ngờ, từ ngày ấy trở đi, ngày nào Tiêu Hoa Ung cũng gửi thư cho nàng, trong bao thư lúc nào cũng có

một sợi tóc.





“Quận chúa mà ở lại Lâm Xuyên thêm một thời gian, chỉ e Thái tử điện hạ sẽ trụi cả đầu mất thôi?” Hồng Ngọc

không khỏi mắng.





Nhưng mắng thì mắng nàng ta ngày càng thích Thái tử điện hạ cảm thấy chỉ có người như Thái tử điện hạ mới có

thể khiến quận chúa giống người thường hơn, càng thêm tha thiết mong chờ quận chúa sớm gả vào Đông cung,


nàng ta muốn xem Thái tử điện hạ sẽ si mê quận chúa thế nào.





“Quận chúa, chúng ta không cần hồi âm ạ?” Đây đã là lá thư thứ năm rồi, quận chúa đều đốt sạch, thật không thể

trách quận chúa nhẫn tâm, có lần nàng ta tình cờ liếc qua đôi dòng, suýt nữa giật mình ngất xỉu.





Trong mắt nàng ta, Thái tử điện hạ là người cao quý tột bậc, uy nghi như một vị thần, dù thỉnh thoảng lại trêu chọc

quận chúa vài câu nhưng tuyệt đối không có khả năng nói ra mấy lời trắng trợn kia, phải nói là lỗ mãng đến mức

nàng ta nghi ngờ có kẻ mạo danh Thái tử điện hạ.





Nhưng Thẩm Hi Hòa gửi thư cho Tiêu Hoa Ung trước, không tiện qua cầu rút ván, sau này còn phải nhờ vả Tiêu

Hoa Ung giúp nàng liên hệ với Bộ Sơ Lâm, đành phải nhẫn nhịn qua ngày, nhưng mãi không hồi âm liệu có ổn

không?





“Mai là lễ thành hôn của Tam biểu ca, đưa cho Thái tử một chiếc bánh hỉ đi.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt phân phó.





Nàng phát hiện tốc độ bay của chim cắt rất nhanh, không đến nửa canh giờ là bánh hỉ có thể đưa đến tay Tiêu Hoa

Ung, mong rằng Tiêu Hoa Ung có thể hiểu nàng muốn dùng bánh chặn miệng hắn.





Nhưng khi Tiêu Hoa Ung nhận được chiếc bánh cưới gói giấy dầu được khăn tay bọc lấy, tuy bánh đã hơi nát

nhưng chữ hỉ màu đỏ trên mặt bánh vẫn rõ mồn một, trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Hoa Ung đong đầy dịu dàng.





“Thiên Viên, người nhìn xem, UU tặng bánh hỉ cho ta này.” Tiêu Hoa Ung cầm bánh khoe với Thiên Viên, “Ta biết

UU nhớ ta mà.”





Thiên Viên: “…”





Tuy hắn không hiểu vì sao quận chúa lại gửi về một chiếc bánh hỉ, nhưng hắn biết chắc chắn không có ngụ ý gì tốt đẹp, có điều điện hạ nghĩ thế nào là chuyện của điện hạ, miến điện hạ vui là được.





“Ngươi nói xem, có phải UU bóng gió ta nên chuẩn bị cho hôn lễ không?”





Thiên Viên: “…”