Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt

Chương 24




Nghiêm túc mà nói thì Cảnh Ninh và Vân Nùng cũng có thể gọi là bạn nối khố.

Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình lại rất hợp nhau, những năm gần đây đều cùng làm những chuyện khác người, đều không theo khuôn phép cũ của các khuê nữ dịu dàng.

Cảnh Ninh xưa nay cũng không kiêng dè gì, sau khi ly hôn thì lại càng buông thả. Dù sao thì với địa vị thân phận này thì nàng cũng ít bị ai ràng buộc, muốn vui vẻ cao hứng như thế nào cũng được.

Vân Nùng cũng chẳng sợ người ta nói ra nói vào, thế nào cũng được, nếu Cảnh Ninh đã cao hứng như vậy thì cứ tùy nàng ấy thôi.

Đã rất lâu rồi chưa tới nam phong quán, Vân Nùng nhìn vào cửa, có cảm giác như đã qua hẳn mấy đời người.

“Đi thôi,”

Cảnh Ninh kéo nàng vào cửa, bỡn cợt cười nói:

“Ngươi đã kìm chế ham muốn lâu như vậy, mau vào tìm xem có công tử nào hợp duyên không nào.”

Gò má Vân Nùng ửng đỏ, cười thở dài:

“Ngươi thật là….”

Cảnh Ninh là người không bao giờ có tình cảm, thấy hợp mắt liền mang về phủ, nếu qua một đoạn thời gian mệt mỏi, chỉ cần cấp chút tiền bạc rồi đuổi đi, coi như là theo như nhu cầu.

Nhưng trên điểm này, Vân Nùng cùng Cảnh Ninh không quá giống nhau.

Có lẽ vì Cố Tu Nguyên đã khiến nàng nâng tiêu chuẩn của mình lên rất cao, vàng ngọc châu báu trước mặt cũng không thu hút được sự chú ý của nàng.

Cảnh Ninh được xem như khách quen ở nơi này, vừa vào cửa thì bà chủ đã tự mình ra nghênh đón, sau khi thấy Vân Nùng, nhịn không được lườm hai cái. Nhưng mà nam phong quán vốn là nơi ân ái, hỏi thân phận của khách là điều tối kỵ, nên bà cũng không nhiều lời.

"Nghe người ta nói, các ngươi có một vị công tử mới tới, "

Cảnh Ninh nghĩ nghĩ,

"Tên là Tần Quân?"

Bà chủ cười nói:

"Đúng rồi, nếu cô nương muốn gặp, ta sẽ mời hắn đến. Chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?" Vân Nùng nâng má, tò mò hỏi.

“Tính khí của Tần Quân có chút kỳ quái,”

Bà chủ khó xử nói:

“Hắn ở lại bao lâu, có thể làm tới bước nào thì đều phải xem tâm tình của hắn.”

Bà chủ biết Cảnh Ninh là người không thể đắc tội, nhưng sợ không thể lay chuyển được Tần Quân cho nên đành phải giải thích rõ trước.

Cảnh Ninh hiểu rõ, quay đầu nhìn về phía Vân Nùng cười nói:

“Có lẽ có chút tư bản, nếu không thì cũng không dám kiêu ngạo như thế.”

Nói xong, nàng lại phân phó bà chủ:

“Mời hắn đến đây.”

Vân Nùng rót đầy rượu, nhấp một ngụm nhỏ, cảm khái nói:

“Ta thích nhất loại rượu này của nam phong quán, chỉ tiếc là phương pháp lại không truyền ra ngoài.”

“Ngươi lần nào đến cũng đều uống rượu,”

Cảnh Ninh nhìn nhìn nàng,

“Nhiều nam nhân như thế, chẳng lẽ không có ai lọt vào mắt xanh của ngươi sao?”

Vân Nùng uống một chén rượu, rồi bất đắc dĩ nói:

“Ta cũng muốn tìm người nào hợp duyên, nhưng nào có dễ dàng như vậy…”

Nhiều năm như vậy tính toán đâu ra đấy, nhưng cũng chỉ có Cố Tu Nguyên thôi.

Nam nhân ở nam phong quán có tướng mạo cũng không kém ai, nhưng nếu bàn về khí chất thì không có được phát triển nhiều, thật sự là chỗ nào cũng tốt nhưng không biết tại sao lại làm việc ở nơi này?

Về phần Cố Tu Nguyên, hắn không phải là công tử ở nam phong quán, mà là do bà chủ mời về để dạy nhạc, nhưng không may bị Vân Nùng đụng phải, cho nên mang về phủ luôn.

Cảnh Ninh mặc dù không thích Cố tu Nguyên, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng trong nam phong quán này không có ai hơn được hắn.

"Ngươi cũng đừng vì ta mà lo lắng, "

Vân Nùng lại châm chén rượu, không chút để ý nói,

“Chuyện này cũng coi như duyên phận, không thể biết trước được khi nào sẽ gặp…”

Lời của nàng còn chưa nói hết đã có người đẩy cửa đi vào.

Vị công tử vừa vào cửa mặc quần áo tối màu, đôi mắt phượng nhíu lại, mặt mày có chút phong lưu. Ngay cả chưa nói gì, chỉ cần liếc mắt qua cũng thấy phảng phất ba phần mê hoặc.

Vân Nùng nhìn sửng sốt, đợi đến lúc Cảnh Ninh nhẹ nhàng đẩy một cái mới hồi phục tinh thần lại.

Cảnh Ninh cười trêu ghẹo:

“Có phải hợp mắt hợp duyên rồi không?”

Vân Nùng mềm nhũn trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, cúi đầu uống rượu, cũng không đáp.

Ý cười trên mặt Cảnh Ninh càng lộ rõ, giữ Tần Quân lại.

Ngay cả khi đối mặt với Cảnh Ninh đại trưởng công chúa, Tần Quân cũng không có nửa điểm nao núng, hắn không phải loại nhìn sắc mặt Cảnh Ninh để làm việc, có chút hơi khác người.

Cảnh Ninh cũng không quan tâm lắm, chỉ tán gẫu, thỉnh thoảng có đá qua Vân Nùng hai câu.

Nàng đã gặp qua nhiều loại nam tử, Tần Quân được cho là loại số 1, nhưng chẳng phải loại nàng thích. Nàng chỉ thích loại hay chăm sóc, nói ngon nói ngọt lấy lòng thôi, nhưng Tần Quân hiển nhiên chẳng phải loại này rồi.

Hơn nữa Vân Nùng hiếm khi ngồi với nam nhân như thế này, Cảnh Ninh đương nhiên sẽ không cùng nàng thưởng thức, ngược lại sẽ rất vui nếu mọi chuyện thành công.

“Sao lại không nói chuyện nữa rồi?”

Cảnh Ninh ngồi sát lại thì thầm với Vân Nùng:

“Nếu như ngươi nhìn trúng hắn thì nhanh xuống tay đi.”

Vân Nùng phản bác:

“Ta chỉ cảm thấy hắn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Cảnh Ninh cũng không nghĩ lời này là thật, chỉ nhìn một lát rồi mở miệng nói:

“Ta ra ngoài đi dạo đây.”

“A, ta….”

Vân Nùng cũng muốn đi, nhưng còn chưa đứng lên, đã bị Cảnh Ninh xoa bóp vai ấn trở về.

Cảnh Ninh chớp mắt, cười nói:

"Ta không quấy rầy ngươi, ngươi cũng chớ quấy rầy ta."

Nói xong, liền đi ra cửa tìm người khác.

Nàng vừa đi khỏi, bên trong phòng chỉ còn lại Vân Nùng và Tần Quân.Vân Nùng giương mắt nhìn về phía Tần Quân, cắn môi nói:

“Nếu như ngươi muốn đi thì có thể tùy ý đi.”

Tần Quân nở nụ cười nhẹ, thay nàng châm chén rượu:

"Cô nương không cần khẩn trương."

Lúc nảy bà chủ nhắc nhở, Vân Nùng còn tưởng Tần Quân là loại thanh cao không muốn ở chung, nhưng khi còn hai người, nàng mới phát hiện hắn cũng hiền hòa, nói chuyện cũng rất thú vị.

Bất tri bất giác, Vân Nùng uống cũng không ít rượu.

Da thịt trắng nõn ban đầu hơi hơi đỏ lên, cặp mắt đào hoa cũng có chút nước, hơn nữa thanh âm của nàng rất mềm mại, nhìn rất quyến rũ phong lưu.

Tần Quân đem bộ dáng này của Vân Nùng thu hết vào đáy mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích. Ban đầu hắn muốn ở lại một chút, tận dụng cơ hội này để nghỉ ngơi, nhưng bây giờ cũng có chút cảm động.

Người đến nam phong quán phần lớn là các khuê nữ giàu có, mấy ngày nay hắn nhận ra như vậy, nhưng Vân Nùng lại cho hắn cảm giác rất khác.

"Cô nương đến nơi này, là muốn cái gì?"

Tần Quân châm chén rượu, một tay bưng cái cốc, đưa đến bên môi nàng.

Nam phong quán này thì có cái gì, Vân Nùng lại có chút say, cũng lười so đo, uống chén rượu trên tay hắn, rồi sau đó hàm hàm hồ hồ hỏi lại:

“Cái gì?”

“Khách đến nơi này, một số thì muốn tìm kiếm sự an ủi, một số muốn tìm hoan mua vui, còn một số thì không thể nói ra thích…”

Ánh mắt Tần Quân dừng ở trên môi nàng mồi rượu cho nàng,

“Cô nương là muốn cái gì?”

Vân Nùng ngẩn ra, rồi sau đó mới ý thức được hắn đang nói cái gì, cười hỏi:

“Ngươi là đang dụ dỗ ta ư?”

“Đúng.”

Tần Quân rất thản nhiên nhận, nâng tay xoa gương mặt của nàng, cọ xát vào bờ môi của nàng, rượu còn đọng lại trên bờ môi đỏ mọng, trông cực kỳ xinh đẹp.

“Cô nương có bị cuốn hút không?”

Vân Nùng theo dõi hắn nhìn một lát, cũng không tiếp lời.

“Ta hiểu rồi.”

Tần Quân ngoéo môi một cái, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, chậm rãi nói:

“Trong lòng nàng đã có người khác, nàng không quên được hắn.”

Vân Nùng theo bản năng phản bác nói: "Không có."

Nàng nói xong bản thân cũng sửng sốt, Tần Quân nhìn nàng, hếch đôi lông mày dài, cũng không lên tiếng chất vấn.

Vân Nùng rũ mắt xuống, tránh được ánh mắt của hắn, có chút chột dạ, lại giống như là có chút suy sụp.

“Nếu không có gì để nói,”

Lời của Tần Quân mang theo chút ý tứ dụ dỗ:

“Ta sẽ cho rằng nàng đã quên hắn, được không?”

Khi thấy Tần Quân, Vân Nùng chỉ cảm thấy hắn bình thường, cho tới giờ thì mới hiểu vì sao hắn sẽ ở nam phong quán trổ hết tài năng.

Hắn nhẫn nại dụ dỗ nàng, rất giống tính tình của Cố Tu Nguyên.

"Không cần, "

Vân Nùng lắc lắc đầu, có thể là do đang say cho nên nàng nói chuyện cũng không kiêng dè, nâng tay đẩy Tần Quân ra, oán giận nói:

“Điểm này ngươi rất giống hắn, ta nhìn rất phiền.”

Nói xong, nàng liền nằm lên bàn, nhắm mắt lại, đôi lông mi dài kiều diễm tựa như cánh bướm.

Tần Quân từ trước đến nay chưa từng chịu thua, nhưng cũng không ngờ rằng Vân Nùng sẽ phản ứng như vậy, không nhịn được cười ra tiếng. Cho đến lúc này, khi mắt hắn lộ rõ ý cười, cộng thêm dung mạo anh tuấn thì lại càng lộ vẻ mê hoặc hơn so với lúc trước.

Nhưng mà Vân Nùng đã nằm xuống bàn ngủ, cũng không thể thưởng thức được vẻ đẹp kia.

Tần Quân nhìn chằm chằm nàng một lát, cười lắc lắc đầu, muốn ôm nàng đến giường ở phía sau bình phong để nghỉ ngơi, nhưng lại nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài.