Cuộc Sống Thường Ngày Của Bá Tổng Thích Diễn Sâu

Chương 4




Edit: Cháo

Dạo này công ty không có việc gì quan trọng, Diệp Kính Hành hẹn ăn trưa với Vương Dư Lâm, vì đề phòng Vương Dư Lâm ăn giấm không cần thiết, khoảng thời gian này hắn tận lực ở bên cạnh y.

Sắp tan làm, di động Diệp Kính Hành reo lên, vốn tưởng là Vương Dư Lâm gọi điện tới, Diệp Kính Hành vui vẻ cầm di động lên, nhìn một cái, vẻ mặt thay đổi.

“Chuyện gì?”

Sau khi chia tay Diệp Kính Hành và Lâm Bạch về cơ bản chẳng liên lạc gì với nhau, nhưng vẫn có, bởi vì Lâm Bạch là anh kế* của Vương Dư Lâm.

*gốc 继兄: Lâm Bạch là con riêng của mẹ kế trước khi lấy ba của Vương Dư Lâm.

“Vợ cậu lại làm trò rồi.”

Lâm Bạch chỉ bỏ lại một câu rồi cúp điện thoại.

Diệp Kính Hành bất đắc dĩ, tan việc sớm đi đến tập đoàn Vương thị. Thư ký của Vương Dư Lâm thấy hắn cũng không lạ gì, dẫn hắn đi thẳng tới phòng làm việc của Lâm Bạch.

Vương Dư Lâm đang tận lực đóng vai phụ ác độc của mình, trong tiểu thuyết toàn như vậy, nhân vật chính ‘ánh trăng sáng’ trở về, vai phụ ác độc dùng mọi cách gây khó khăn, sau đó chọc giận nhân vật chính khác, vai phụ nghênh đón kết cục thê thảm của mình, còn hai nhân vật chính thì hạnh phúc bên nhau.

Vừa nghĩ đến chuyện Diệp Kính Hành muốn ở bên Lâm Bạch là tâm trạng Vương Dư Lâm thấy khó chịu rồi, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên hung ác.

Vai phụ ác độc tuyên bố chủ quyền: “Anh đừng tưởng anh có thể cướp được lão Diệp! Anh ấy là của tôi.”

Lâm Bạch: “… Anh không định cướp cậu ta đâu.”

Vai phụ ác độc cứ muốn tranh cãi vô lý: “Vậy anh quay lại làm gì?”

Lâm Bạch: “Anh chỉ đi công tác ở thành phố bên cạnh thôi mà, có mỗi một ngày! Anh không về thì ở đâu? Nếu không em mở thêm công ty chi nhánh bên đó đi?”

Có thể xem xét, Vương Dư Lâm gật đầu: “Anh chẳng qua chỉ biết ỷ vào gương mặt xinh đẹp kia thôi.” Để nhân vật chính ‘ánh trăng sáng’ biết nhân vật chính chỉ thích khuôn mặt của anh ta, sau đó ‘ánh trăng sáng’ sẽ đau lòng, sẽ cãi nhau hiểu lầm, ngược thân ngược tâm!

Lâm Bạch mới đi công tác về với gương mặt râu ria xồm xoàm chưa tắm chưa giặt: “… Cám ơn đã khen?”

Vương Dư Lâm: “… Ừ… Tên ‘ánh trăng sáng’ này hơi khó đối phó.” Vai phụ cũng có vai phụ đáng thương: “Mặc dù Diệp Kính Hành không yêu tôi, nhưng anh cũng không thể cướp được anh ấy đâu!”

Lâm Bạch cau mày: “Diệp Kính Hành bắt nạt em? Cậu ta dám! Ông đây đánh chết cậu ta!”

‘Ánh trăng sáng’ không tiếp được kịch bản, vai phụ ác độc cảm thấy phải sai bảo hạ nhục ‘ánh trăng sáng’: “Tôi khát rồi, anh rót cho tôi cốc nước đi.”

Lâm Bạch: “Nước thôi à? Anh xuống dưới mua sữa cho em nhé? Sữa có dinh dưỡng hơn.”

Vương Dư Lâm: “…”

May mà Diệp Kính Hành đến nhanh, Lâm Bạch chỉ chỉ ra phía sau Vương Dư Lâm: “Chồng em đến rồi.”

Vương Dư Lâm nghe vậy thì tiến lên phía trước, để ngón tay Lâm Bạch chọc vào mình, khi chuẩn bị ngồi xuống đất thì y lại ngại mặt đất bẩn, thế là đặt mông ngồi xuống ghế sofa, làm bộ tội nghiệp nhìn về phía Diệp Kính Hành, giọng ai oán: “A, anh trai đánh em, đau quá.”

Kỹ xảo diễn quá nghệ khiến thư ký hô đỉnh vãi không ngừng, sếp tổng nhà mình diễn hay chẳng khác gì ảnh đế!

Lâm Bạch bị động tác và ngôn từ lưu loát của y làm cho khiếp sợ đến trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào ngón tay vẫn đang giơ ra: “Anh đây… chẳng lẽ là nhất dương chỉ đã thất truyền bấy lâu?”

Vương Dư Lâm vẫn còn tâm trạng chỉ điểm cho anh ta: “Tiểu thuyết bá tổng không có nhất dương chỉ, truyện võ hiệp mới có.”

“À.” Lâm Bạch bừng tỉnh, “Vậy tiếp theo diễn thế nào?”

Vương Dư Lâm có chút ghét bỏ Lâm Bạch vì không hiểu rõ kịch bản: “Tiếp theo anh phải giải thích là anh không đánh em, sau đó lão Diệp tin anh, sau đó…” Sau đó Diệp Kính Hành sẽ ra mặt thay Lâm Bạch, sau đó y phải chịu uất ức, Vương Dư Lâm quá nhập vai, nước mắt rơi lã chã chỉ trích Diệp Kính Hành: “Anh không tin em!”

Diệp Kính Hành: “…” Hắn còn chưa nói gì mà. Truyện Trọng Sinh

Diệp Kính Hành tiến lên ôm lấy Vương Dư Lâm, đau lòng lau đi giọt lệ bên khóe mắt y, giọng nói dịu dàng kiên định: “Anh tin em.”

Vương Dư Lâm chớp chớp mắt: “Vậy ‘ánh trăng sáng’ thì sao?”

Diệp Kính Hành: “Chúng ta cho anh ta kịch bản ngược tâm.”

Lâm Bạch ngơ ngác, không biết bọn họ muốn làm gì.

Vương Dư Lâm tựa vào vai Diệp Kính Hành: “Anh trai không cố ý đánh em đâu, chỉ là nhìn chúng ta ở bên nhau không mấy vui vẻ, tuy rằng rất đau, nhưng lão Diệp à anh đừng so đo với anh ấy nhé.”

Bắt đầu kiểu trà xanh tâm cơ à, Diệp Kính Hành nhận được tín hiệu của Vương Dư Lâm, vì thế tức giận nói: “Lâm Bạch, sao anh có thể đánh em trai mình thế, anh không thể hiểu chuyện được như Lâm Lâm hay sao?”

Lâm Bạch: “…”

Lúc rời đi, Diệp Kính Hành còn bảo thư ký tải cho Lâm Bạch mấy bộ tiểu thuyết về bá tổng, nói: “Lúc về anh nghiên cứu một chút, bằng không không tiếp kịch được là Lâm Lâm không vui đâu.”