Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 18




Vừa đặt chân xuống đáy vực, Chính Đức đế lập tức buông Khuynh Nhan ra, một mình dựa vào vách núi ngồi xuống, quan sát xung quanh, hắn hiện giờ thật sự rất mệt.

Người nào đó hít thở đều, cố ổn định sau khi hoảng sợ, liền cũng bắt đầu quan sát xung quanh, bỗng ngạc nhiên không thôi, đáy vực không phải là sơn cốc mà là biển xanh cát trắng sao?

Liếc thấy bàn tay bị thương của hoàng đế, nàng túm váy đi đến rừng cây bên bờ biển, nhón chân ngắt lấy một chiếc lá thật to rồi chạy về phía biển, thấy nước biển trong vắt liền đưa tay múc nước biển vào chiếc lá, rồi quay đầu nhanh chóng đi về phía người đang bị thương kia.

“Hoàng thượng, tay người bị thương rồi, để tần thiếp rửa vết thương rồi băng bó cho người nhé” Nàng nhẹ giọng, nếu hôm nay không có người này, nàng chết là không thể nghi ngờ.

Thấy vạn tuế gia vẫn im lặng nhắm mắt, nàng chìa tay cầm lấy tay rồng, rót nước biển từ lá cây lên vết thương trên lòng bàn tay hắn, nước biển mặn khiến vết thương đau rát, hắn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không mở mắt, nàng lại thấy một cái bình kim loại vắt trên hông hắn, biết ngay đây là bình nước, không nói hai lời, tháo xuống, vừa định tiếp tục rửa vết thương bằng nước sạch sau khi đã sát trùng qua nước muối, đã bị hắn đưa tay cản lại.

“Nơi đây không có nước ngọt”

Nàng không hiểu hắn đang có ý gì, theo phản xạ: “Hả?”

Hắn bất đắc dĩ, không kiên nhẫn, lạnh nhạt giải thích:

“Đây là bình nước ngọt duy nhất, chúng ta còn không biết khi nào mới thoát khỏi đây, phải tiết kiệm nước ngọt”

“Thì ra là vậy, vậy hoàng thượng người có thể tạo ra lưả hay không?”

Chính Đức đế không hiểu tại sao đang là vấn đề nước ngọt, nữ nhân này lại hỏi về lửa, nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời:

“Có thể”

“Vậy tốt, tần thiếp có cách tạo ra nước sạch rồi, người trước hết để thiếp rửa vết thương rồi băng bó lại đi” Nàng vui vẻ nói.

Trước đây nàng từng đọc một quyển tiểu thuyết, sư phụ của nữ chính dạy nàng ta đun sôi nước biển, sau đó đặt một thanh kiếm lên trên, hơi nước tích tụ tạo thành nước ngọt, sau đó cứ hứng lấy uống là được. Nàng biết, nước sẽ bốc hơi và ngưng tụ nên tin chắc chắn có thể áp dụng phương pháp này.

Thấy hắn vẫn cầm chặt chắc bình nước, ánh mắt ngập tràn không tin tưởng. Người nào đó đột nhiên nổi giận, lá gan liền to hơn, hung hăng giật lấy bình nước, đổ vào tay hắn, còn lại một chút ngửa cổ tu một ngụm, sau đó lại tu thêm một ngụm lần này dứt khoát in lên môi hắn, rót nước vào, trong sự ngac nhiên của người được tiếp nước. Sau đó nhanh nhẹn lấy đoản đao xé một góc áo của hắn, ngồi xổm xuống thay hắn băng bó vết thương.

Chính Đức đế vẫn còn đang ngơ ngác vì hành động to gan lớn mặt của người nào đó, đã thấy nàng lui về sau, dập đầu nói:

“Hoàng thượng tha tội, tần thiếp chỉ là quá lo lắng thương thế của người mà thôi, với lại…với lại khi nãy là tần thiếp muốn mượn bình để đựng nước biển nên mới muốn nhanh chóng uống hết số nước còn sót lại, tần thiếp không có ý mạo phạm…”

“Nàng cũng có thể nói trẫm tự mình uống mà, nàng là có ý phi lễ trẫm?” Vị hoàng đế nào đó được lợi mà còn giả vờ ủy khuất.

“Là tần thiếp suy nghĩ không chu đáo, mong hoàng thượng tha tội” Người nào đó vừa chân thành nhận lỗi vừa âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Chính Đức đế.

“Thôi được, nể tình nàng có công xử lý vết thương cho trẫm, sau này trẫm đặc biệt cho nàng phi lễ kiểu như vậy”

Người nào đó: “…”

“Nàng nói có thể tạo ra nước ngọt như thế nào?” Nhìn người nào đó cúi gầm mặt, tai đỏ lên, hắn hứng thú cười hỏi. Sau khi nghe Khuynh Nhan nói ra phương pháp, hắn không nhanh không chậm nói:

“Trẫm đi lấy củi, nàng ra kia lấy nước” Nói xong liền cầm đoản đao hướng về phía rừng rậm mà đi.

Một lát sau quả nhiên như lời Khuynh Nhan nói, vấn đề nước sạch đã được giải quyết. Hắn nhìn nàng đang chăm chú hứng những giọt nước ngưng tụ trên đoản đao, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu ‘người này không phải Liễu Khuynh Nhan’. Nghĩ vậy hắn đưa tay ra, sờ lên mặt nàng, tìm kiếm dấu vết dịch dung, nhưng cái gì cũng không có. Vẫn là Liễu Khuynh Nhan vậy một người sao có thể thay đổi như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm? Nghĩ đến đây hắn rút tay về, trầm mặc.

Người nào đó bị hành động vừa rồi của Chính Đức đế dọa cho hết hồn, đừng nói là động dục ở đây nha, nàng chưa có khẩu vị nặng đến nổi có thể làm chuyện đó ngoài trời đâu. Khi thấy bàn tay trên mặt mình đã bỏ xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Chính Đức đế trầm mặc như vậy nàng lại nghĩ ‘Có khi nào lúc nãy ở vách núi, trúng phải bộ phận vị yếu nào đó nên khi nãy hắn động dục nhưng không thẳng nổi nên thôi không?’

Sau khi hứng đủ nước cho hai người uống, nàng đi ra bờ biển, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn biển, xoa xoa bụng, nghĩ cách làm sao để câu cá, thân cần câu thì có nhưng lưỡi câu thì làm sao? Còn dây câu nữa chứ, xem ra không thể câu cá rồi. Quả dại thì sao? Trong phim hay tiểu thuyết đều viết là khi lạc vào rừng có thể hái quả dại ăn nha, nhưng rồi lại nghĩ nhỡ ăn phải quả độc thì làm sao? Đói chết mất.

Khi Chính Đức đế thong thả đi đến đã thấy người nào đó bộ dạng buồn bã, mắt nhìn xa xăm, nhớ đến sự thay đổi và ánh mắt lo lắng lúc nàng nhìn tam đệ đang đấu với thích khách, lòng bỗng thấy vừa chua vừa cay, hắn cũng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như vậy. Sinh ra ở chốn hoàng cung từ nhỏ hắn đã nhìn thấy nữ nhân hậu cung tranh đấu nhằm có được quyền lực mẫu nghi thiên hạ chứ chả có tình cảm gì với phụ hoàng, nên hắn luôn tự nhủ ‘độc nhất lòng dạ đàn bà, nên không được có bất cứ tình cảm gì với họ’. Thấy nàng như vây, nhịn không được thấp giọng an ủi:

“Với năng lực của tam đệ, bao nhiêu thích khách đó có là gì, nàng đừng quá lo lắng”

“Ai nói ta lo lắng cho hắn, làm như ta với hắn thân thiết lắm, ta là đang đói bụng” Người nào đó đang nhập tâm suy nghĩ cách tìm thức ăn, nghe có người nói chuyện nên theo phản xạ tự nhiên nhanh miệng bực bội trả lời. Sau khi ý thức được vị đang nói chuyện cùng mình là hoàng đế thì vội quỳ xuống dập đầu, khóc không ra nước mắt:

“Hoàng thượng, tần thiếp…”

Chính Đức đế nâng nàng dậy, rồi cùng ngồi xổm xuống như nàng khi nãy, khẽ hỏi:

“Nàng thật sự không lo lắng cho tam đệ?”

“Tại sao tần thiếp phải lo lắng cho tam vương gia chứ?”

Chính Đức đế nghe vậy, đứng lên, phủi phủi quần áo, sau đó một đường đi thẳng vào rừng, bỏ lại Khuynh Nhan, tiếp tục ngồi suy nghĩ.