Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh - Chương 67




Edit: Cửu Trùng Cát



Tối ngày hôm sau Hà Cảnh đến, hắn cố ý thay đổi một thân âu phục cắt may rất hợp thời trang, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, trên đường đi, hấp dẫn tầm mắt của không ít thiếu nữ.



Hà Cảnh thuộc về loại có hình dáng ngũ quan tương đối rõ ràng, một đặc điểm mà rất ít người Châu Á có, tuy rằng không thể nói là tinh xảo khéo léo, nhưng vẫn có một phen hương vị, khi hắn cười rộ lên thì có vẻ đẹp sáng sủa, hòa trộn giữa vẻ đẹp của đứa trẻ con và người đàn ông, nhưng nếu sa sầm mặt thì sẽ trở nên lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.



Hai người cũng không chọn địa điểm ở đâu xa mà ngay tại nhà hàng gần trường học tùy tiện ăn một bữa cơm. Ăn cơm xong, hai người lại tùy tiện tại đi dạo lòng vòng ở gần đó, hiện tại Hà Cảnh đã học được cách thông minh lên rất nhiều, không bao giờ đem hai chữ “YÊU THÍCH” treo ngoài cửa miệng nữa, lúc hai người ở chung, không khí có vẻ hòa hợp hơn.



Hà Cảnh đưa Cố Ninh đến trước cổng trường học, do dự nửa ngày, mới từ trong túi áo móc ra một cái hộp, có chút khẩn trương nhìn Cố Ninh:



– “Cái này… tặng cho cậu.”



Cố Ninh nhìn thứ gì đó trên tay Hà Cảnh, sửng sốt một lúc, Hà Cảnh thấy Cố Ninh không đưa tay nhận lấy, có chút nóng nảy, trực tiếp nhét hộp quà vào trong tay Cố Ninh:



– “Đây là mình tặng cho cậu, là đồ trang sức mà con gái các cậu thường đeo, nếu như cậu không cần, bản thân mình cũng không dùng được, cho nên cậu vẫn nên nhận lấy đi!”



Cố Ninh mở chiếc hộp ra, là một sợi dây chuyền rất đẹp, mặt dây chuyền là hình ổ khóa nhỏ, hết sức tinh xảo, dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, lóng lánh hào quang nho nhỏ.



– “Vì sao lại tặng cho mình?”



– “Chính là muốn tặng cho cậu a, còn cần nguyên nhân gì? Có phải cậu không thích hay không?”



Cố Ninh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hà Cảnh, mỉm cười nói:



– “Thích.”



Hà Cảnh nghe Cố Ninh nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:



– “Cậu thích thì tốt rồi.”





Hai người đứng dưới đèn đường một lát, Hà Cảnh mới nói:



– “Thời gian không còn sớm nữa, cậu trở về đi, lần sau chúng ta gặp lại.”



Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, hôm nay hắn quả thực cao hứng ghê gớm, cảm thấy hắn và Cố Ninh, giống như thân cận hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, lúc gửi tin nhắn cho Cố Ninh mà trong lòng tràn đầy hồi hộp, quả thật hạnh phúc tới quá nhanh a.



Trịnh Lục nhìn khóe mắt của Hà Cảnh tràn đầy ý xuân, ở trong lòng lắc lắc đầu, thật sự hết thuốc chữa, trúng độc càng ngày càng sâu rồi, nhưng lại vui vẻ giống như được uống nước cam lộ…haiz…, gã nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi:



– “Cảnh ca, em thấy anh đi lâu như vậy, còn hưng trí bừng bừng trở về, chẳng lẽ giữa hai người không có mâu thuẫn gì sao?”



Gã cảm thấy, suy nghĩ của Hà Cảnh trong chuyện tình cảm thật sự quá ngây thơ rồi, hắn giống như người tiền sử sống ở thời kỳ đồ đá, là một dòng suối trong vắt! Hà Cảnh luôn lạnh mặt, đẩy toàn bộ các em sắc mỹ nữ muốn dán lên người hắn ra, hoàn toàn không chớp mắt lấy một cái, thực sự không hiểu phong tình quá rồi, không biết làm cho bao nhiêu phụ nữ vì hắn mà tan nát cõi lòng. Nhưng cũng có một trường hợp ngoại lệ, chính là cô bạn gái nhỏ mà hắn vừa gặp lúc nãy, mỗi lần đi gặp cô nàng về là mặt hắn đều cười thành một đóa hoa.



Hà Cảnh nhìn Trịnh Lục, nói:



– “Bọn tao có gì để mâu thuẫn hả? Tao là đàn ông, không cần thiết so đo như vậy làm gì, hơn nữa, Ninh Ninh không phải là người không biết phân biệt phải trái đúng sai.”



– “Vậy nếu anh không có thời gian bên cạnh chị ấy, chị ấy vẫn chịu đựng được à?” Trịnh Lục càng thêm không hiểu.



– “Tao đã nói rồi, Ninh Ninh không phải là người không biết phân biệt phải trái, cô ấy sẽ không nổi giận lung tung đâu.” Dừng một chút, Hà Cảnh nói tiếp: “Cô ấy tốt như vậy, nếu nổi giận, nhất định là tao đã làm gì không đúng rồi.”



Trịnh Lục lắc đầu, cười nói:



– “Cảnh ca a, mấy lời thâm tình chân thành thế này, anh không nên nói với em đâu, mà nên nói cho chị dâu nhỏ nghe đi, em thật sự nhìn không ra, thì ra anh lại là người biết nói chuyện tình cảm như vậy a, nếu chị ấy nghe được mấy lời này, nhất định sẽ giơ thẳng hai tay lên đầu hàng, sau đó bôi thêm một lớp son môi rồi gả cho anh.”



Hà Cảnh cười ha ha, dựng thẳng lông mày lên:



– “Cút cho tao.”




Cố Ninh lấy sợi dây chuyền ra ngắm nghía, sau đó đặt ở dưới gối, hiện tại cô mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, quả thực cô không nên nhận món quà này, quá quý trọng rồi, có lẽ do vừa rồi không khí quá tốt, cho nên cô mới không nhẫn tâm từ chối. (Cát: Chị dối lòng nha!!!)



Trần Triển vừa đi vào phòng ngủ, lập tức chạy đến bên cạnh Cố Ninh:



– “Được lắm nha Cố Ninh, cậu có thể giữ kín như vậy a! Nói mau, anh chàng đẹp trai vừa đứng với cậu trước cổng trường là như thế nào hả?”



Hai người khác trong phòng cũng nghe thấy được lời này, ngửi thấy có mùi bát quái, cho nên cũng quay đầu nhìn sang.



– “Cái gì, Cố Ninh có bạn trai? Cố Ninh, nói nhanh lên.”



Cố Ninh không còn gì để nói, cô nhìn ba người thiếu nữ đang háo hức trông mong nhìn mình, nói:



– “Các vị tiểu thư à, các vị thực sự là bát quái quá rồi!”



– “Đương nhiên, ai bảo cậu chẳng nói chẳng rằng dám vụng trộm yêu đương chứ, còn gạt bọn mình nữa, một chút cũng không thẳng thắn thành khẩn gì cả!” Trần Triển phản bác.



Cố Ninh nhún vai:




– “Được rồi… được rồi, bây giờ mình thẳng thắn thành khẩn được chưa? Cậu ấy là bạn học hồi cấp hai của mình, lần này cậu ấy đến Bắc Kinh, tiện đường đến thăm mình thôi mà.”



– “Tiện đường? Chắc chắn là cố ý thì có, cảm tình của cậu với bạn học cấp hai thật tốt nha, bạn học cấp hai của bọn mình cũng không tốt được như vậy!” Một người khác trong phòng ngủ chớp mắt vài cái nói.



– “Đúng vậy, ánh mắt của quần chúng nhân dân là sáng như tuyết, đồng chí còn không mau thành khẩn cung khai đi.”



Trần Triển cười nhìn Cố Ninh:



– “Cho dù là quan hệ giữa các cậu chỉ là bạn bè nam nữ bình thường, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận chuyện cậu ta đang theo đuổi cậu, đúng chứ?”




Trông thấy ba đạo ánh mắt, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào mình, Cố Ninh chỉ đành gật gật đầu xác nhận.



– “Vậy cũng không phải nha, mình thấy lúc các cậu ở trước cổng trường chia tay, nhìn rất xứng đôi, còn không phải là tình chàng ý thiếp sao? Sớm muộn gì cũng ở cùng một chỗ thôi.” Trần Triển dự đoán nói.



Cố Ninh sửng sốt, không có trả lời. Kỳ thật, ngay cả bản thân cô cũng không rõ lắm quan hệ giữa cô và Hà Cảnh là loại quan hệ gì? Không phải người yêu, nhưng nếu nói chỉ là bạn bè đơn thuần thông thường, đừng nói người khác, ngay cả cô cũng không tin được. Cô cũng không biết vì sao, trong kiếp này, cô lại tiếp xúc nhiều với Hà Cảnh như vậy? Vốn dĩ, kiếp trước đối với tình yêu nam nữ cô sớm đã chết tâm rồi, không ngờ kiếp này, lại chọc phải nó.



Cố Ninh dứt khoát không nghĩ nữa, đem tất cả tâm tư đều vùi đầu vào việc thi cử, đảo mắt hai tuần đã trôi qua, các sinh viên lần lượt được nghỉ, sáng hôm nộp xong bài tập môn cuối cùng của khóa học, chiều hôm đó Cố Ninh ra sân bay, đáp máy bay quay về thành phố Z ngay trong ngày.



Trương Giai Giai ở nhà một mình đã sớm cảm thấy nhàm chán, biết Cố Ninh trở về, cô lập tức chạy đến sân bay đón Cố Ninh.



Thẩm Lan thấy hai đứa nhỏ khó có khi có thời gian ở nhà, cho nên giúp bọn họ đăng ký học một khóa lấy giấy phép lái xe, như vậy lúc tập chạy xe cũng có bạn, ngày thứ 3 sau khi Cố Ninh trở về, mỗi buổi sáng hai người đều đúng giờ đi học lấy giấy phép lái xe.



Thành tích thi tốt nghiệp trung học của Trương Giai Giai được công bố vào cuối tháng 6, tổng số điểm vượt qua hơn 100 điểm so với số điểm bình quân, tại toàn tỉnh mà nói, đã tính là số điểm rất cao rồi, việc muốn thi vào trường Đại học nào, cô không có gì phải hồi hộp. Trương Giai Giai tự nhiên rất cao hứng, cha Trương và mẹ Trương cũng xuất hiện ở thành phố Z vào hôm bảng thành tích thi được công bố, sáng sớm hôm đó mọi người cùng nhau đến trường xem kết quả, sau đó lại cùng nhau đi đến hội sở Lâm Hồ, muốn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.



Năm ngoái, cha Trương và mẹ Trương bởi vì muốn tránh mặt thân thích, phải đi đến thành phố bên cạnh sống một khoảng thời gian, không ngờ sau này khi đã quen thuộc với công việc ở đó, cơ bản bọn họ muốn cư ngụ luôn ở bên đó, bởi vì Trương Giai Giai vẫn đi học ở thành phố Z, cho nên mỗi tháng hai vợ chồng nhà họ Trương sẽ trở về thành phố Z hai lần để thăm con gái, chạy xe trên đường cao tốc cũng rất tiện lợi, hai thành phố cách nhau bất quá chỉ mất lộ trình nửa tiếng đồng hồ, thật sự rất gần, cho nên cũng rất thuận tiện.



Mấy người thân thích của Trương Quốc Đống, sau này ngược lại nhờ được người đồng hương sống ở thành phố Z đi hỏi thăm, tìm được trường mà Trương Giai Giai đang theo học, nhưng bởi vì vẫn không tìm thấy hai vợ chồng nhà họ Trương, lại thêm người đồng hương nọ hiểu rất rõ nguyên nhân vì sao lão thái thái nhà họ Trương lại gấp gáp muốn tìm một nhà Trương Quốc Đống như vậy, cho nên sau khi nhìn thấy một mình Trương Giai Giai sống cô đơn ở thành phố Z đã động lòng trắc ẩn, không có ai thông báo cho lão thái thái nhà họ Trương biết tình trạng của Trương Giai Giai.



Mãi cho đến khi bảng thành tích thi Đại học được dán lên, trường học vì chiêu sinh, công bố danh sách sinh viên có số điểm nổi trội xuất sắc, tên của Trương Giai Giai thình lình nằm trên bảng danh sách này, vị trí cũng tương đối dễ nhìn thấy.



Lúc Trương Thanh nhìn thấy tên của Trương Giai Giai, sửng sốt mất một lúc lâu, người này không phải là đứa em họ sống ở thành phố Z của gã sao? Là con gái của chú hai Trương Quốc Đống. Gã nghĩ, không có chuyện trùng hợp như vậy chứ, người trên bảng danh sách, thật sự là cô em họ không có tiền đồ của gã sao? Số điểm đó so với số điểm lúc gã thi đại học, còn cao hơn vài chục điểm đấy…



Trong lòng Trương Thanh có chút không thoải mái, gã cũng có nghe cha mẹ kể, một nhà chú hai sau khi đến thành phố Z thì rất phát đạt, sau đó ngay cả cha mẹ gã cũng không chịu gặp mặt, tuyên bố ghét bỏ đám thân thích nghèo nàn bọn họ. Nếu có chú hai hỗ trợ, gã đã có thể tìm được một công việc tốt, không cần vất vả như hiện tại vậy…



Tối đó, Trương Thanh gọi điện thoại về vùng quê hẻo lánh cách xa ngàn dặm, ngày hôm sau, hai vợ chồng Trương Quốc Cường ngồi xe lửa đến thành phố Z.