Bên này, sau một đêm trải qua trong căn phòng. Hà Diệp từ từ mở mắt, cảm giác choáng váng và bối rối sau một giấc ngủ dài. Nàng đưa tay lên xoa xoa thái dương, cố gắng xua tan đi cơn đau đầu dai dẳng.
Nàng mở cửa bước ra ngoài hành lang, đến gõ của phòng Phong Dương đối diện: “Phong Dương! Ngươi dậy chưa?”
Sau vài giây im lặng, tiếng bước chân vang vọng từ bên trong căn phòng. Cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt của Phong Dương. Hắn ta nhìn Hà Diệp với đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ.
“Hà Diệp,” Phong Dương cất tiếng, giọng nói khàn khàn vì thiếu ngủ. “Ngươi dậy sớm vậy.”
“Ừ,” Hà Diệp gật đầu, cố giấu đi sự lo lắng trong lòng. "Chúng ta đi gọi những người khác đi!
Phong Dương gật đầu, xua tan đi vẻ mệt mỏi. “Được. Chúng ta đi thôi.”
Đến trước cửa phòng Tinh Vân, Hà Diệp nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lúc sau, Tinh Vân mở cửa, ánh mắt còn ngái ngủ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Hà Diệp, Phong Dương,” Tinh Vân chào hỏi, cố gắng tỏ ra tỉnh táo. “Có chuyện gì sao?”
“Chúng ta cần gặp tất cả mọi người,” Hà Diệp nói, giọng điệu nghiêm túc. “Có điều gì đó không ổn sau đêm qua. Chúng ta phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”
Tinh Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn. “Được rồi, ta sẽ gọi những người khác.”
Ba người họ cùng nhau đi gọi các thành viên khác của nhóm. Từng người một, họ tập trung tại sảnh của nhà trọ, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên một không gian sáng sủa nhưng đầy căng thẳng.
Bên trong sảnh, bầu không khí im lặng bao trùm, chỉ vang vọng tiếng thở nhẹ của những người đang tụ tập.
Hà Diệp đứng trước các thành viên, ánh mắt quét qua từng người. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trước khi bắt đầu nói:
“Mọi người, ta tin rằng ai cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn sau đêm qua. Ta nghĩ chúng ta cần phải chia sẻ những gì mình trải qua và cùng nhau tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Mọi người bắt đầu chia sẻ những giấc mơ kỳ lạ và những trải nghiệm khó quên trong đêm qua. Thuỷ Linh mơ thấy những bóng ma lang thang trong hành lang, Hoả Diệc nghe thấy tiếng khóc ai oán vang vọng từ khu rừng gần đó, và Băng Lôi cảm thấy như bị ai đó theo dõi trong bóng tối.
“Ta cũng có chuyện muốn nói,” Phong Dương lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. “Đêm qua, ta cũng có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, ta thấy một bóng đen to lớn. Ta có linh cảm rằng bóng đen đó có liên quan đến những điều bí ẩn đang xảy ra xung quanh chúng ta.”
“Có vẻ như chúng ta đều có chung một giấc mơ,” Tinh Vân nói, giọng trầm tư. “Nhưng giấc mơ này không chỉ là ảo ảnh. Ta nghĩ nó chứa đựng một thông điệp hoặc lời cảnh báo nào đó.”
“Sáng sớm sôi động quá nhỉ các vị!” Lời nói của Trưởng lão của thị trấn Cổ Vân cắt ngang cuộc nói chuyện của sáu người.
Mọi người đều quay lại nhìn, thấy Trưởng lão đang bước vào sảnh với vẻ mặt hiền từ nhưng không kém phần nghiêm nghị.
“Chào buổi sáng! Trưởng lão!” Hà Diệp lên tiếng.
Ông cụ gật đầu rồi nói:
“Mời các vị theo ta đi ăn sáng và tham quan thị trấn Cổ Vân!” Trưởng lão nói, giọng nói của ông ấm áp nhưng chứa đựng sự khôn ngoan và uy quyền.
Mọi người đứng dậy, đi theo Trưởng lão ra khỏi sảnh Nhà Trọ Hư Vô. Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi khắp ngôi làng, tạo nên một khung cảnh yên bình và tươi đẹp. Dưới ánh nắng, ngôi làng Cổ Vân hiện lên với những con đường lát đá, những ngôi nhà gỗ cổ kính và những cánh đồng xanh mướt.
Trưởng lão dẫn họ đến một quán ăn nhỏ nằm ở trung tâm thị trấn. Hương thơm của các món ăn thoang thoảng trong gió.
“Chúng ta sẽ ăn sáng ở đây,” Trưởng lão nói, chỉ vào những chiếc bàn gỗ được bày biện sẵn. “Sau đó, ta sẽ dẫn các vị đi thăm quan các điểm quan trọng trong thị trấn. Ta tin rằng các vị sẽ tìm thấy những gì mình cần.”
Hà Diệp, Phong Dương, Thuỷ Linh, Hoả Diệc, Băng Lôi và Tinh Vân ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Thuỷ Linh, với bản tính lạc quan, dường như không hề lo lắng. Nàng ta say sưa thưởng thức món cháo gà nóng hổi, thỉnh thoảng lại khen ngợi hương vị thơm ngon của món ăn.
Phong Dược, với vẻ mặt trầm tư, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà thảo mộc. Hắn ta dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, nhưng không chia sẻ với mọi người.
Hoả Diệc, với bản tính nóng nảy, lại tỏ ra khá bồn chồn. Hắn ta liên tục nhìn xung quanh, dường như đang đề phòng điều gì đó.
Băng Lôi, với vẻ mặt lạnh lùng, vẫn giữ thái độ im lặng. Hắn ta chỉ tập trung vào việc ăn uống, không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Tinh Vân, với đôi mắt tinh tường, quan sát mọi người một cách cẩn thận. Nàng ta dường như đang cố gắng tìm kiếm manh mối nào đó.
Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí im lặng và căng thẳng. Mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Hà Diệp gượng cười, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. Mùi thơm của các món ăn thoang thoảng trong gió khiến dạ dày nàng cồn cào, nhưng nỗi nghi ngờ về ý đồ của Trưởng lão khiến nàng không thể nuốt nổi một miếng.
Phong Dương, nhận ra sự bất an của Hà Diệp, liền hỏi: “Nàng sao vậy? Không ngon miệng à?”
Hà Diệp lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường: “À, không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ về việc tiếp theo.”
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn không ngừng lo lắng.
Liệu Trưởng lão có thực sự tốt bụng như vẻ bề ngoài? Hay đây là một cái bẫy, một âm mưu nhằm loại bỏ họ? Hà Diệp thầm nhủ, cần phải cẩn thận, không thể lơ là cảnh giác.
Lén lút, Hà Diệp mở túi, kiểm tra viên đan dược giải độc mà mang theo. Viên đan dược nằm yên trong bình, tỏa ra một luồng sáng nhè nhẹ, như mang lại cho cô một tia hy vọng.
Cắn một miếng bánh bao, Hà Diệp cố gắng tập trung vào hương vị, nhưng đầu óc nàng vẫn miên man suy nghĩ. Liệu sau bữa sáng này, họ sẽ đi đâu? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Hà Diệp thầm cầu nguyện, mong rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ và không gặp phải nguy hiểm nào.
Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí im lặng. Mọi người đều mang trong mình những tâm tư riêng.
Trưởng lão đứng dậy, mỉm cười hiền từ: “Thế nào, các vị đã dùng bữa xong chưa? Chúng ta hãy bắt đầu hành trình khám phá thị trấn Cổ Vân thôi nào!”
Mọi người gật đầu.
Hà Diệp đứng dậy, nhưng nàng vẫn không thể xua tan đi sự lo lắng trong lòng. Nàng nhìn xung quanh một lần nữa, cố gắng tìm kiếm điều gì đó bất thường.
Hà Diệp nhìn theo Trưởng lão, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và băn khoăn.
Phong Dương vỗ vai Hà Diệp và nói: “Đừng lo lắng, Hà Diệp! Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Hà Diệp gượng gạo cười và nói: “Cảm ơn, Phong Dương.”
Cả nhóm đi theo Trưởng lão ra khỏi quán ăn. Họ bước vào con đường tấp nập người qua lại. Trưởng lão dẫn họ đi dọc theo những con đường quanh co của thị trấn.