Cuộc Sống Sau Khi Ly Hôn Của Nhân Thê

Chương 7




Lăng Kình tràn đầy ngạc nhiên mở to hai mắt, hắn biết mấy ngày nay có rất nhiều rắc rối liên hoàn ập tới, nhất định là có người cố ý làm. Nhưng lại cho rằng những thứ này đều do Tập Vũ gây nên, không nghĩ tới chính là nhóc con tóc đỏ chóe đứng trước mắt kia.

“Mày…Mày…”

Lăng Kình nói không nên câu, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Tả Thượng Hiền:

“Hôm nay tao liều mạng với mày!”

Những lời rống lên mang đầy sự phẫn uất của Lăng Kình giống như một con thú bị mắc kẹt đến sắp chết đang giương nanh múa vuốt muốn cắn xé người khác, điên cuồng nhào về phía Tả Thượng Hiền.

Tả Thượng Hiền đã đề phòng trước được Lăng Kình đột ngột nhào tới, nếu không sẽ không tránh khỏi thương tích. Tuy nhiên bị thương như vậy chẳng phải có thể khiến Tập Vũ đau lòng vì mình, lại càng thêm chán ghét hắn ta sao?

Chỉ sau vài giây nghĩ ngợi trôi qua Lăng Kình đã xông đến, cậu giả vờ thuận thế ngã xuống sàn nhà bị hắn đấm một cái vào mặt khóe miệng rách toạc ra, tiếp theo lại vung thêm đấm khác lần này đến mũi cũng chảy máu.

Tả Thượng Hiền vốn định chịu thiệt một đấm sau đó mình sẽ lập tức phản kích, kết quả còn chưa kịp ra tay đã nghe thấy tiếng la hét của Tập Vũ:

“Không cho mày đánh em ấy!”

Tập Vũ bất chấp khăn tắm còn treo hờ hững bên hông, vươn tay đẩy Lăng Kình khỏi người Tả Thượng Hiền. Ngồi thẳng lên đùi hắn, cầm dép nhựa trên tay hướng đến mặt ra sức mà đánh.

Tả Thượng Hiền sững sờ nhìn một hồi lâu mới kéo được Tập Vũ từ trên người Lăng Kình lên, khăn tắm theo động tác bị kéo ra, lộ đôi chân trắng nõn thon dài, rải rác in đầy dấu vết.

“Được rồi được rồi, không có việc gì, em không sao, đừng nóng giận.”

Tả Thượng Hiền ôm Tập Vũ đưa tay vào trong áo sơ mi vuốt ve lưng anh trấn an, thỉnh thoảng còn ghé lên mặt và đỉnh đầu lưu lại nụ hôn nhè nhẹ.

Đưa mắt liếc đến cái dép lê Tập Vũ vừa rồi tắm rửa mang vào chân, đó là đồ sinh hoạt Tả Thượng Hiền mua trên vỉa hè, không nghĩ tới Tập Vũ lại dùng cái kia đánh người, còn ra tay tàn nhẫn như vậy.

Tả Thượng Hiền chuyển mắt đến Lăng Kình đang từ trên thảm đứng lên, trên mặt đầy vết máu nhìn rất chi là dọa người.

Tập Vũ nhìn hắn không biết đã bị dọa hay là tức giận, bỗng dưng hai mắt tối đen, cả cơ thể ngả vào lòng ngực Tả Thượng Hiền ngất lịm đi.

Tả Thượng Hiền ngớ người, bất chấp Lăng Kình còn đang đứng đó trực tiếp ôm ngang Tập Vũ chạy ra ngoài. Lăng Kình đứng trong phòng một hồi đầu óc còn chưa khỏi hoàn hồn, Tập Vũ thật sự đánh hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tập Vũ, Lăng Kình từ thành phố nhỏ đã thi đậu vào trường học ở thành phố lớn. Khi đó Tập Vũ đã là nhân vật rất nổi tiếng, làm mưa làm gió trong trường học, không chỉ là gia thế hiển hách còn có ngoại hình xuất chúng cùng thành tích ưu tú. Rất nhiều người miêu tả Tập Vũ như thế này: Đẹp trai hơn so với bạn, còn cố gắng hơn bạn.

Lăng Kình rất tự ti, trong lòng mến mộ Tập Vũ cũng chưa bao giờ dám tiến đến bắt chuyện, chỉ yên lặng mỗi ngày nhìn ngắm phía sau lưng, Lăng Kình còn nhớ rõ câu đầu tiên nói của Tập Vũ là:

“Cậu là Lăng Kình sao? Tôi thấy máy tính xách tay của cậu ở trên bàn của thư viện, tiện thể đưa cho cậu”

Ngày ấy bầu trời rất đẹp, từng tia nắng chiếu đến làm nụ cười trên mặt Tập Vũ càng thêm rực rỡ động lòng người.

Lăng Kình cứ như vậy chìm vào biển tình, không thể kiềm chế. Bạn học nói với hắn không cần mơ ước Tập Vũ, hắn không xứng với anh.

Cho nên Lăng Kình dóc sức học tập, chỉ vì mong muốn một ngày nào đó có thể tự tin đứng bên cạnh Tập Vũ. Cuối cùng hắn đã thành công đuổi kịp Tập Vũ, mà Tập Vũ theo đó cũng yêu hắn sâu đậm, không màng gia đình phản đối đến thế nào, kiên quyết muốn gả cho hắn.

Sau khi kết hôn, hai người cùng nhau cố gắng sáng lập khách sạn Feather, Tập Vũ giới thiệu tất cả mối quan hệ làm ăn của mình cho Lăng Kình. Bọn họ cũng từng là một đôi hoạn nạn có nhau, nhưng vì sao lại biến thành như ngày hôm nay?

Lăng Kình cúi đầu, lát sau nghĩ đến điều gì đó hấp tấp chạy ra ngoài.

Bên ngoài đã sớm không thấy bóng dáng Tả Thượng Hiền, nhưng Lăng Kình vẫn đuổi theo, hắn nghĩ Tập Vũ ngất xỉu Tả Thượng Hiền nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện, liền tìm bừa một cái tên gần nhất mà đi.

Lăng Kình xuất hiện trong bệnh viện với bộ dạng này, có y tá nhìn thấy anh rất nhanh đi tới hỏi thăm:

“Tiên sinh, anh có cần tôi giúp chuyện gì không?”

Lăng Kình bất chấp vết thương trên mặt, nắm lấy cánh tay y tá hỏi:

“Vừa rồi có ai đưa một người bị ngất xỉu tới không?”

Y tá ngẫm nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Có, ở bên kia.”

Theo y tá chỉ dẫn, Lăng Kình rất nhanh tìm được.

Trong phòng cấp cứu chỉ vỏn vẹn vài chiếc giường, Lăng Kình nhìn thấy ở trên giường bệnh Tập Vũ và Tả Thượng Hiền đang ngồi bên cạnh nhau, vẻ mặt ôn nhu nhìn anh.

Nắm chặt tay Tập Vũ không rời, nếu không phải trên mặt còn có vết thương, lúc này biểu tình Tả Thượng Hiền nhất định có thể vắt ra dòng nước ấm áp thâm tình.

Lăng Kình đi đến Tả Thượng Hiền cảm giác được bên cạnh có người, quay đầu liền thấy Lăng Kình, vẻ mặt dịu dàng trong phút chốc biến mất sạch:

“Đi theo tới đây làm gì? Lại muốn bị đánh?”

Lăng Kình nhìn Tập Vũ, giơ tay muốn sờ mặt Tập Vũ nhưng bị Tả Thượng Hiền đánh một cái.

“Cậu ấy không sao chứ?”

Lăng Kình hỏi, Tả Thượng Hiền ừ một tiếng:

“Bác sĩ nói vì quá kích động nên ngất xỉu. Lăng Kình, nếu mày và Tập Vũ đã chuẩn bị ký đơn ly hôn, tốt nhất nên tránh xa anh ấy ra một chút. Sau khi hai người chính thức ly hôn, tao sẽ đưa Tập Vũ rời khỏi đây, trở về nhà.”

Lăng Kình rũ mắt, lẩm bẩm nói:

“Tập Vũ anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận, có thể cho anh một cơ hội hay không? Anh sẽ chuộc lỗi thật tốt và yêu thương em.”

Tập Vũ còn đang mê man, đương nhiên sẽ không trả lời Lăng Kình, mà Tả Thượng Hiền căn bản không để ý tới hắn. Lăng Kình cứ như vậy đứng nhìn Tập Vũ hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, đến lúc này mới suy sụp xoay người hướng Tả Thượng Hiền nói:

“Chăm sóc Tập Vũ thật tốt. Ngày mai tôi sẽ đến gặp lại em ấy.”

Tả Thượng Hiền hừ lạnh một tiếng, ngày mai lại đến? Lát nữa, Tập Vũ tỉnh dậy sẽ lập tức đưa anh qua bệnh viện tư nhân, nếu không phải lúc nãy vì gần nhà thì chắc chắn sẽ không đến đây.

Đương nhiên Lăng Kình không gặp được Tập Vũ, hắn còn ngồi xổm trông chừng mấy ngày ở khu biệt thự, kết quả ngay cả bóng Tả Thượng Hiền cũng chẳng thấy được.

Hắn gọi điện thoại cho Tập Vũ, nhưng số sớm đã không còn liên lạc được, lúc này Lăng Kình mới biết trừ phi đến ký đơn ly hôn, hắn cũng không tài nào gặp lại Tập Vũ.

Mà Tập Vũ thì sao, thì đang bị mẹ từng ngụm từng ngụm nhét thức ăn, cho dù đã no căng không ăn nổi nữa, mẹ vẫn cố đút một miếng táo vào miệng anh:

“Bây giờ con một người ăn hai người bổ, không ăn nhiều chút thì sao mà được. Con nghĩ rằng còn giống như trước kia tự tiện ăn cho qua bữa là coi như xong sao? Cháu trai tôi không cần phải ăn sao?”

Tập Vũ bĩu môi, bất đắc dĩ há miệng ăn một miếng táo.

“Bác sĩ không phải đã nói không sai biệt lắm là được rồi sao, đừng cho Tập Vũ ăn quá bổ, bằng không đến lúc lâm bồn đứa nhỏ quá lớn dẫn đến khó sinh.”

Ba Tập Vũ ngồi một bên nhìn vẻ mặt không thể nào bất lực hơn của Tập Vũ, lên tiếng khuyên nhủ mẹ.

“Bác sĩ thì biết cái gì?”

“Khi mẹ mang thai Tiểu Vũ cũng ăn rất nhiều, nếu không làm sao có thể sinh ra hài tử tốt như vậy.”

Nói xong lại muốn đút cho Tập Vũ một miếng táo nữa, lập tức bị anh tránh né:

“Mẹ, con thật sự ăn không nổi nữa, tiếp tục ăn bụng sẽ vỡ ra mất.”

Nhìn Tập Vũ mặt mày ủ rũ, mẹ cậu mới bỏ qua, đưa táo cho chồng ngồi bên cạnh, dựa vào chồng mình, dặn dò những điều cần lưu ý khi mang thai.

“Mẹ, những thứ này bác sĩ đều đã nói với con, mẹ không cần phải lo lắng.”

Tập Vũ bất đắc dĩ nhìn mẹ cậu.

“Ai, nếu không phải con mang thai lần đầu tiên, cái gì cũng không hiểu, mẹ mới chẳng buồn quan tâm.”

Mẹ thở dài dứt lời đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh ba, lấy một miếng táo trên tay hắn cắn một miếng. Tập Vũ cười cười, dỗ dành:

“Mẹ, lúc mang thai mẹ yên tâm, con có thể chăm sóc tốt cho cháu của mẹ, hơn nữa còn có Thượng Hiền. Chờ sinh con xong đến lúc mẹ bận rộn.”

“Đúng đúng, Tiểu Vũ nói phải.”

Ba ở bên cạnh nói đỡ, bị mẹ trừng mắt lườm liền cúi đầu lặng thinh không dám nói lời nào. Nhưng nhắc tới Tả Thượng Hiền, cha mẹ Tập Vũ cũng rất hài lòng, vốn tưởng rằng sau khi chia tay Lăng Kình, Tập Vũ sẽ bị sa ngã, nào ngờ sống rất khá, hơn nữa còn tìm được một người đàn ông tốt như vậy, hiện tại ngay cả con cũng có.

“Ta thấy đứa nhỏ Thượng Hiền này không tồi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ quả tóc đỏ kia.”

Lời ba còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh bất thình lình bị mở ra Tả Thượng Hiền đi vào, kết quả làm cho cả phòng đều sửng sốt.

“Thượng Hiền, tóc em bị làm sao vậy?”

Tập Vũ nhìn mái tóc đen của Tả Thượng Hiền, nhất thời còn có chút không quen. Đầu tiên Tả Thượng Hiền đặt đồ vật trên mặt sàn, sau đó chào hỏi cha mẹ Tập Vũ một tiếng, mới trả lời Tập Vũ:

“Nhuộm lại rồi, như thế nào cũng là người sắp làm cha, vẫn mái tóc đỏ em sợ đứa nhỏ sau khi sinh ra coi em như quái vật.”

Tả Thượng Hiền sở dĩ nhuộm tóc là bởi vì cha mẹ Tập Vũ đối với mái tóc đỏ này của hắn có chút không vừa mắt, hắn vì muốn làm cho hai vị vừa lòng, cho nên đã nhuộm tóc thành màu đen. Những vật đeo trên tai tất cả cũng tháo ra hết, vừa nhìn người càng thấy trong trẻo, thế nhưng lại thiếu đi một phần nổi loạn cùng khác biệt kia.

Tập Vũ nghĩ như vậy, trong lòng có chút ấm áp, Tả Thượng Hiền vì muốn làm cho cha mẹ anh vui vẻ mà chấp nhận thay đổi.

“Nhuộm lại tốt rồi, nhìn càng đẹp trai nha.”

Ba đáp lời, hài lòng ngắm Tả Thượng Hiền, càng ngắm càng thuận mắt.

“Hắc hắc, cám ơn ba.”

Tả Thượng Hiền hiện tại đối với cha mẹ Tập Vũ gọi một tiếng ba mẹ đặc biệt thuận miệng. Tả Thượng Hiền ngồi bên giường bệnh của Tập Vũ, nói:

“Chờ Tập Vũ mang thai hơn ba tháng, sẽ ký đơn ly hôn với Lăng Kình ngay sau đó liền đăng ký kết hôn với con, lập tức đưa anh ấy về nhà chính.”

Cha mẹ Tập Vũ gật gật đầu, hai ngày trước Tả Thượng Hiền nói với bọn họ. Bà nội hắn nghe Tả Thượng Hiền tìm được vợ ngay cả hài tử cũng đều có, tâm trạng đã rất cao hứng, bắt buộc Tả Thượng Hiền phải mang Tập Vũ về nhà xem mắt một chút, hơn nữa phải ở đây sinh em bé.

Cha mẹ Tập Vũ đều là những người có suy nghĩ đặc biệt thấu tình đạt lý, rất nhanh đã đáp ứng sau ba tháng mang thai sẽ để bọn họ trở về nhà chính, ở lại cho đến khi sinh con xong.

Tập Vũ lấy ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Tả Thượng Hiền, cậu quay đầu đảo mắt nhìn anh, hai người tay trong tay tiếp tục chuyện trò với cha mẹ Tập Vũ. Ánh mắt của Tả Thượng Hiền khi nhìn Tập Vũ, cha mẹ anh đều thấy cái loại ôn nhu cùng cưng chiều vô đối kia, nếu không phải yêu thật lòng bất luận có như thế nào cũng không thể dùng loại ánh mắt này được.

Hai tháng sau, bụng Tập Vũ đã hơi gồ lên, đến ký tên ly hôn với Lăng Kình. Hắn nhìn thấy bụng của anh đến nhíu mày, đứng trước mặt Tập Vũ hỏi:

“Em mang thai?”

Tập Vũ ừ một tiếng.

“Chúng ta ký nhanh nhanh một chút.”

Tập Vũ lạnh lùng nói xong lách qua muốn đi vào bên trong nhưng Lăng Kình lại nắm lấy cánh tay anh, mặt Tập Vũ lộ ra vẻ chán ghét nghiêng đầu nhìn hắn:

“Buông tay.”

“Tập Vũ, không thể cho anh một cơ hội nữa được sao? Anh, anh sẽ không ngại chuyện có con riêng, anh sẽ xem nó con như con ruột của mình.”

Lời nói của Lăng Kình bị Tập Vũ cắt ngang, anh rũ bỏ cánh tay Lăng Kình ra khỏi mình, bình thản nhìn hắn:

“Lăng Kình, tôi từng yêu anh,chưa từng yêu anh đơn phương, nhưng cái anh đáp trả tôi là gì? Khi anh phát hiện ra tôi tốt hơn những người khác, giúp đỡ anh nhiều hơn, muốn trở lại với tôi một lần nữa sao, anh nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận? Tôi nói cho anh biết, cho dù hôm nay không có Tả Thượng Hiền, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại.”

Tập Vũ nói xong bàn tay nhẹ nhàng đỡ bụng đi vào phòng làm việc.

Lăng Kình cúi đầu, hiện tại anh không còn gì nữa, tháng trước anh bị hội đồng quản trị khách sạn Feather bãi nhiệm chức chủ tịch, nếu không phải anh khóc lóc cầu xin, có được chức một giám đốc bộ phận, thì hiện tại anh đã không còn thu nhập, thậm chí ăn ngủ ngoài đường.

Tả Thượng Hiền giữa đúng lời, đem Lăng Kình hại không còn một đồng nào, hai ba triệu đã sớm chẳng còn bao nhiêu, ngay cả tiền mua nhà thương mại cũng không trả nổi.

Tả Thượng Hiền không tiếp tục nữa, nhìn Lăng Kình giống như nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày đều dậy sớm mệt mỏi còn hơn con chó.

Quan trọng hơn hết là, Lăng Kình bây giờ hối hận đến xanh cả ruột, Tập Vũ đã không còn yêu hắn nữa, anh đã hạnh phúc bên người tốt hơn.

Lăng Kình cúi đầu như bị rút hết sức lực, tiến vào văn phòng, run rẩy bắt đầu viết tên mình lên đơn ly hôn. Viết xong chữ cuối cùng của rời đi, biết mình và Tập Vũ không còn khả năng nữa.

Tập Vũ chút lưu luyến cũng không có, dứt khoác xoay người rời đi, ra khỏi lầu luật sư liền nhìn thấy Tả Thượng Hiền cho dù nhuộm tóc về màu đen nhưng vẫn y như côn đồ tựa vào trước cửa xe, anh bật cười đi về phía cậu.

“Đã xử lý xong rồi, chúng ta hiện tại đi kết hôn sao?” Tập Vũ ngồi lên xe hỏi Tả Thượng Hiền.

“Đúng, dẫn anh đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau đó trực tiếp dẫn về nhà gặp ba mẹ và bà nội.”

Xe thể thao Tả Thượng Hiền đã đổi thành dạng xe hộp bình thường, dù sao Tập Vũ mang thai, sợ lái xe thể thao sẽ khiến Tập Vũ và đứa nhỏ không thoải mái.

“Cái kia, dù sao anh cũng vừa ly hôn, người nhà em sẽ không để ý sao?”

Tập Vũ nghiêng người nhìn Tả Thượng Hiền, có chút nơm nớp lo sợ lại có chút cẩn thận dè chừng. Tả Thượng Hiền nắm tay anh lại, nghiêng đầu nhìn.

“Yên tâm, người nhà em đều theo kịp thời đại. Hơn nữa trong bụng đều đã có bảo bảo, bọn họ sẽ không để ý,chỉ cần bà nội thích là được, ba mẹ em cũng không dám nói gì. Bà nội là bá chủ trong nhà.”

Tập Vũ vẫn nhíu mày, nghĩ đến chuyện đi gặp người lớn, trong lòng liền thấp thỏm không thôi, hai tay do khẩn trương đều đổ rất nhiều mồ hôi.

“Hiện tại không cần nghĩ nhiều về những thứ này, việc hiện tại quan trọng nhất của chúng ta chính là đi lĩnh chứng. Trước khi bụng to sẽ cùng nhau tổ chức hôn lễ.”

Tả Thượng Hiền khẽ cười trấn an Tập Vũ, anh dùng tay kia cầm tay Tả Thượng Hiền giơ lên môi hôn hôn, trong mắt tràn ngập ý cười.

Bốn tháng trước Tập Vũ chứng kiến Lăng Kình ngoại tình, bản thân cho rằng thế giới của mình từ nay về sau đã sụp đổ chỉ có bóng tối vây quanh, chẳng còn bất cứ tia sáng nào trong cuộc đời.

Nhưng người đàn ông trước mắt này cứ như một điều kì diệu bước đến bên Tập Vũ, cứu rỗi anh cho anh biết thế nào là được yêu thương, cảm thụ ánh dương ấm áp. Tập Vũ nghĩ, thật may mắn khi có thể gặp được Thượng Hiền, cho anh một tình yêu đẹp đến như vậy!

HOÀN CHÍNH VĂN!!!