Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh - Chương 36




Edit: Cửu Trùng Cát



Đồng hồ báo thức vừa vang lên, Cố Ninh đúng giờ mở mắt, ăn xong bữa sáng thì đi ra cửa.



Lúc xuống xe bus, Cố Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ rưỡi. Lúc này vẫn còn rất sớm, tiết thứ nhất của trường học bắt đầu vào lúc tám giờ hai mươi.



Còn gần một tiếng nữa mới tới.



Lúc Cố Ninh bước vào phòng học, bạn bè trong lớp đã đến được một nửa, còn chưa có phát giáo trình, cho nên những học sinh đến sớm, đang túm tụm lại một chỗ nói chuyện, duy chỉ có một mình Trương Giai Giai yên vị ở một vị trí, đang chăm chú đọc quyển giáo trình mà cô hỏi mượn của mấy người học khóa trên.



Ánh mắt của Cố Ninh quét qua toàn bộ phòng học, lập tức đi về phía Trương Giai Giai, ngồi phía sau Trương Giai Giai, dùng ngón tay chọc chọc vào người đang nghiêm túc đọc sách. Trương Giai Giai ngẩng đầu lên, nhích người qua một chút, có phần ngạc nhiên:



– “Cố Ninh, bạn đến hồi nào vậy?”



Cố Ninh cười cười:



– “Mới đến thôi, bạn đọc sách nghiêm túc như vậy, tự nhiên không chú ý đến mình rồi.”



Giáo viên chủ nhiệm còn chưa có bố trí chỗ ngồi, cho nên hiện tại mọi người trong lớp đều tùy tiện ngồi lung tung, Trương Giai Giai cười cười:



– “Đợi lát nữa sắp xếp chỗ ngồi, hai chúng ta ngồi cùng bàn đi.”



– “Ừ.”



Trương Giai Giai nói vài câu với Cố Ninh rồi lại cúi đầu đọc sách, dần dần các học sinh đã đến đông đủ, ngày đầu tiên khai giảng, mọi người đều có cảm giác mới lạ, trong phòng học rộn ràng nhốn nháo, bởi vì đã học quân sự mười ngày, ai nấy đều tự có bạn bè quen biết riêng mình. Cho nên mọi người dựa theo phạm vi đã đặt ra, ngồi cùng một chỗ với người cảm thấy thân thiết.



Chủ nhiệm lớp theo tiết chuông báo hiệu bắt đầu tiết thứ nhất bước vào, ánh mắt đầu tiên là dạo qua một vòng trong phòng học, phát hiện các học sinh đều có mặt đông đủ, mới mở miệng nói:



– “Mấy nam sinh ra đây, đi đến phòng làm việc của cô lấy sách, trước tiên chúng ta sẽ phát sách giáo khoa của học kỳ mới này.”



Có mấy nam sinh chủ động đứng lên, đi theo chủ nhiệm lớp lấy sách.



Hơn mười chồng sách nặng trịch được đặt xuống ở bục giảng, không khí trong phòng học lập tức tràn ngập mùi hương của sách in mới.



Giáo viên chủ nhiệm lại để cho mấy người kia hỗ trợ phân chia sách mới cho toàn bộ học sinh trong lớp, bên tai đều là tiếng “Xoạt xoạt”, sau khi nhận sách, mọi người đều mở sách mới ra, viết tên mình lên bìa trong của sách.



– “Được rồi, phần còn lại các em tự làm đi, tạm thời các em cứ ngồi như vậy, chờ đến giữa trưa cô sẽ đến bố trí chỗ ngồi cho các em, em nào thị lực không tốt, nhất định phải nói cho cô biết, bằng không sau khi đã sắp xếp tốt vị trí ngồi của các em rồi. Mới nói với cô là không nhìn thấy bảng, tới lúc đó muốn điều động lại chỗ ngồi cũng không tốt, các em nhớ hỗ trợ lẫn nhau một chút.”



Sau khi chủ nhiệm lớp phân công xong công việc thì bước ra khỏi phòng học.



Trương Giai Giai từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển lịch treo tường, đây là cô cố ý hỏi xin chủ nhà nơi cô ở trọ. Là lịch treo tường cũ của năm trước, hiện tại không sử dụng nữa, nhưng nó có tác dụng khác.



Lịch treo tường in bằng giấy dày hơn so với các loại báo chí khác, chẳng qua rất thích hợp dùng để làm giấy bao tập.



Trương Giai Giai cẩn thận mở quyển lịch treo tường, lại lấy ra keo dán và một dao rọc giấy nhỏ, lúc này mới quay đầu nói với Cố Ninh:



– “Ninh Ninh, đưa sách của bạn cho mình, mình bao sách lại cho bạn nhé, như vậy sách mới sẽ không bị bẩn hay cũ.”



Cố Ninh sửng sốt, sau đó cười nói:



– “Giai Giai, bạn thật quan tâm mình a! Cứ hiền lành như vậy, có muốn về sau mình sẽ cưới bạn về nhà làm vợ hay không a.”



– “Lại nói hưu nói vượn.”



Cố Ninh cầm lấy tờ lịch treo tường, nói:



– “Bạn bao của bạn, mình tự bao của mình, như vậy sẽ tương đối nhanh hơn.”



Trương Giai Giai hoài nghi nhìn Cố Ninh:



– “Bạn biết bao tập à?”





– “Đương nhiên.”



Hai người cúi đầu bắt đầu bao sách, người chung quanh đều nhìn lại, trong lớp học đại đa số người đều mua có sẵn giấy bao tập, cổng trường có bán loại này, một đồng 2 tờ.



Giấy bao tập bằng nhựa plastic trong suốt, ở giữa là giấy in ấn các loại hoa văn khác nhau, theo sát trào lưu, bán bán chạy nhất là (Truyện tranh Cao thủ bóng rổ – Link tham khảo). Giấy bao tập như vậy vừa tiện lợi lại dễ nhìn, cho nên, lúc này mọi người trong lớp nhìn thấy hai người Cố Ninh và Trương Giai Giai tự tay bao sách, mọi người đều cảm thấy rất mới lạ.



Một nam sinh nọ nhìn một lát, cười mở miệng nói:



– “Các bạn còn tự tay bao tập a, nhiều phiền toái a. Nhưng mà lại nói, trước kia khi mình còn nhỏ, bà ngoại mình cũng thường giúp mình bao tập như vậy đấy.” Nói tới đây, sắc mặt biểu tình của người nọ, thế nhưng còn có vài phần hoài niệm.



Một nam sinh khác xen mồm:



– “Bạn ít đem người khác ra so với bà ngoại bạn đi, đây là tay nghề truyền thống, rất bảo vệ môi trường a! Vừa mang ý nghĩa tâm linh vừa khéo tay a!”



Cả một đám đều nở nụ cười, có người cảm thấy mới mẻ, sức lực dồi dào, ồn ào nói:



– “Trương Giai Giai, bạn còn nhiều giấy lịch treo tường thế này không? Cho mình một tờ đi, mình cũng muốn bao sách giống như vậy.”



Trương Giai Giai tổng cộng cầm theo 2 quyển lịch treo tường, cô để lại một quyển cho bản thân và Cố Ninh dùng chung, còn dư lại một quyển, đều chia cho bạn bè xung quanh, nhất thời, mọi người đều cúi đầu, hừng hực khí thế làm công việc thủ công này.




La Mẫn ngồi ở một góc khác của phòng học. Nghe bên kia phát ra tiếng cười vui, ả nhíu nhíu mày, nhìn thật chăm chú kỹ lưỡng, thì ra là một đám người dùng lịch treo tường cũ bao tập. La Mẫn cười nhạo một tiếng, trong mắt tất cả đều là khinh miệt, nghiêng mặt nói với Cố Huyên ngồi cùng bàn:



– “Mình còn tưởng làm cái gì, thì ra là dùng giấy lịch bao tập a, thật là cổ hủ, nghèo kiết xác, thật là không lên được mặt bàn.”



Cố Huyên vẫn đang tập trung viết tên, ả không hùa theo lời nói của La Mẫn, chỉ là lúc nghe được điều này, tay hơi dùng sức một chút, ngòi bút làm rách sách mới.



Tiết thứ nhất là môn toán học, trước khi tan học vài phút, giáo viên dạy toán đưa ra vài dạng bài tập, để các học sinh chép vào vở và làm, lúc xế chiều thì nộp vở lên văn phòng.



Sắp xếp xong bài tập, giáo viên dạy toán cầm danh sách lớp lên, nói:



– “Lớp các em hẳn là chưa tuyển ra ban cán sự lớp, nói như vậy, trước hết tôi phân công cho một em, tạm thời đại biểu cho môn của tôi. Nói xong, giáo viên cúi đầu, sau khi nhìn một vòng danh sách lớp, giương mắt nói tiếp: “Cố Ninh, tôi chọn em, nhớ rõ buổi chiều thu tất cả các bài tập tôi đã giao, nộp đến phòng làm việc của tôi.”



Cố Ninh sửng sốt một chút rồi từ trên chỗ ngồi đứng lên: “Vâng, thưa thầy, em sẽ thu bài tập rồi nộp đến văn phòng cho thầy.”



Mấy chục ánh mắt trong lớp học, thay nhau quét tới, thành tích nhập học của Cố Ninh là đứng thứ nhất, thành tích thi tốt nghiệp của môn toán lại hoàn toàn nổi trội, tạm thời để cho cô thay mặt lớp, mọi người tự nhiên là không có ý kiến.



Trong số đó, đương nhiên phải loại bỏ vẻ mặt oán giận của La Mẫn và nụ cười có chút mất tự nhiên của Cố Huyên.



Cố Huyên thõng mắt xuống, nghĩ tới tình cảnh gần đây ở nhà, mỗi ngày Cố Xuân Sinh và Dương Mộng Đình thường xuyên cãi nhau, móng tay ả đâm thật sâu vào trong thịt từ lúc nào cũng không biết. Ả làm sao có thể cam tâm, đây hết thảy đều là do Cố Ninh ban tặng, Cố Ninh hủy gia đình của ả. Mà bây giờ đến trường học, thế nhưng bản thân ả cũng khắp nơi bị Cố Ninh đè ép một bậc…



Ánh mắt của Cố Ninh, trong lúc vô tình quét đến chỗ Cố Huyên đang cúi mặt, lập tức cô lại dời tầm mắt ra chỗ khác, cười đùa cùng bạn bè chung quanh đang trêu chọc cô vừa nhậm chức mới.



Giữa trưa vừa tan học, Cố Ninh liền lôi kéo Trương Giai Giai ra khỏi phòng học, không ngờ vừa đến cửa, Trương Giai Giai đi ở bên phải, bị La Mẫn từ phía sau ác ý đụng vào bả vai một cái, cả người thiếu chút nữa không đứng vững mà té ngã.



La Mẫn dừng bước, cười nói với Trương Giai Giai:



– “Ai nha, vừa rồi tôi không phát hiện bạn, bạn đừng nghĩ quá nhiều, không phải tôi cố ý, hi vọng bạn có thể hiểu được.”



Cố Ninh cười cười, tứ lạng bạt thiên cân nói:



– “Không có việc gì, không phải mỗi người đều có mắt nhìn, cũng không phải người nào cũng biết dùng mắt để nhìn đường đi, có lẽ thoạt nhìn thì ngũ quan tương đối hoàn chỉnh, bọn tôi có thể hiểu được.”



Ánh mắt La Mẫn sắc như dao quét tới, Trương Giai Giai vội lôi kéo Cố Ninh ra ngoài, đi thật xa cô mới nói:



– “Bạn nha, nói ít một câu đi, cô ta chính là loại người như vậy, không cần so đo với cô ta làm gì.” Dừng một chút, Trương Giai Giai nói tiếp: “Mình quả thật không biết La Mẫn nghĩ như thế nào, cùng với Cố Huyên ở cùng một chỗ, vai kẻ ác bị một mình cô ta nhận hết, đắc tội với người ta cũng là cô ta, nhìn Cố Huyên đóng vai sạch sẽ kìa, làm như mình là Thánh mẫu Bạch Liên Hoa vậy. Mình thấy, La Mẫn chẳng phải đối thủ của Cố Huyên a.”



Ngụ ý: người này tại sao lại ngu xuẩn như vậy a!



Cố Ninh không nhịn được cười:




– “Không thể tính là đối thủ được, vốn dĩ La Mẫn chính là thích can thiệp vào chuyện của người khác, chẳng qua cô ta không biết rằng, Cố Huyên không cần cô ta phải ra mặt.”



Trương Giai Giai suy đi nghĩ lại rồi hỏi Cố Ninh:



– “La Mẫn có biết quan hệ giữa bạn và Cố Huyên không?”



– “Bạn cảm thấy Cố Huyên có thể nói việc này cho La Mẫn biết hay không?”



– “Đương nhiên là không!”



Trong căn tin biển người tấp nập, chính thức là giờ cao điểm đi ăn cơm, Cố Ninh không cảm thấy đói lắm, cho nên chỉ vội vàng ăn mấy miếng cơm, rồi lôi kéo Trương Giai Giai ra khỏi căn tin.



Hiện tại cô chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ đến mấy vật dụng làm bằng gỗ hôm qua vừa mua. Ngày hôm qua cô đã giao hẹn với ông chủ cửa hàng bán đồ gỗ, 12 giờ trưa hôm nay sẽ giao đồ tới. Từ căn tin đi ra, Cố Ninh nhìn đồng hồ, cách mười hai giờ còn khoảng mười phút, thời gian cũng kém không nhiều lắm.



– “Giai Giai, trưa hôm nay, đồ dùng trong nhà mẹ mình đặt mua sẽ giao tới đây, mình muốn đến nhìn một chút, bạn muốn đi cùng mình hay là một mình bạn về phòng học trước?”



Trương Giai Giai chỉ hơi do dự một chút, rồi nói:



– “Mình đi với bạn, dù sao nghỉ giữa trưa cũng rất dài, hôm nay mình không thấy buồn ngủ.”



– “Ừ, tốt lắm.” Cố Ninh kéo tay Trương Giai Giai nói: “Chúng ta đi thôi.”



Lúc hai người vừa đến nơi, xe nhỏ chở vật dùng cũng vừa vặn tới. Thẩm Lan mua một căn phòng ở lầu 3, nhân viên giao hàng chuyển vật dụng lên, dựa theo vị trí mà Cố Ninh hướng dẫn sắp xếp rất tốt, xong xuôi hết thảy, lúc này bọn họ mới rời đi.



Trương Giai Giai nhìn trọn bộ đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ, có chút ngoài ý muốn:



– “Ninh Ninh, thì ra dì thích những đồ dùng như vậy a, nhìn thật giống như mấy thứ gì đó trong phim ảnh, thật là có ý nghĩa.” Dừng một chút, Trương Giai Giai hít một hơi thật sâu, nói thêm: “Ừ, mùi vị cũng rất dễ chịu.”



Thân gỗ sưa vốn là thuốc đông y, cho nên có được hương vị “Cây giáng hương” của một loại thuốc đông y rất dễ chịu, hương vị thật tự nhiên. Mà Cố Ninh coi trọng bộ vật dụng này, chính là nhờ hoa văn bông lúa trên thân gỗ, hoa văn hoặc ẩn hoặc hiện, rất xinh đẹp, chất gỗ trong suốt sáng bóng, sờ lên rất có cảm giác đặc biệt.



Cố Ninh ngồi ở trên ghế, nói:



– “Mình biết là bạn sẽ thích, bởi vì mình cũng thích, bộ vật dụng làm bằng gỗ này là mình xin mẹ mình mua cho, còn bị mẹ mình chê cười mình giống như bà cụ non. Chỉ biết thích những thứ vật dụng làm bằng gỗ.”



Ánh mắt Trương Giai Giai cong cong:



– “Mình cũng thích, thật đẹp.” Nói xong, cô lại đánh giá bốn phía căn phòng này, đây là một căn hộ gồm 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, đại khái khoảng 130m2, phòng khách có diện tích rất lớn.



Hiện tại trang hoàng đều đã làm xong, tổng thể của căn hộ này mang phong cách kiểu Trung Quốc, rất đơn giản, không có vật trang trí dư thừa nào, nay trang bị thêm một bộ vật dụng gỗ thế này, rất có một nét đặc sắc khác.




Sống trong một căn hộ thế này, sẽ khiến cho người ta cảm thấy buông lỏng tinh thần. Cố Ninh đứng lên:



– “Mình cũng thích phong cách như vậy, nếu bạn thích, thì chuyển đến đây ở chung với mình đi, nơi này thoải mái hơn so với phòng ngủ ở kí túc xá.”



Trương Giai Giai sợ run, dừng 2 giây mới nói:



– “Cám ơn bạn, nhưng mình đã đăng ký phòng ở kí túc xá rồi.”



Cố Ninh sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, đề nghị vừa rồi của cô quả có chút đường đột, bất quá may mắn Trương Giai Giai không phải người thích so đo. Cố Ninh bất động thanh sắc nói tiếp:



– “Vậy được rồi, nhưng mà về sau bạn nhất định phải thường đến đây chơi, bầu bạn với mình, mẹ mình không thường xuyên tới đây, ở đây chỉ có một mình mình.”



Trương Giai Giai gật gật đầu:



– “Được, về sau giữa trưa mình sẽ đến đây ngủ ké ở chỗ bạn, chung quy nơi này yên tĩnh hơn so với phòng ngủ ở kí túc xá, hơn nữa hiện tại Cố Huyên lại chung phòng ngủ với mình, bạn biết không, mình không thích cô ta, thậm chí mình không muốn nói chuyện với cô ta, mình cảm thấy cô ta rất dối trá!”



Cố Ninh ôm lấy bả vai của Trương Giai Giai, cười nói:



– “Nơi đây lúc nào cũng hoan nghênh bạn, nếu có thể, nhân tiện bạn nấu cơm trưa luôn đi, vậy mình càng vui vẻ hơn, cơm ở căn tin quả thật không thể lấp đầy bụng được, nơi này có đầy đủ mọi thứ vật dụng cần thiết, rất thuận tiện để bạn thi triển tay nghề nấu nướng a.”




– “Bạn nghĩ hay nhỉ, bạn là chủ mình là khách, dù sao đi chăng nữa, cũng phải do bạn nấu cho mình ăn mới đúng chứ.”



Cố Ninh ngáp một cái:



– “Hai người chúng ta, ai với ai, làm chi phân biệt rõ ràng như vậy.”



Hai người nằm trên giường lớn ngủ trưa, câu được câu không trò chuyện với nhau, trong phòng quả thật rất mát mẻ, dần dần, cả hai đều yên lặng nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.



Nơi này cách trường học khoảng 5 phút đồng hồ, hết sức nhanh gọn. Cách giờ vào lớp khoảng 15 phút, hai người mới ra khỏi nhà đi đến trường học.



Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học cuối, Cố Ninh và Trương Giai Giai cùng nhau trở về nhà, hai người thuận đường ở khu chợ dưới lầu mua một số nguyên vật liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà tự tay nấu bữa tối, dù sao cũng thật tiện lợi.



Thẩm Lan vẫn loay hoay ở cửa hàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không về được.



Ở Trung học Thanh Phong, học sinh ngoại trú có thể không tham gia lớp học buổi tối, nhưng nếu đăng ký ở lại kí túc xá, thì nhất định phải tham gia lớp học buổi tối, từ bảy giờ tối cho đến chín giờ rưỡi, cũng bởi vì cái dạng này, có rất nhiều người muốn ở lại ký túc xá, lớp Cố Ninh cũng vậy. Dù sao cũng ở lại trong trường học, càng tốt để phát triển bầu không khí học tập.



Cố Huyên cũng lựa chọn ở lại kí túc xá, đối với điểm ấy, Cố Ninh bắt đầu cảm thấy rất ngoài ý muốn, chẳng qua nghĩ kỹ lại cũng có thể hiểu, chỉ sợ Cố Huyên ở nhà, chưa chắc có được sự thanh tịnh như ở trong trường học.



Hiện tại, không chừng Cố Xuân Sinh khó có thể tiếp tục chấp nhận tính tình đại tiểu thư của Dương Mộng Đình, hai người sớm chiều chung đụng, còn sợ không có mâu thuẫn ư? Bất quá, đây vỏn vẹn chỉ là mới bắt đầu thôi, đôi cẩu nam nữ kia vừa mới kết hôn không lâu, về sau còn phải chịu đựng dài dài.



Việc này mới chỉ là mở đầu, phu thê nghèo hèn còn có trăm chuyện đau đầu, huống chi là hai người quen thói vinh hoa phú quý kia…



Việc học tập ở Trung học thập phần bận rộn, hai người ăn xong cơm, Trương Giai Giai trở về kí túc xá, Cố Ninh chỉ có một mình ngồi ở trong nhà, tay gõ gõ lên thành sô pha. Trong lòng yên lặng tính toán.



Đời người có thể có vài lần phải vật lộn, cô hoảng hốt nhớ rõ mình ở kiếp trước, cũng là mỗi ngày ôn tập đến hơn 10 giờ tối mới ngủ, sau đó 4 giờ sáng ngày hôm sau thức dậy, bắt đầu làm bài thi, làm xong một bộ bài thi, bầu trời cũng đã sáng rõ, ăn sáng qua loa xong thì đến trường học.



Thanh xuân, chính là lứa tuổi phải phấn đấu và cố gắng.



Kiếp trước, trình độ tiếng Anh của Cố Ninh cũng đã qua lớp 8, bây giờ trình độ tiếng Anh ở Trung học, đối với cô mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, các môn học khác cũng giống vậy. Trước kia cô được tuyển vào khoa tự nhiên, cũng không cần thiết nhớ tới những thứ rườm rà gì đó.



Giống như có được vũ khí sắc bén để gian lận. Lần này, cô hoàn toàn không cần tiêu phí nhiều thời gian ở vấn đề học tập như vậy nữa, cô có thể có thời gian rảnh rỗi làm những việc mà bản thân cô muốn làm.



Hiện tại, công ty vận chuyển đều do một mình Thẩm Xán quản lý, ngẫu nhiên, Cố Ninh sẽ ở một bên đưa ra một ít đề nghị cá nhân. Đề nghị cũng không nhiều, nhưng mỗi lần đều khiến cho Thẩm Xán có cảm giác đang mơ mơ hồ hồ mà bị tạt cho gáo nước lạnh, lập tức có thể nảy ra ý tưởng mới.



Lần trước, sau khi phát hiện Thẩm Xán dùng tiền của Cố Ninh, Thẩm Lan đã trả lại cho em trai mình 10 vạn, sau đó không khách khí dạy dỗ ông một trận, đúng theo tiêu chuẩn “Vừa đấm vừa xoa”, mắng xong, Thẩm Lan đưa cho ông thêm 30 vạn. Để cho công ty vận chuyển của hai cậu cháu làm vốn lưu động.



Quả táo 30 vạn này, quả thật ngọt đến tận sâu trong lòng Thẩm Xán, hoàn toàn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp của công ty, công ty vận chuyển đang trong giai đoạn mở rộng, cần đầu tư một lượng tài chính lớn, may mắn có 30 vạn này, lo lắng của Thẩm Xán có thể buông xuống, lập tức tậu thêm 2 xe vận chuyển hàng hóa cho công ty.



Trước kia, Thẩm Xán đã làm tài xế nhiều năm, “đường lối” trong làm ăn ông cũng hiểu không ít. Trừ bỏ xe của công ty, ông còn tìm thuê thêm xe vận tải bên ngoài, dùng phương thức 3 xe vận chuyển thay phiên nhau, như vậy có thể vừa bảo đảm phục vụ, lại có thể bớt đi phí tổn.



Phục vụ tốt, giá tiền cũng thấp, công ty này lại có kinh nghiệm vài năm hoạt động trong lĩnh vực chuyển phát nhanh, danh tiếng lập tức được truyền xa, Thẩm Xán tiếp nhận trong một thời gian ngắn, dần dần có thể khuyếch trương công ty vận chuyển này.



Lần này, Thẩm Xán gọi điện thoại đến muốn thương lượng với Cố Ninh chuyện của công ty vận chuyển. Tuy rằng đại biểu trên pháp luật cho công ty này là ông, nhưng nếu lúc trước không có Cố Ninh, ông cũng chẳng làm được việc gì. Về điểm này, ông liền đem cháu gái đằng ngoại của mình ra, bày trên vị trí “đồng bọn” hợp tác làm ăn.



Hơn nữa nói sao đi chăng nữa, trừ bỏ vấn đề tuổi tác không nhắc tới, đem Cố Ninh trở thành đối tác làm ăn, đúng là quá dư dả, bởi vì quá thần bí a!



Sau khi mở công ty vận chuyển, Thôi Tùng đã điều hành công ty 3 năm, cho dù không thành thục cho lắm, nhưng cũng không sai sót bao nhiêu, trong đó phần nhiều cũng nhờ vào Dương Mộng Đình, trước kia bà ta lợi dụng chức vụ của cha bà ta, vì muốn dỗ ngọt tình nhân bé nhỏ của mình, bà ta đã ra sức giúp cho công ty vận chuyển mưu cầu không ít phúc lợi, khơi thông vô số đường đi, cho nên ngay cả khi Thôi Tùng trước kia không biết cách quản lý, nghiệp vụ cũng chẳng biết quăng ở nơi nào, nhưng công ty vận chuyển vẫn phát triển rất thuận lợi và nhanh chóng.



Công ty vận chuyển đang trên đà phát triển không ngừng, không ngờ lại để cho Thẩm Xán nhặt được tiện nghi. Cũng không biết nếu Dương Mộng Đình biết đại thế đã mất, lúc biết được mình đúng là vì người khác lót đường, có thể ở sau lưng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi hay không? Chỉ là nhớ tới mối quan hệ mập mờ không thể đưa ra ánh sáng với Thôi Tùng, chắc hẳn bà ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng chỉ dám nuốt vào bụng.



Thẩm Xán vẫn thuộc loại người lớn gan, nhìn tương lai có thể phát triển tốt, cũng muốn nếm thử ngon ngọt, trên tay vừa có tiền, ông lập tức không muốn giới hạn làm ăn vỏn vẹn ở mức công ty vận chuyển đường bộ, mà còn muốn khuyếch trương phạm vi làm ăn rộng ra thêm, lần trước ông vừa hàn huyên với Cố Ninh một lát, cũng cảm thấy có tiềm năng rất lớn, không thể cứ bị giới hạn lòng vòng như vậy.



Thẩm Xán cảm thấy phàm trong đầu đã có ý tưởng, thì nên toàn lực đi chấp hành mới tốt, không thể trì hoãn, đã có ý tưởng mà không chịu thực hiện, sẽ bị người khác đoạt trước.



Cố Ninh tự nhiên là ủng hộ việc này, khiến cho Thẩm Xán càng thêm hạ quyết tâm, quyết định đánh cuộc một lần.



Trong lòng Cố Ninh rất rõ ràng, đây thật ra là một trận chiến nắm chắc phần thắng. Cùng với sự phát triển của ngành công nghiệp điện tử, mua sắm bằng internet sẽ trở nên thịnh hành, 10 năm sau, lấy tổng kim ngạch hàng năm của ngành vận chuyển ở Trung Quốc chia đều ra, tốc độ tăng vượt qua ngưỡng 20%. Đây là một thị trường làm ăn khổng lồ, và là một khối bánh ngọt béo bở vừa được hình thành, mới bắt đầu bị người ta xâm chiếm từng bước, Cố Ninh biết tình hình trong tương lai sẽ phát triển như thế nào, tự nhiên cũng muốn nhảy vào chia một chén súp.