Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp

Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp - Chương 41




Đào Nguyên nghe cậu nói xong cũng không phản bác, trên môi lộ ra một nụ cười, dường như có chút ngượng ngùng. Tống Phi Lan bám lên người anh, dở sống dở chết nói: “Đồng chí Đào Nguyên, không ngờ nhìn đồng chí bình thường đứng đắn như vậy mà lúc nổi thú tính lên thì ngay cả thú cũng không sánh bằng…”

Đào Nguyên cười cúi xuống hôn lên tai cậu một cái.

Tống Phi Lan vừa dựa vào Đào Nguyên vừa lết vào nhà vệ sinh, lại còn tà tâm không chết bảo: “Hoa cúc của em không hợp để cắm vào đâu, về sau chúng ta đổi vị trí đi.”

Đào Nguyên cười không đáp.

Tống Phi Lan đi wc, vừa nghĩ tới cảnh tưởng hôm qua Đào Nguyên đỡ cậu đi vệ sinh lại muốn sụp đổ, cảm thấy chồng mình quả thực là ví dụ gần gũi cho cái gọi là “mặt người dạ thú”, “ra vẻ đạo mạo”.

Lúc cậu bước ra, Đào Nguyên đã bày đồ ăn sáng lên bàn. Tống Phi Lan ngồi xuống hỏi: “Chiều nay anh phải lên công ty à?”

Đào Nguyên gật gật đầu, lại hỏi cậu: “Em đi với anh không? Hay muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

Tống Phi Lan gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát: “Bản cục cưng muốn ở nhà dưỡng cúc hoa.”

Đào Nguyên lại bắt đầu cười, cả gương mặt của anh đều rạng rỡ.

Buổi chiều Đào Nguyên đi làm, Tống Phi Lan lại ngủ trưa một lát, lúc tỉnh lại cậu vừa đau đầu vừa chóng mặt, trong phòng toàn mùi đàn ông, Tống Phi Lan bèn mở cửa sổ ra thông gió, thế mà cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc, tuy rằng cúc dại đã biến thành cúc vạn thọ.

Gió mùa xuân lùa một lát, trong phòng cũng thông thoáng hơn, Tống Phi Lan bỏ ga giường vào máy giặt, lại lục lọi quần áo dơ hôm qua để trong rổ, mãi cũng không thấy usb đâu. Cậu tìm mãi tìm mãi, ngay cả sàn nhà và bàn ăn cũng thế nhưng vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ làm rớt trên đường về nhà rồi sao? Cái này đổi bằng tiền đền bù của Chân Ly đó! Quí lắm luôn!

Mặt Tống Phi Lan kiểu “tôi không muốn sống nữa” xách mông ngồi đần ra trong phòng khách, hay lát hồi ra con đường hôm qua thử tìm lại xem sao?

Cậu vừa cúi đầu xuống, lại nhìn thấy superman đang nằm chễm chệ trên bàn trà trước sô pha, chắc là lúc Đào Nguyên thu quần áo lấy ra cho cậu.

“…”

Hình ảnh trên màn hình máy tính hơi mờ, đúng kiểu của mấy cái camera an ninh. Xe thể thao màu đỏ của Tống Phi Lan xẹt qua trên màn ảnh, kỹ thuật lái của cậu thật sự chẳng ra làm sao cả, chỉ đi theo cho có tụ mà thôi. Tốc độ lao đi làm Tống Phi Lan có cảm giác dựng hết tóc gáy, dường như cậu đang đạp chân ga lao vào chỗ chết vậy. Nhưng dù thế, khoảnh khắc xe tải lao đến, đồng tử Tống Phi Lan vẫn nở rộng, cả người đầy mồ hôi, cậu theo bản năng đánh tay lái về bên trái, may mà bên trái là núi to đồ sộ nên cậu mới tránh khỏi chuyện không chết vì tông xe mà chết vì ngã xuống vực.

Đường trên núi khá hẹp, phần đầu của chiếc xe đỏ tông mạnh vào sườn núi. Tống Phi Lan nhìn màn hình máy tính, lại nhớ tới lúc ấy máu văng tung tóe, mắt cậu nhòe đi, kính xe phía trước bị đâm nát vụn, cậu y hệt như một con rối bị điều khiển, chỉ có thể trừng mắt nhìn xe tải trọng quẹt vào xe mình xong thì lao thẳng xuống khe núi…

Sau đó Tống Phi Lan không nhớ được gì nữa, trong video chiếu cảnh bạn của cậu chạy tới cứu cậu ra, gọi xe cấp cứu.

Tống Phi Lan nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết vẫn còn hằn sâu trong trái tim cậu. Đầu Tống Phi Lan chảy đầy mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệch.

Hình như Đào Nguyên đã tới nơi, vừa leo cầu thang vừa gọi điện cho cậu.

Lúc chuông điện thoại vang lên, Tống Phi Lan giật bắn mình, cậu vừa nhấc máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói chan chứa ý cười của Đào Nguyên, hỏi: “Em dậy chưa?”

“Rồi ạ.” Cậu lặng lẽ thở dốc, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Anh đang lên lầu à?”

Đào Nguyên đáp: “Ừ, anh đang ở cầu thang bộ.”

“Thang máy bị hư hả anh?”

“Không, anh tập thể dục thôi.”

Tống Phi Lan cười thành tiếng: “Bệ hạ thật là long tinh hổ mãnh.”

Hai người lại tâm tình một lát, đến khi Đào Nguyên vào văn phòng mới cúp điện thoại.

Cảm giác khủng hoảng sợ hãi luôn bao trùm Tống Phi Lan biến mất cùng giọng nói trầm thấp của Đào Nguyên, giống như cậu cuối cùng cũng tìm được chỗ che chở vậy.

Cậu quan sát kỹ góc độ của chiếc xe tải, hai chiếc xe vốn đi ngược chiều nhau, xe thể thao chạy bên ngoài còn xe tải chạy bên trong. Hai xe đang di chuyển bình thường, nhưng xe tải chạy đến nửa đường đột nhiên nổi điên, tăng tốc đổi làn xe chạy ngược chiều! Nếu Tống Phi Lan không phản ứng nhanh, giờ này chắc cậu đã chết mất xác dưới khe suối.

Chắc chắn có vấn đề…

Khi pháp y khám nghiệm thi thể của tài xế xe tải thì phát hiện nồng độ cồn trong máu rất cao, cuối cùng cảnh sát kết luận nguyên nhân gây ra vụ tai nạn lần này là do say rượu.

Tống Phi Lan đờ đẫn nhìn máy tính một lát, sau đó gọi điện thoại cho Trương Đại Tiên, bên kia đại khái cũng vẫy vùng một đêm giờ mới chịu dậy, Tống Phi Lan gọi hai cuộc mới có người bắt máy.

Một giọng nữ vang lên, hỏi: “Ai thế?”

Trương Đại Tiên giật di động lại, thiếu chút nữa ấn tắt, quay sang nói: “Là Tống Phi Lan, sếp cũ của em đấy.”

“…” Tống Phi Lan đoán cô gái kia chắc là Chân Ly, cậu không khỏi câm nín, cả buổi trời cũng chỉ có thể cảm khái thế giới này thiệt kỳ thú.

Trương Đại Tiên vừa ngáp vừa hỏi cậu: “Chuyện gì?”

“Cậu có thể giúp tớ móc nối với mấy cảnh sát đã điều tra vụ tông xe kia không? Tớ muốn tìm một ít tư liệu về gia đình của lái xe gây tai nạn.” Tống Phi Lan đáp.

Hình như Trương Đại Tiên đang gãi đầu, trong ống nghe truyền đến tiếng sồn sột nho nhỏ: “Lúc ấy cảnh sát yêu cầu phối hợp điều tra nên tớ cũng đến đồn vài lần. Thử gọi về nhà thì chỉ có đám nhỏ nghe máy, hình như ông ta có mỗi hai đứa con, đứa lớn đang đi học thì phải? Cụ thể thế nào thì tớ không nhớ rõ, dù sao cả nhà ông ta đều bị liên lụy, nghe nói còn một đứa em gái năm nay học cấp 2. Họ sống chật vật lắm.”

“Lúc ấy tớ còn định thuê giang hồ qua hỏi chuyện cơ, nhưng chúng tớ tra được tài khoản ngân hàng nhà bọn họ mấy năm rồi luôn trống rỗng, không gửi tiền vào nên sau này bị xóa. Tớ với bố cậu còn đến đó một lần, nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả biển số nhà cũng không có. Lát nữa tớ gửi địa chỉ cho, cậu cũng chỉ cần thế này thôi chứ gì, không cần làm phiền cảnh sát, miễn cho đánh cỏ động rắn.”

Tống Phi Lan “à” một tiếng.

Bên kia lại hỏi: “Không phải mẹ cậu tuyên bố muốn thuê thám tử tư hả, sao chẳng nghe bà ấy nói gì cả?”

“Đám mẹ tớ tìm cùng lắm là kiểu paparazzi đi chụp hình cô Ba cô Bốn thôi, có nhờ cậy được gì đâu?” Tống Phi Lan lại trêu anh ta: “Sao tự dưng quan tâm người ta thế, hồi tớ nằm viện sao không thấy cậu tới thăm? Thế mà tớ còn xem cậu là anh em, cần video cũng phải bỏ tiền mua.”

Trương Đại Tiên ngồi phắt dậy, hét lớn: “Khỉ gió! Ai bảo tớ không tới thăm cậu?! Có phải chồng cậu nói xấu tớ không? Lúc ấy tớ ngồi trên xe cứu thương với cậu đến tận bệnh viện lận đó, chẳng qua nghe bác sĩ bảo cậu có khả năng trở thành người thực vật tớ mới về đó!”

“…” Tống Phi Lan cúp điện thoại, lại cảm khái một cậu: chồng mình đúng là một người đàn ông có tình có nghĩa.

Mông cậu vẫn còn đau đau, suy nghĩ mãi cũng không tìm được manh mối gì, đành phải bỏ chuyện đó qua một bên, lên baidu gõ: “Làm thế nào để chăm sóc hậu môn”.