Cuộc Sống Ở Tiên Giới Của Hành Nhỏ

Chương 33: Bức tranh phong thuỷ




Bỗng nhiên, những hoa văn trên khung giường bắt đầu phát sáng. Ánh sáng màu xanh lục kỳ lạ bao trùm lấy chiếc giường, và Hoả Diệc cảm thấy như bị thôi miên bởi ánh sáng đó. Hắn ta chìm vào một giấc ngủ sâu và sau đó hắn ta thấy những hình ảnh kỳ lạ và bí ẩn.

Hoả Diệc thấy mình đang đứng trước một ngọn núi sừng sững, chính là ngọn núi được vẽ trong bức tranh phong thủy. Ngọn núi này tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ, và Hoả Diệc cảm thấy như bị thu hút bởi nó. Hắn ta bắt đầu leo lên ngọn núi, và càng lên cao, hắn ta càng cảm thấy luồng khí mạnh mẽ đó càng mạnh mẽ hơn.

Khi Hoả Diệc leo đến đỉnh núi, hắn ta nhìn thấy một quang cảnh vô cùng kỳ vĩ. Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, và những tia nắng ấm áp rọi xuống mặt đất. Hoả Diệc cảm thấy vô cùng thư thái và bình yên, khác hẳn với bầu không khí u ám và bí ẩn trong căn phòng.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang vọng từ phía sau Hoả Diệc:

“Sao ngươi cũng ở đây?”

Hoả Diệp quay lại, nhận ra chủ nhân của giọng nói là Thuỷ Linh.

Thuỷ Linh cũng đang nhìn Hoả Diệc với vẻ mặt ngạc nhiên không kém.

“Sao ngươi lại ở đây?” Hoả Diệc hỏi.

“Ta cũng không biết nữa,” Thuỷ Linh trả lời. “Ta sau khi vào phòng thì tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì liền nằm nghỉ, sau đó thì đến đây rồi.”

“Hoả Diệc! Thuỷ Linh!” Tiếng gọi từ sau khiến hai người giật mình.

Hai người quay lại và nhìn thấy Băng Lôi đang đứng ở phía sau họ.

“Hai người sao lại ở đây vậy?” Băng Lôi hỏi với vẻ mặt lo lắng.

“Chúng ta… chúng ta không biết,” Thủy Linh lắp bắp trả lời. “Chúng ta bỗng nhiên xuất hiện ở đây sau khi chạm vào chiếc giường.”

Băng Lôi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ta cũng vậy!”

Sau đó, Băng Lôi tiến đến gần Hoả Diệc và Thuỷ Linh, quan sát họ một cách kỹ lưỡng. “Có vẻ như cả ba chúng ta đều bị cuốn vào nơi kỳ lạ này do chạm vào chiếc giường.” hắn khẳng định. “Nhưng làm thế nào, và tại sao lại ở đây?”

Hoả Diệc nhún vai, hoang mang. “Ta hoàn toàn không có manh mối nào. Nhưng tốt nhất hay chờ đợi xem ba người còn lại có xuất hiện không.” Thuỷ Linh gật đầu đồng ý, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Mặt trời dần xuống núi, Hoả Diệc, Thuỷ Linh và Băng Lôi vẫn đứng yên trên đỉnh núi, mỗi người đều chìm trong suy tư và lo lắng. Hà Diệp, Tinh Vân và Phong Dương không hề xuất hiện.

“Hà Diệp, Tinh Vân và Phong Dương vẫn chưa xuất hiện,” Thuỷ Linh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng. “Liệu họ có bị cuốn vào nơi đây giống như chúng ta không?”

“Ta không biết,” Băng Lôi trả lời. “Hy vọng là họ không sao.”

Mọi người im lặng một lần nữa. Bầu không khí trở nên căng thẳng và lo lắng.

“Ta nghĩ chúng ta nên khám phá nơi này” Hoả Diệc nói.

Thuỷ Linh và Băng đồng ý, họ bắt đầu khám phá khu vực xung quanh đỉnh núi. Nơi đây có những con đường mòn nhỏ dẫn sâu vào khu rừng rậm rạp. Bầu không khí trong lành và mát mẻ, tiếng chim hót líu lo như chào đón họ.

Tuy nhiên, vẻ đẹp thiên nhiên không thể xua tan đi sự lo lắng trong lòng họ. Bóng tối dần buông xuống, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong không gian khiến họ cảm thấy rờn rợn. Hoả Diệc đề nghị tìm một nơi trú ẩn để qua đêm.

Họ tìm thấy một hang động nhỏ nằm dưới chân núi. Hang động khá tối, nhưng may mắn thay, họ có một vài viên đá phát sáng giúp họ có thể nhìn rõ hơn. Hoả Diệc nhóm lửa để sưởi ấm và xua đuổi côn trùng.

Thuỷ Linh lấy ra một ít thức ăn và nước uống mà nàng mang theo bên mình. Ba người bạn chia sẻ bữa tối đạm bạc trong im lặng, suy nghĩ về những điều kỳ diệu mà họ đã trải qua và những bí ẩn đang bao trùm nơi đây.

Bóng tối bao trùm hang động, chỉ có ánh lửa bập bùng le lói và những viên đá phát sáng le lói và ngọn lửa soi sáng khuôn mặt của Hoả Diệc, Thuỷ Linh và Băng Lôi. Ba người bạn ngồi im lặng, suy ngẫm về những sự kiện đã xảy ra với họ.

“Nơi đây thật kỳ lạ,” Thuỷ Linh lên tiếng, giọng nói run rẩy vì sợ hãi. “Làm thế nào chúng ta lại đến đây? Và tại sao lại có những điều kỳ lạ như vậy xảy ra?”

Hoả Diệc nhún vai, vẻ mặt đầy lo lắng. “Ta cũng không biết,” hắn ta thú nhận. “Nhưng ta có một cảm giác rằng tất cả những điều này đều có liên quan đến bức tranh phong thủy mà chúng ta đã thấy.”

Băng Lôi gật đầu đồng ý. “Ta cũng nghĩ vậy,” hắn ta nói. “Nhớ lại những hoa văn kỳ lạ trên khung giường đã phát sáng và đưa chúng ta đến đây. Và ngọn núi trong bức tranh cũng chính là ngọn núi mà chúng ta đang đứng trên.”

“Vậy bức tranh đó có ý nghĩa gì?” Thuỷ Linh hỏi. “Nó muốn dẫn chúng ta đến đâu?”

“Ta không biết,” Hoả Diệc trả lời. “Nhưng ta nghĩ rằng bức tranh đó là chìa khóa để giải mã bí ẩn nơi đây.”

Băng Lôi nhìn quanh hang động, rồi nói: “Ta nghĩ mai chúng ta nên khám phá thêm nơi này. Biết đâu, chúng ta có thể tìm thấy manh mối nào đó giúp giải thích bí ẩn của bức tranh và cách quay trở về nhà.”

“Được thôi! Đêm nay ta và Băng Lôi sẽ chia nhau ra gác đêm, Thuỷ Linh nghỉ ngơi đi!” Hoả Diệc tiếp lời.

Thuỷ Linh cảm thấy an tâm hơn khi nghe Hoả Diệc đề nghị: “Cảm ơn các ngươi. Ta rất mệt mỏi rồi.”

Ba người bạn thu dọn chỗ ngủ trong hang động. Thuỷ Linh nằm xuống một góc, cuộn tròn trong chiếc áo khoác của mình. Hoả Diệc và Băng Lôi thay nhau canh gác, cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách của hang động.

Bóng tối bao trùm hang động, chỉ có ánh lửa bập bùng le lói và những viên đá phát sáng le lói soi sáng. Truyện Sủng

Đêm trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây.