Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt

Chương 55




Vân Nùng không ngờ sẽ gặp Sở Huyền Thần ở chỗ này, dù sao hắn hiện thời đã vào triều, Lưu Kỳ phá lệ coi trọng hắn, phố phường lan truyền tin đồn nói hắn đã tiếp nhận vị trí của Cố Tu Nguyên... Lẽ ra bây giờ hắn phải rất bận rộn, sao lại nhàn rỗi đến Hộ Quốc Tự?

Vân Nùng cũng không nhiều lời, chỉ là mỉm cười ân cần thăm hỏi một câu.

Nhưng Cảnh Ninh cũng không kiêng dè gì, cười hỏi:

"Đại công tử thế nào lại rảnh rỗi đến Hộ Quốc Tự vậy?"

"Ta đến gặp đại sư khiếm thính,"

Sở Huyền Thần tao nhã cười,

"Thuận thế đến rừng trúc phía sau núi này để xem, không ngờ lại gặp đại trưởng công chúa và Tạ cô nương."

Đại sư khiếm thính kia chính là tăng nhân quản lí tàng kinh lâu của Hộ Quốc Tự, tính tình cổ quái thật sự, còn từng không cho tiên đế vào cửa, nói là không có phật duyên.

Vân Nùng đã thấy Sở Huyền Thần tiến vào tàng kinh lâu một lần, chỉ là không ngờ hắn còn có quan hệ cá nhân với đại sư khiếm thính. Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không phải chuyện lạ gì, dù sao Sở Huyền Thần là người nhân duyên tốt có tiếng, cả thành Lạc Dương này đều biết.

Năm đó Cảnh Ninh còn cùng Vân Nùng bàn luận về điều này, nàng nói là Cố Tu Nguyên và Sở đại công tử có vài phần xấp xỉ, đều là người nhã nhặn tuấn tú, nhưng ai ngờ lại hoàn toàn tương phản, Sở Huyền Thần là quân tử thật sự, còn dáng vẻ của Cố Tu Nguyên hơn phân nửa là giả vờ.

Vân Nùng sớm biết Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên không hợp, đối với những lời này đều cười trừ cho qua.

Vân Nùng cầm chén trà nhỏ, chậm rãi uống, cũng không cùng Cảnh Ninh và Sở Huyền Thần nói lời khách sáo, nhưng Sở Huyền Thần bỗng nhiên nói:

"Ta có nói mấy câu muốn nói với Tạ cô nương, không biết có tiện không?"

Vân Nùng cùng Cảnh Ninh đều sửng sốt.

Cảnh Ninh không rõ chân tướng, tầm mắt dừng trên hai người, rồi dừng trên người Vân Nùng, trong ánh mắt mang theo chút ý tứ trưng cầu.

Trong lòng Vân Nùng tính toán một phen, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, nhưng thấy vẻ mặt thành khẩn của Sở Huyền Thần, nên cũng không nỡ nói lời cự tuyệt, đứng dậy nói:

"Đại công tử có chuyện gì vậy?"

Sở Huyền Thần xưa nay luôn biết đối nhân xử thế, ăn nói ngay thẳng, nhưng hôm nay ở trước mặt Vân Nùng lại do dự, giống như là có điều gì đó khó mở miệng.

Vân Nùng nhíu mày không hiểu nhìn hắn.

Sở Huyền Thần giật giật môi, muốn nói lại thôi, thấy ánh mắt hoang mang của Vân Nùng, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ:

"Cô nương sau này có tính toán gì không?"

Khi hắn nói lời này, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại, trong lòng ảo não không thôi, cũng không biết là hối hận vì sao mình lại nói ra chuyện này, hay là hối hận bản thân không dám nói ra tình ý trong lòng.

Lúc trước Nghiêm Lang tới khuyên những lời này, hắn cũng muốn tới hỏi một câu, để tránh lại phí hoài lỡ mất, nhưng khi ở trước mặt nàng lại sinh ra do dự.

Sợ mạo muội va chạm Vân Nùng, cũng bị thế tục quy củ ràng buộc.

Vân Nùng càng ngơ ngác, câu hỏi này thật sự nàng không hiểu, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể khô cằn nói:

"Không có tính toán gì, đi một bước xem một bước... Đại công tử sao lại hỏi như vậy?"

Sở Huyền Thần trầm mặc một lát, nắm chặt rảnh tay, có chút gian nan hỏi:

"Thứ lỗi cho ta mạo muội... Cô nương hiện thời đã để ý người nào chưa?"

Vân Nùng: "... Cái gì?"

Trong thoáng chốc nàng còn nghĩ bản thân đã nghe lầm.

Vân Nùng rất lười quan tâm mọi chuyện, nhưng cũng không ngốc, hiện thời nghĩ lại những hành động của Nghiêm Lang lúc trước, giống như được đả thông kinh mạch, hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng nàng không cảm thấy mạo muội, chỉ là ngoài ý muốn thật sự.

Dù sao số lần nàng và Sở Huyền Thần gặp nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn về phần này?

Vân Nùng do dự trong thoáng chốc, cũng không nói toạc ra, chỉ là rũ mắt cười nói:

"Có, chắc không bao lâu nữa thì sẽ gả."

Nàng trực tiếp nói ra, không cho người khác cơ hội hiểu lầm.

Ánh mắt Sở Huyền Thần buồn bã, lại nói:

"Vậy trước tiên chúc mừng cô nương."

Vân Nùng khách khí nói: "Đa tạ."

Hai người hiểu trong lòng mà không nói, ai cũng không nhiều lời nữa, Vân Nùng xoay người trở về đình, Sở Huyền Thần thì trực tiếp rời khỏi, cũng không lo lắng cáo từ với Cảnh Ninh.

Vân Nùng thở phào một cái, trở lại vị trí, bưng chén trà sững sờ một lát rồi mới hồi phục tinh thần.

Cảnh Ninh ôm cánh tay dựa vào cột đình, đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng một lát, lại nhìn nhìn bóng lưng của Sở Huyền Thần đã đi xa, lông mày hơi nhíu:

"Hắn nói gì với ngươi vậy?"

Vân Nùng ho một tiếng, cúi đầu uống trà nhỏ giọng nói:

"Không có gì."

"Ngươi nghĩ ta ngốc hay sao?"

Cảnh Ninh lắc đầu cười nói:

"Ta không nghe thấy nhưng chỉ nhìn bộ dáng này một cách đơn thuần cũng có thể đoán ra chuyện gì rồi."

Vân Nùng ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ, giải thích nói:

"Ngươi đã có thể đoán được, thì cũng biết vì sao ta không nói mà."

Cảnh Ninh buông tay, lại truy vấn nói:

"Hắn nhận ra ngươi rồi sao?"

"Hả?"

Vân Nùng nghi hoặc nhìn về phía Cảnh Ninh, chần chờ nói:

"Không có, cho tới bây giờ hắn vẫn không đề cập trước mặt ta. Nếu cẩn thận mà nói, ta và hắn cũng không lui tới gì, hắn làm sao lại biết được..."

"Ngươi thật đúng là không thông suốt."

Cảnh Ninh bất đắc dĩ thở dài, tinh tế giảng đạo cho nàng:

"Sở Huyền Thần năm đó thích ngươi, trưởng bối của Sở gia còn từng nói bóng nói gió hỏi ý tứ của thái hậu, chỉ là thái hậu nghĩ hắn có tật không thể làm quan, cho nên đã không đáp ứng. Hắn đã nghĩ đây là ý của ngươi cho nên cũng không nhắc lại nữa. "

Vân Nùng ngạc nhiên nói:

"Ngươi biết rõ vậy."

"Hắn đã từng nói bóng nói gió với ta hỏi người mà ngươi thích, ta không phải người đần độn, đương nhiên là nghe thấy tiếng đàn hiểu rõ nhã ý rồi."

Đây là chuyện nhiều năm trước, Cảnh Ninh hiện thời nghĩ lại, cũng thấy thổn thức.

"Hắn hiện thời nếu là không nhận ra ngươi, chắc là cảm thấy bộ dáng tính tình của ngươi hợp tính nết của hắn, cho nên mới như vậy."

Vân Nùng đối diện với Cảnh Ninh, sau một lúc lâu không thể nói được ra lời nào, đến cuối cùng dở khóc dở cười nói:

"Này là chuyện gì đây."

Cảm tình của Sở Huyền Thần với nàng sao, vẫn còn có một đoạn tiền tình như vậy sao.

"Kỳ thực lại nhắc đến, nếu không phải lúc trước chính ngươi nói ra thì ta cũng không dám tin. Dù sao những chuyện quỷ thần như vậy cũng chỉ có trong sách vở, người tầm thường ai lại tin như vậy?"

Cảnh Ninh hồi tưởng lại lúc gặp lại Vân Nùng, coi như là lý giải Sở Huyền Thần.

Vân Nùng mím mím môi, vẫn chưa tiếp lời.

Cảnh Ninh nói không sai, đây mới là nhân chi thường tình, ngược lại là Cố Tu Nguyên lại khác với lẽ thường nhất.

Rõ ràng đã tìm mọi cách phủ nhận, nhưng Cố Tu Nguyên lại gần như cố chấp xác định là nàng, cũng không biết là tin trực giác của bản thân, hay là biết được một căn cứ gì đó, cho nên thế nào cũng không chịu nới ra.

Cũng nói không nên lời vì sao, Vân Nùng bỗng nhiên có chút nhớ nhung muốn gặp Cố Tu Nguyên .

Nàng nghĩ như vậy, liền không trì hoãn, sau khi xuống núi liền lập tức đi tìm Cố Tu Nguyên.

Đúng lúc chạng vạng, Cố Tu Nguyên mới từ phủ nha đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Vân Nùng.

Nàng cũng không nhàn rỗi, hết sức chuyên chú cùng người bán hoa học cách làm vòng liễu, ngón tay thon dài cuốn những cành liễu thành hình tròn.

Như là cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt đào hoa lập tức cười lên, rất là xinh đẹp.

Cố Tu Nguyên cả ngày bận rộn, nhưng hiện thời cũng không thấy mệt mỏi nữa, nhẹ nhàng đi tới phía trước Vân Nùng, cười hỏi:

"Sao nàng lại tới đây?"

"Đột nhiên muốn gặp ngươi, cho nên đã tới đây."

Vân Nùng nói xong, đem vòng liễu vừa làm đội lên đầu, hỏi cô nương bán hoa kia:

"Ta làm có tốt không?"

"Rất đẹp." Cố Tu Nguyên hào phóng khen.

Một cô nương bán hoa mím môi cười, Vân Nùng cũng không thẹn thùng, thanh toán tiền bạc nói câu đã tạ, liền cùng Cố Tu Nguyên rời khỏi.

Vân Nùng cân nhắc nên mở miệng như thế nào, Cố Tu Nguyên liền giành trước giải thích:

"Ta nhiều ngày nay bận rộn cho nên không gặp nàng được, chờ nửa tháng nữa, ta đem mọi chuyện giao phó rõ ràng thì sẽ không cần đến đây nữa."

"Không có gì,"

Vân Nùng khi đến là muốn vào thẳng vấn đề, nhưng hiện thời lại sửa lại ý niệm, nàng cố nén cười hỏi Cố Tu Nguyên:

"Ngươi có thấy ta gần đây béo lên không?"

Cố Tu Nguyên thấy vẻ mặt rối rắm của nàng còn tưởng nàng có tâm sự gì, không ngờ Vân Nùng đột nhiên hỏi một câu như vậy, dở khóc dở cười nhìn chằm chằm nàng một lát.

"Lúc trước nàng rất gầy, hiện thời như vậy mới tốt."

Vân Nùng lại nói:

"Nhưng nếu còn béo hơn nữa thì sao?"

"Vậy thì cũng tốt."

Cố Tu Nguyên mặc dù không rõ vì sao nàng lại đột nhiên bướng bỉnh như thế, nhưng vẫn có chút nhẫn nại dỗ dành.

"Nếu như thế này thì sao?"

Vân Nùng khoa tay múa chân minh họa một vòng tròn to trên bụng.

Nàng khoa tay múa chân thật sự là khoa trương, một bộ dạng bụng lớn phệ nệ, Cố Tu Nguyên theo bản năng cười nói:

"Nếu như thế thì sẽ giống như..."

Mới nói được nửa câu, Cố Tu Nguyên thấy ánh mắt tràn đầy ý cười trêu tức của Vân Nùng, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc, thậm chí có vẻ hơi ngốc, một lát sau mới hỏi:

"Nàng, nàng…”

Thấy hắn khẩn trương đến lắp bắp, Vân Nùng nhịn không được bật cười, kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn nói:

"Ngốc tử, ta có thai rồi."

Lúc nảy nàng đi chợ, thấy cửa hiệu thuốc liền thuận đường đi vào thỉnh đại phu chẩn mạch, coi như xác thực lại một chút để có thể nói với Cố Tu Nguyên.

Chứ lỡ tất cả chỉ là hiểu lầm thì chỉ sợ Cố Tu Nguyên sẽ thất vọng.

Cố Tu Nguyên nâng tay muôn ôm nàng, dè dặt cẩn trọng, giống như sợ sẽ đụng phải chỗ nào đó của nàng.

"Hạnh phúc không?"

Vân Nùng biết rõ còn cố hỏi, không đợi Cố Tu Nguyên đáp, ngữ điệu của nàng lại cao hơn một chút:

"Nhưng mà đừng chỉ lo cao hứng, giải thích cho ta sao đột nhiên lại như vậy?"

Cố Tu Nguyên phục hồi tinh thần lại, cúi đầu khẽ ho:

"Ta không dùng thuốc."

Hắn năm đó sợ tổn thương thân thể của Vân Nùng, cho nên là nhờ bạn cũ mua một phương thuốc cho hắn uống, mỗi tháng uống một lần là đủ rồi. Bốn năm trước thì hắn không bao giờ bỏ uống, nhưng sau khi gặp lại nàng thì không dùng nữa.

Về phần nguyên do, cũng rất là rõ ràng.

Cố Tu Nguyên lại nói:

"Việc này ta không thương lượng trước với nàng, là ta không đúng."

Lời này của hắn tuy là nhận sai, nhưng khóe miệng vẫn không khép lại được, ánh mắt sáng quắc, tướng mạo càng thêm tuấn tú.

Vân Nùng thấy bộ dáng này của hắn, cũng không chịu được nữa nhẹ giọng cười nói:

"Niệm tình ngươi là cha của con ta nên không thèm so đo với ngươi. "

Sinh tử kinh niên, có thể cho tới bây giờ thật là không dễ, làm gì lại vì điểm ấy mà so đo chứ?

Huống chi, điều này cũng không phải chuyện xấu.