Đào Nguyên đang thu dọn quần áo bẩn lập tức dừng tay, định mở miệng la cậu, nào ngờ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Phi Lan tựa vào cửa hớn hở chờ xem kịch vui.
Anh nhớ đến chuyện cả hai đang cho nhau thời gian bình tâm bèn cố gắng nhịn xuống, gương mặt trông như sắp bùng nổ, tím ngắt như quả cà. Đào Nguyên nặn ra một nụ cười dữ tợn, gằn từng câu từng chữ nói: “Em đi đi, nhớ về sớm, anh ở nhà một mình sợ lắm.”
Tống Phi Lan thấy anh như thế vừa buồn cười lại vừa đau lòng, cố ý hỏi: “Cho em đi thật hả? Anh có để bụng không? Em đi chơi với cái đám bạn tào lao hồi xưa đó nha, sáng nay Trương Đại Tiên còn muốn mời em ăn tiệc sushi khỏa thân đó.”
Sushi khỏa thân?! Dám đi anh thao em thành một bàn đồ ăn!
Mặt Đào Nguyên đã từ tím biến thành đen, chỉ muốn ấn Tống Phi Lan xuống giường nện đến khi cậu đi không nổi nữa, thế mà ngoài miệng vẫn nói: “Phải về trước 10 giờ. Hay thôi để anh đi với em, chúng ta kết hôn rồi mà anh vẫn chưa gặp bạn em lần nào.”
“10 giờ á? Lúc đó em đã kịp ăn uống gì đâu.” Tống Phi Lan nói đến nửa chừng thì giả bộ không nổi nữa, xì một tiếng bật cười.
Đào Nguyên thấy cậu cười, rốt cục nhịn không được bước qua, hai tay ôm eo cậu hôn lên môi: “Còn muốn ăn sao? Vậy cho anh ăn trước đã.”
Tống Phi Lan vừa cười vừa trốn, trêu ghẹo nói: “Xem đi, chưa được bao lâu đã sắp lòi đuôi rồi kìa, nếu em không dẫn anh đi anh lại chê em ngựa quen đường cũ ấy chứ?”
“Mình vừa cưới nhau mà, anh không ghen mà em cũng yên tâm hả?” Đào Nguyên hôn lên môi cậu, hai tay siết chặt bế bổng Tống Phi Lan lên.
Tống Phi Lan bám lên người anh y như khỉ, cậu ôm cổ anh, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào mắt Đào Nguyên, chỉ thấy hình bóng của mình ngập tràn trong con ngươi màu nâu sẫm của người nọ. Hai người mỉm cười với nhau, bầu không khí vừa yên tĩnh lại vừa tốt đẹp, Đào Nguyên nhịn không được nâng cằm hôn cậu, Tống Phi Lan cúi đầu cho anh hôn, sau đó cậu thả chân nhảy xuống đất: “Hứa mà không giữ lời, rõ ràng đã nói hai ngày tới chỉ làm bạn bè thuần khiết. Anh nhìn đồng hồ đi, mới được mấy tiếng mà đã có ý đồ đen tối rồi.”
Đào Nguyên dở khóc dở cười chộp lấy tay Tống Phi Lan, hạ mắt nhìn cậu, đáp: “Ai có ý đồ đen tối chứ? Thế đứa nào anh vừa ôm một tí mà đã cứng rồi.”
“…” Tống Phi Lan cũng nhận ra mình bị hố, bỗng dưng mắc cỡ không thôi, suy nghĩ cả buổi mới miễn cưỡng cãi được một câu: “Tuy quân ta không đủ định lực nhưng cũng do quân địch quá sức giảo hoạt!”
“Không phải quân địch, là đồng minh.” Đào Nguyên lại sáp qua, gãi gãi cằm cậu, hỏi: “Mời đồng chí cùng về phòng bàn luận chiến thuật, chịu không?’
Tống Phi Lan nhìn nụ cười trêu tức trên gương mặt anh tuấn của đối phương, do dự nửa ngày mới nói: “Bây giờ chưa thể để lộ vũ khí bí mật được, chúng ta thao luyện riêng đi.” Nói rồi, cậu hoảng sợ lủi ra khỏi phòng.
Đào Nguyên nhìn bóng dáng cậu cố gắng ghìm súng bỏ chạy, nhịn không được cười phá lên. Tống Phi Lan đi được nửa đường quay đầu nhìn anh, cau mày nhỏ giọng mắng: “Cười cái gì mà cười? Làm ông mềm hết cả người rồi đây này!”
Đêm đó Tống Phi Lan ngoan ngoãn ở nhà không đi đâu cả, thật ra Trương Đại Tiên hẹn cậu tối mai, lúc nãy cậu cố tình trêu Đào Nguyên, đồng thời cũng để anh hiểu những gì cậu nói trước đó không phải là hờn dỗi với người yêu, mà là vấn đề thiết thực cần giải quyết giữa hai người.
Từ khi kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ phân phòng ngủ, cả hai có chút lạ lẫm, Đào Nguyên đứng ở cửa phòng khách nhìn cậu mãi, Tống Phi Lan sợ hãi hỏi: “Anh chuẩn bị tập kích đêm khuya đấy à?”
Đào Nguyên dựa vào khung cửa nhíu mày: “Chúng ta là vợ chồng son mà, hà tất em phải làm thế?”
“…” Tống Phi Lan nghe anh nói xong thì ứa gan, kiên trì đáp: “Rõ ràng anh đã hứa rồi! Hơn nữa tối qua em còn mời gọi anh như thế?! Tại anh… Em không nói nữa…”
Tống Phi Lan lao lên giường trùm chăn, đây là dấu hiệu cậu đang tức giận, bốc hỏa một cái thì không đốt người khác mà đốt mình trước.
Đào Nguyên đành xuống nước: “Anh sai rồi được chưa, là anh quỷ kế đa đoan muốn lừa em, đồng minh đừng tức giận.”
Qua một lúc lâu, Tống Phi Lan nằm trong chăn mới mắng một câu: “Ai thèm làm đồng minh với anh chứ?! Cái đồ gian trá xảo quyệt này!”
“Anh sai rồi, chủ công đừng tức giận, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Đào Nguyên đi qua ôm cục chăn thơm mấy cái, lại giỡn vài câu với cậu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một đêm không mộng mị, Tống Phi Lan vốn tưởng rời xa Đào Nguyên chắc cậu không ngủ nổi, nào ngờ vừa đặt đầu xuống gối đã ngáy o o, ngủ đến không biết trời đất, lúc nhắm mắt cậu còn nghĩ: Tui có chồng để làm chi vậy? Đã không chịch thì thôi lại còn thích gây sự.
Nhưng mà Đào Nguyên không được như thế, anh nằm suy tư đến nửa đêm xem làm thế nào để cải thiện cách sống của cả hai, sáng hôm sau thức dậy hai mắt đen thui.
Tống Phi Lan ngủ như heo, hiển nhiên định tranh thủ hai ngày tới nướng cho đã, sáng dậy cũng không thèm giả bộ. Lúc Đào Nguyên sang gọi cậu, cậu vẫn còn trùm chăn kín mít, mơ mơ màng màng nói: “Anh đi làm đi, lát nữa em xuống lầu ăn trưa sớm một tí.”
Đào Nguyên vì muốn biểu hiện mình đã hối cải, đang phấn đấu trở thành một người khoan dung rộng lượng, liền quyết định tạo một khởi đầu tốt đẹp cho hành trình đập tan xa cách giữa hai người: “Không phải bữa trước em nói muốn kiểm tra mấy thực tập sinh kia nhảy sao? Mấy ngày không đi bọn họ lại quên hết.”
Tống Phi Lan mắt nhắm mắt mở bị anh xách từ trên giường lên, theo bản năng quàng tay qua cổ anh làm nũng, nghe giọng cậu có vẻ rất buồn ngủ: “Anh mới nói gì á?”
“… Anh nói em dậy nhanh đi, đừng tưởng đòi ly hôn là được ngủ nướng nhé.” Đào Nguyên nâng mông Tống Phi Lan, bình thản nói vào tai cậu.
“…” Tống tổng lúc này mới bĩu môi, lờ đờ như ma xó đứng dậy, thở dài: “Hình tượng của anh trong lòng em sắp nát bét rồi…”
Đào Nguyên phì cười, vươn tay nắm cằm cậu làm một nụ hôn nhẹ nhàng chào buổi sáng, hỏi vặn: “Rồi sao?”
“…” Tống Phi Lan nhấp nhấp miệng, rốt cuộc không nhịn cười nổi, cậu chu mỏ nói: “Hôn cái nữa rồi em tha thứ cho anh.”
Đào Nguyên liền ôm eo cậu hôn sâu, hôn đến mức Tống Phi Lan lại càng không muốn đi làm, cậu nghĩ thầm, mình đúng là thích tự hành bản thân mà, Đào Nguyên không muốn ly hôn thì mình còn vùng vằng gì nữa? Cho dù mình vô dụng cỡ nào, mình nhất định cũng sẽ giữ chặt lấy anh ấy.
Hai người ăn sáng xong rồi đi làm, Tống Phi Lan định bắt xe bus lại bị Đào Nguyên ngăn lại: “Đi có mấy bước là tới rồi, nhân dịp này cho em tập thể dục luôn.”
“Năm km! Anh nhìn bản đồ trên điện thoại đi này! Đây mà là ‘mấy bước’ hả?! Ngày xưa môn Toán của anh là do thầy thể dục dạy đúng không? Đào Nguyên à, hình tượng của anh trong lòng em lại sụp đổ rồi!” Tống Phi Lan ôm cứng cái cây cạnh trạm xe buýt, sống chết không chịu buông ra. “Với cả chân anh còn bị thương mà, anh đừng có vô tư như vậy chứ, phải biết lo cho bản thân mình!”
Đào Nguyên cười đến chảy nước mắt, anh kéo tay cậu: “Buông tay ra, người ta nhìn kìa, bụng em sắp đọng cả rổ mỡ rồi, lát nữa đến công ty anh thưởng cho.”
Tống Phi Lan lập tức buông tay, sáp qua hỏi: “Thưởng cái gì?”
“Em muốn thưởng gì?”
“Em muốn thao anh.” Tống Phi Lan không cần suy nghĩ đã đáp ngay.
Đào Nguyên vừa kéo cậu đi vừa cười khúc khích, Tống Phi Lan nhìn chân của anh, sau đó quàng một tay Đào Nguyên qua vai mình đỡ anh đi, bực bội hỏi: “Anh cười cái gì? Anh không tin em đè được anh hả?”
“Em đã từng làm rồi à? Với con trai ấy.” Đào Nguyên quay đầu nhìn cậu.
“Quân địch lại chơi xấu xoắn vặn lời nói của em, nếu em nói ra anh có giận không?” Tống Phi Lan liếc nhìn Đào Nguyên.
Đào Nguyên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đáp: “Hay thôi em đừng nói nữa, anh sợ anh tức quá khóc luôn.”
“…” Tống Phi Lan câm nín, biết Đào Nguyên đang trêu cậu, bĩu môi nói: “Dù sao lúc mình quen nhau em vẫn là một nụ hoa cúc trong trắng, còn dưa leo của anh thì hên xui, dễ dãi với bản thân nghiêm khắc với người khác, chơi tiêu chuẩn kép (1) là xấu lắm đấy!”
“Anh không quan trọng chuyện ‘sạch’ hay không.” Đào Nguyên nhanh chóng tiếp lời: “Anh chỉ cảm thấy đa tình quá là không tốt thôi.”
“Ai bảo anh là em đa tình? Hai mươi tám năm trên đời em chỉ yêu có hai lần thôi nhé!”
“Thế đám Chân Ly thì sao?” Đào Nguyên hỏi: “Đó cũng gọi là ‘yêu có hai lần’ à?”
“…” Tống tổng vừa nãy còn khí thế ngất trời thoáng cái đã xẹp lép, cậu im lặng nhìn sang chỗ khác.
Đào Nguyên vừa nhắc tới đề tài này lại nhịn không được hỏi mãi, anh nắm cằm cậu lắc lắc: “Sao không nói nữa?”
“Chồng à, em hứa sẽ cố gắng sửa chữa sai lầm trước đây mà.” Tống tổng đành phải làm nũng với anh: “Sau này dù hai ta mỗi ngày chỉ làm một lần em cũng không chê anh yếu, từ khi quen anh em còn chẳng liếc người khác lấy một cái ấy chứ.”
“…” Đào Nguyên sợ Tống Phi Lan tham hoan quá mức rồi mệt mỏi nên mới kìm nén, không ngờ lại biến thành nhược điểm, hở chút là bị cậu lôi ra chọc ngoáy.
Một lúc lâu sau, Đào Nguyên mới hỏi: “Em bảo em chỉ yêu hai lần, lần thứ nhất là Hình Lỵ, lần thứ hai là ai?”
Tống Phi Lan bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh: “Em phải nói sao?”
Rét tháng Ba tuy đã qua một nửa nhưng nhiệt độ buổi sáng vẫn khá thấp, vừa mở miệng ra hơi ấm đã đọng thành sương trắng, hai người cứ thế lẳng lặng đứng trên đường. Đào Nguyên giúp cậu chỉnh lại cổ áo, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Nếu em không muốn nói cũng không sao.”
“Cũng không phải là không nói được, nhưng anh nghe xong đừng ghen nhé…” Cậu hít sâu một hơi, trầm mặc vài giây rồi mới kể: “Người thứ hai là một cậu trai…”
Tống Phi Lan rũ mắt, ngữ điệu rất chậm rãi: “Lúc Hình Lỵ chia tay em có nói cảm giác như cô ấy là mẹ của em vậy, cổ chê em không đủ nam tính. Sau đó em muốn chứng tỏ cho cô ấy thấy em cũng có thể tự lập nên vay tiền bố mở Hoàn Vũ, nhưng đến khi công ty thành lập thì cô ấy đã đi mất rồi.”
“Về sau em gặp một người tên Hạ Tiểu Hi. Hạ Tiểu Hi là nghệ sĩ vừa ký hợp đồng với công ty, lúc ấy cậu ta mới vừa đặt chân vào giới giải trí, còn thuộc kiểu ngốc nghếch ngây thơ, cậu ấy tỏ tình với em, em tưởng cậu ấy thích em thật nên chấp nhận.” Cậu nói đến đó thì quay đầu lại nhìn Đào Nguyên: “Lúc ấy em đang thiếu thốn tình cảm, người khác chỉ cần đối xử hơi tốt với em một chút em đã muốn ở bên người ta cả đời. Hồi đó nhà nước vừa thông qua luật cho phép hôn nhân đồng tính được vài năm, khi em cầu hôn Hạ Tiểu Hi thì cậu ta đá em, nói mình là trai thẳng, sau đó chuyển công ty.”
Đào Nguyên trố mắt: “Trai thẳng?!”
“Ừm, là trai thẳng.” Tống Phi Lan haha cười hai tiếng.
“Cho nên sau đó mới có đám Chân Ly?”
“Có thể nói như thế…” Tống Phi Lan xoay người vừa đi vừa thở dài: “Lúc ấy em giận lắm, còn nghĩ mới đầu có ai mà không thẳng chứ? Kết quả… Cũng là do em ngu ngốc, em cũng không muốn thanh minh gì, anh cứ coi em vô dụng cũng được.” Tống Phi Lan tự giễu cười.
Hai người chung sống đã lâu, đây là lần đầu tiên Đào Nguyên nhìn thấy cậu lộ ra một biểu tình người lớn pha lẫn bi thương như thế.
“Sau này đừng nói mình vô dụng nữa.”
Tống Phi Lan quay đầu nhìn anh cười cười, vẻ mặt không để ý đáp: “Không sao đâu.”
Đào Nguyên dừng bước, anh ôm mặt cậu nhẹ nhàng hôn, cuối cùng nói: “Quên những chuyện đó đi, cả anh và em nữa, chúng ta chỉ cần nhớ những ngày mình ở bên nhau thôi được không?”
————————————————
(1) Tiêu chuẩn kép: Mình làm thì được nhưng đứa kia làm thì lại chửi ‘ v ‘. Thêm cái ví dụ là (một vài) phụ huynh thấy con nhà người ta lớp 1 đọc sách vanh vách thì nói ra nói vào bảo chạy thành tích nhưng nếu là con mình thì lại khoe lấy khoe để vậy đó ‘ v ‘…
“Anh không quan trọng chuyện ‘sạch’ hay không.”