Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 130




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





BỊ NGƯỜI TA PHÔNG TAY TRÊN





Bọn họ xác định được đối tượng khả nghi trước Thẩm Hi Hòa một bước, người ra tay không thuộc khoa châm cứu

mà là một dược 3viên sư trong y học bộ, phụ trách trồng trọt, chăm sóc, thu hoạch dược liệu tại Dược viên trong

thành.





“Biện đại 1gia, cô mau đi đi, bọn họ sắp tới đây rồi.” Dược viên sư châm cứu cho Biện Tiên Di một lần cuối cùng rồi

dặn dò.





9Hắn đã châm cứu xong ba lần, Biện Tiên Di sợ xảy ra biến cố nên ngay đêm đầu tiên chất độc phát tác đã bảo hắn

châm cứu m3ột lần, bất chấp nguy cơ để lại di chứng. Sau đó, hắn nhân lúc vận chuyển dược liệu để trao đổi nàng

ta với một xác chết 8khác, đưa nàng ta ra ngoài rồi hôm sau châm cứu lần nữa, hôm nay là lần cuối cùng.





Quá nhanh, bọn họ biết quá nhanh, hắn còn chưa kịp kê thuốc điều dưỡng cho Biện Tiên Di. “Chúng ta cùng đi đi,

huynh mà rơi vào tay bọn họ thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho huynh đầu.” Biện Tiên Di yếu ớt níu tay hắn, sắc môi

tái nhợt.





“Biện đại gia, ta không thể đi cùng có được, năm ấy được điện hạ cứu mạng nên ta mới sống thêm được mấy năm,

hôm nay xem như ta báo ơn, nếu không thể giúp cô trốn thoát thì lòng ta khó bề yên ổn.”





Dược viên sư kéo một dãy tủ thuốc ra, bên trong có ngăn bí mật, đủ chỗ cho hai người đứng thẳng song song: “Bây

giờ ta sẽ ra ngoài, giả vờ đánh xe chạy trốn dụ bọn họ theo, chỉ e bọn họ còn hậu chiều, có hãy trốn vào đây, trong

này có lương khô, tủi nước và thuốc, ngày mốt sẽ có nông dân trồng dược liệu chở dược liệu đến đây, họ sẽ hộ tống

cô ra khỏi thành.”





“A HÌ!” Biện Tiên Di không còn tí sức lực nào, bị A Hỉ đẩy vào trong ngăn tường bí mật mà không phản kháng nổi,

chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đẩy tủ thuốc lại như cũ.





A Hỉ thay áo chạy ra sau, nhảy lên xe ngựa, giục ngựa phi nước đại, vừa lúc chạy ngang qua đoàn người Thôi Tấn

Bách, Thôi Tấn Bách phải người đuổi theo, còn mình thì dẫn những người còn lại đi vào Dược viên.





Đây là Dược viên ngự dụng của hoàng gia, hôm nay Thôi Tấn Bách lấy cớ thực thi công vụ để đến đây, nói với hộ

vệ gác cổng: “Ta đang truy đuổi trọng phạm, phát hiện hắn trốn vào Dược viên nên ta dẫn vài người vào đây tìm.”





“Mời Thiếu khanh vào, nhưng mong Thiếu khanh cẩn thận cho, dược liệu trong này quý lắm.” Hộ vệ nhường

đường nhưng kèm theo lời căn dặn.





Thôi Tấn Bách dẫn theo người tự mình lục soát nhưng chẳng tìm được gì, dù gì đây cũng là Dược viên, không có lý

do chính đáng thì không thể lỗ mãng được, không thể gây tổn hại cho các loại cây thuốc quý nơi đây.





Thôi Tấn Bách không tìm được Biện Tiên Di tại Dược viên những người của hắn lại bắt được A Hỉ, hắn không đưa





A Hỉ đến Đại Lý tự mà tự tay trói lại, dẫn đến quận chúa phủ giao cho Thẩm Hi Hòa.





“Thời đại nhân không hổ là Đại Lý tự thiếu khanh, năng lực điều tra, truy bắt hơn hẳn người thường.” Thẩm Hi

Hòa thật tình cảm thán.





Nàng thấy mình mất một ngày để hiểu ra kế hoạch của Biện Tiên Di đã là nhanh lắm rồi, lại còn có Tạ Uẩn Hoài

giúp đỡ nên mới điều tra được manh mối, vừa xác định được đối tượng khả nghi là một dược viên sư tên A HỈ,

chưa kịp ra lệnh cho Mạc Viễn để điều tra thì Thôi Tấn Bách đã bắt được kẻ đó.





Thực tế, chỉ có nàng và Tiêu Hoa Ung đoán được kế hoạch của Biện Tiên Di, có điều về mặt nhân lực, nàng kém xa





Tiêu Hoa Ung, dù gì hắn cũng đã gây dựng thế lực hơn mười năm nay.





“Ta được người ta nhờ vả nên phải hết mình vì việc của người ấy thôi.” Thôi Tấn Bách nghiêm nghị đáp.





Lúc này, Thẩm Hi Hòa không rảnh nghĩ xem người nhờ vả Thôi Tấn Bách là ai nữa, hiện tại nàng không thể chậm

trễ, chỉ cần lãng phí một chớp mắt thôi cũng có thể giúp Biện Tiên Di có thêm cơ hội trốn thoát.





“Ngươi muốn tự mở miệng hay muốn ta dùng hương thôi miên để cạy miệng ngươi?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nhìn

người viên được sự vóc dáng gầy gò, tướng mạo nhã nhặn này.





Sau vụ việc ở Kinh triệu phủ, hương thôi miên của Thẩm Hi Hòa phút chốc lừng danh, Kinh triệu phủ, Đại Lý tự,


Tông Chính tự, thậm chí cả Hình bộ, những nơi cần tra khảo phạm nhân đều vô cùng thèm thuồng.





Đến Hữu Ninh đế cũng muốn biết về thứ có thể dễ dàng khiến người ta khai thật mà không cần dùng nghiêm hình

tra tấn kia.





Có điều hết việc nọ đến việc kia nảy sinh, Hữu Ninh để chưa kịp hỏi nàng, còn các nơi khác dẫu có muốn nhưng

người nắm giữ phương thuốc chế tạo hương thôi miên lại là Thẩm Hi Hòa, bọn họ xin được gặp nàng nhưng bị từ

chối, chỉ đành thở dài tiếc nuối.





“Quận chúa, tuy tiểu nhân địa vị thấp hèn nhưng cũng là dược viên sư hàm cửu phẩm của Thái Y viện, quận chúa

có thể cho biết vì sao lại để Thôi Thiếu khanh bí mật bắt trói tiểu nhân đến đây được không?” Thấy Thẩm Hi Hòa,

A Hỉ chẳng hề hốt hoảng, ăn nói rõ ràng.





“Bích Ngọc.” Thẩm Hi Hòa không muốn dông dài với hắn, ra lệnh cho Bích Ngọc chậm hương.





Không ngờ vị dược viên sư bình thường này lại là người ý chí vững vàng, dù hít phải hương thôi miên của Thẩm

Hi Hòa nhưng khi nghe nhắc đến Biện Tiên Di, dù hết sức chật vật, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, quyết không thốt ra một chữ.





Hương thôi miên không phải vạn năng, nó chỉ có tác dụng với người bình thường, còn những người đã được huấn

luyện hoặc có ý chí vững vàng thì hiệu quả rất thấp.





Cuối cùng, A HỈ hít phải quá nhiều hương nên ngất đi mà vẫn không khai Biện Tiên Di đang ở đâu.





“Thôi Thiếu khanh, huynh kể ta nghe xem hôm nay truy bắt thế nào.” Thẩm Hi Hòa hỏi.





Thôi Thiếu khanh bèn kể lại đầu đuôi: “Hạ quan tìm cớ, tự mình dẫn người đến Dược viên lục soát.”





Nghe xong, Thẩm Hi Hòa trầm ngâm trong chốc lát: “Không phải là ta nghi ngờ gì Thôi Thiếu khanh, nhưng Dược

viên của hoàng gia không phải Đại Lý tự để Thôi Thiếu khanh có thể tùy tiện lục soát, ta nghĩ Biện Tiên Di hắn vẫn

còn ở trong Dược viên.”





Nếu đó là nhà của dân thường, có A Hỉ dương Đông kích Tây, Thối Tấn Bách cũng đã rời khỏi đó, Biện Tiên Di còn

có cơ may trốn thoát, nhưng Dược viên của hoàng gia có hộ vệ canh gác, giữa ban ngày ban mặt, nàng ta sẽ không

tài nào trên được.






“Ta muốn đích thân đi một chuyến.” Thẩm Hi Hòa lập tức bảo Hồng Ngọc vào cung đưa tin, bảo rằng nàng muốn

đến Dược viên chọn vài thứ dược liệu để nghiên cứu làm thuốc.





Thôi Tần Bách đã làm đến bước này nên cũng yên tâm giao phần còn lại cho Thẩm Hi Hòa, hắn còn việc quan trọng

khác.





Lúc hắn tới thì không sao, nhưng lúc đi lại bị Tôn nữ quan thấy được bóng lưng hắn, Thẩm Hi Hòa thấy bà ta nhìn

chằm chằm theo bóng lưng Thôi Tấn Bách tựa như đăm chiêu gì bèn đi theo bà ta: “Tôn nữ quan đang nhìn gì vậy?”





Tôn nữ quan cúi đầu làm lễ: “Quận chúa.”





“Ta hỏi, sao Tôn nữ quan không trả lời?”





“Quận chúa, thiếp thân mới thấy bóng dáng đàn ông, quận chúa là nữ tử khuê các, sau này địa vị còn cao quý hơn

nữa, nên chú trọng thanh danh mới phải.” Tôn nữ quan đáp.





Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nhìn bà ta đăm đăm: “Tôn nữ quan, bà là nữ quan trong cung, được bệ hạ phải đến đây. Ta

kính trọng bà, nhưng bà nên nhớ, ta ghét nhất bị người khác lên mặt dạy phép tắc, tại quận chúa phủ, ta chính là

phép tắc.”





Nói rồi, Thẩm Hi Hòa liền đi lướt qua mặt bà ta.





Thẩm Hi Hòa muốn đến Dược viên, Hữu Ninh đế bèn sai nội thị cùng quay về với Hồng Ngọc, để nội thi dẫn Thẩm Hi Hòa đi.





Dược viên của hoàng gia có dược liệu phong phú, Thẩm Hi Hòa hái vài thứ cần dùng, lại đi xem các loại dược liệu đã được bào chế, sau đó lấy cớ mệt mỏi để nghỉ ngơi một lát. Đoản Mệnh bỗng chạy mất tăm, thế là Thẩm Hi Hòa vội cho người đi tìm mèo.





Cuối cùng, mọi người tim được Đoản Mệnh trong phòng A Hỉ, nó đang cho một góc tủ thuốc.





Thẩm Hi Hòa liếc Mặc Ngọc, nàng ta bế Đoản Mệnh lên, tiện thể đẩy ngã tủ thuốc, để lộ ngăn bí mật sát vách tường, nhưng trong đó trống rỗng, Thẩm Hi Hòa nhìn chằm chằm vào mấy mảnh vụn thức ăn vương vãi, ánh mắt tối lại.