Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt

Chương 43 (1)




Vân Nùng còn chưa đi xuống cầu thang đã nghe thấy nam nhân kia đang chỉ trích Đan Phong, nói là Ỷ La Hương căn bản không xứng với thanh danh lan truyền bên ngoài.

Nàng dừng một chút, quay đầu nói với Thúy Kiều:

“Thật ra ta chưa từng nghe qua Ỷ La Hương có thanh danh gì?”

Thúy Kiều ngơ ngơ, nghĩ một chút rồi đáp:

“Chẳng lẽ hắn cảm thấy hương liệu của chúng ta không tốt sao?”

Vân Nùng nghe âm thanh ồn ào kia liền cảm thấy thật phiền phức, miễn cưỡng đi xuống để nói lý với vị kia.

Vừa xuống đến lầu, sau khi thấy rõ tình hình, sự nhẫn nại cũng tan thành mây khói. Vị công tử hất hàm sai khiến kia thì nàng không biết. Nhưng mà tên tôi tớ đi theo sau vị công tử kia thì chính là tên lúc trước đến nói muốn mua cửa hàng của nàng, nhưng lại bị nàng nói hai ba câu châm chọc rồi xấu hổ rời đi.

Vân Nùng nhận ra hắn, nàng liền hiểu được những người này là cố ý đến đây để gây sự.

Đan Phong cảm thấy quá phiền phức nhưng vẫn nhẫn nại biện bạch với bị công tử kia, thấy Vân Nùng bị quấy nhiễu đi xuống, nàng càng cảm thấy xấu hổ.

“Có chuyện gì vậy?”

Vân Nùng đứng lại nhìn về phái vị công tử kia.

Người này mặc một áo choàng thiển tử, nhìn qua cũng biết không phải là người bình thường. Nếu bàn về diện mạo thì cũng được cho là đoan chính, chẳng qua với tư thái cà lơ phất phơ kia thì thật sự không giống một người có quy củ.

Thoạt nhìn hắn cũng không lớn tuổi lắm, chắc là một tiểu công tử được gia đình giàu có nuông chiều.

Vị công tử này đang hất hàm trách mắng Đan Phong, nhưng sau khi thấy Vân Nùng thì lại không tự chủ ngẩn người, bị tên tôi tớ nhắc nhở một câu mới hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng:

“Nghe nói hương liệu ở Ỷ La Hương rất tốt, hôm nay ta thấy cũng bình thường.”

“À”, Vân Nùng nhàn nhạt đáp:

“Nếu công tử đã chướng mắt như vậy thì thỉnh công tử đi cửa hàng khác.”

Vừa rồi hắn tác oai tác oái, nhưng Đan Phong không thể nói gì mà chỉ có thể không ngừng đổi hương liệu để cho hắn chọn. Nhưng Vân Nùng thì không tốt tính như vậy, dù sao đây cũng là cửa hàng của nàng, nàng muốn làm thế nào chẳng được.

“Ngươi…”

Nghiêm Lang không ngờ nàng lại trực tiếp đuổi khác như vậy, hắn nghẹn lời rồi sau đó cười lạnh nói:

“Ở đây các ngươi đối đãi với khách như vậy sao? Thật đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.”

Nhìn bộ dạng này của hắn thì có lẽ khi trở về hắn sẽ đem chuyện này đàm tiếu cho thiên hạ. Đan Phong thấy có chút không ổn, lại sợ bại hoại thanh danh của Ỷ La Hương ảnh hưởng đến việc kinh doanh trong tương lai.

Nhưng Vân Nùng lại không sợ hắn uy hiếp, rũ mắt phủi phủi tay áo rồi nhẹ nhàng nói:

“Đúng vậy.”

Đan phong: "..."

Vừa rồi nàng ứng phó với vị công tử kia, thật sự rất muốn đánh đối phương, bây giờ thấy Vân Nùng như vậy, nàng mới hiểu thế nào gọi là “núi cao còn có núi cao hơn.”

Nghiêm Lang là công tử duy nhất trong nhà, những năm gần đây hoành hành ngang ngược quen rồi, rất ít khi gặp tình hình nghẹn họng như thế này. Trong thoáng chốc hắn cũng không biết nên đi hay ở. Nếu như vậy rời đi thì chẳng phải mất phong độ sao? Nhưng nàng ta đã nói như vậy, nếu không đi thì có phải mặt dày quá mức không?

Lúc trước Nghiêm Lang sai tùy tùng đến mua cửa hàng này, lại còn mạnh miệng nói “Tùy đối phương trả giá”. Nhưng tên tôi tớ bị Vân Nùng bác bỏ, hắn trở về thêm mắm dặm muối, Nghiêm Lang mặc dù cảm thấy bất bình nhưng cũng không tới mức phải gây náo loạn lên.

Chẳng qua hôm nay đúng dịp đi ngang qua đây, lại bị tên tôi tớ kích thích vài câu liền nhớ đến chuyện đó, cho nên hắn mới tiện đường vào điều tra. Kết quả là không khéo đụng phải Vân Nùng, điều tra không được, ngược lại còn đem bản thân vào thế khó xử.

Thấy làn da trắng nõn của hắn dần dần đỏ lên, Vân Nùng mang theo chút ý cười bỡn cợt mở miệng nói:

“Nếu công tử không muốn đi thì chúng ta nên nói cho rõ ràng, không cần giả bộ hồ đồ. Cửa hàng của ta không có hương liệu mà ngươi cần thì ngươi đến cửa hàng khác tìm, cớ gì phải làm mọi người khó xử như vậy?”

Nghiêm Lang hơi cứng họng nhưng vẫn mạnh miệng nói:

“Ta chẳng qua là muốn tìm hương liệu, sao lại thành khó xử? Ta thấy Ỷ La Hương của các ngươi hơi hư danh rồi, nhiều hương liệu như vậy mà cũng không có mùi hương hiện tại ta đang dùng.”

Vân Nùng nhíu mắt, lại gần một chút để ngửi mùi hương đang dính trên người hắn, nhẹ nhàng nói:

“Xin hỏi quý công tử có quan hệ như thế nào với Sở gia vậy?”

Nghiêm Lang không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, hắn nhìn nàng, trong mắt đầy sự nghi hoặc.

“Nếu không sai thì hiện tại công tử đang dùng mùi hương tên là tùng giản,”

Vân Nùng không ngờ lại có chuyện khéo như vậy, khẽ cười nói:

“Cũng thật trùng hợp, hương liệu này đúng là Ỷ La Hương có điều chế, chẳng qua là nguyên liệu quá hiếm, tất cả đều làm cho Sở cô nương hết rồi, trong cửa hàng cũng không còn nữa.”

Vân Nùng nói một câu, sắc mặt Nghiêm Lang liền khó coi một phần.

Vừa rồi hắn còn mạnh miệng, nhưng sau khi nghe Vân Nùng nói thì như vậy thì giống như một cú vả vào mặt hắn, lại thấy Vân Nùng cười, giống như là đang trào phúng.

Dù mặt dày như thế nào thì hắn cũng không thể ở lại được nữa, há miệng thở dốc rồi phất tay áo rời đi.

Thúy Kiều ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, cho đến khi Nghiêm Lang mang theo tôi tớ rời đi, mới nhịn không được nói:

“Cũng không biết đây là công tử nhà ai, thật sự là…”

“Chắc là có thân thiết với Sở gia, không cần để ý tới hắn, sau này hắn sẽ không làm vậy nữa đâu.”

Thúy Kiều nửa tin nửa ngờ, nhìn bộ dạng lúc nảy của hắn, chỉ sợ là hắn sẽ thù dai.

“Nếu hắn là người để bụng thì cũng không đích thân tìm tới cửa như vậy, dù sao thì cũng có nhiều thủ đoạn, cần gì phải đích thân hắn động thủ?”

Vân Nùng đo lường tính tình của hắn, miễn cưỡng cười nói:

“Sau hôm nay, chỉ sợ là hắn muốn trốn tránh Ỷ La Hương luôn đấy.”

Thúy Kiều mặc dù không hiểu lắm, nhưng nàng tin tưởng Vân Nùng, vẫn gật gật đầu nói”

“Vậy thì tốt rồi.”

Vân Nùng giải quyết chuyện xong thì quay đầu lại dặn dò Đan Phong:

“Nếu như lại có chuyện như vậy thì ngươi cũng không cần nhường nhịn, cho dù ảnh hưởng đến chuyện buôn bán cũng không sao.”

Đan Phong không ngờ rằng Vân Nùng lại có thể bận tâm đến mình, trong lòng có chút xúc động, gật đầu nói:

“Được, đa tạ Tạ cô nương.”

Vân Nùng đối người một nhà luôn luôn là dày rộng dễ nói chuyện, nàng lại trấn an Đan Phong hai câu rồi mới đi lên lầu .

Thực sự thì nếu muốn biết thân phận vị công tử kia đối với Vân Nùng cũng không phải việc gì khó, chẳng qua chuyện này cũng không cần làm như vậy. Nhưng thật trùng hợp, khi Vân Nùng rời cửa hàng đi về nhà, không ngờ lại gặp hắn, nhưng lần này bên cạnh hắn còn có một người mà Vân Nùng biết.