Vài ngày sau, Hỏa Diệc tìm đến Hà Diệp, vỗ vai nàng ta một cách mạnh mẽ.
"Đi nào! Ta sẽ cho ngươi thấy ta lợi hại hơn Tinh Vân thế nào!" Hỏa Diệc nói.
Hà Diệp tò mò, đi theo Hỏa Diệp đến một khu đất trống sau phòng học.
Hỏa Diệc từ từ nâng tay, miệng đọc khẩu ngữ, một tia sáng rực rỡ lóe lên từ đầu ngón tay Hỏa Diệc.
Hà Diệp chăm chú quan sát từng cử chỉ của Hỏa Diệc, trong lòng tràn đầy háo hức.
Tia sáng bay lên cao, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời đêm.
Bỗng nhiên, những bông pháo hoa rực rỡ đua nhau nở rộ, tô điểm cho bầu trời đêm muôn màu muôn vẻ.
Màu sắc rực rỡ của pháo hoa như xua tan đi bóng tối, mang đến cho khu đất một vẻ đẹp lung linh huyền ảo.
Tiếng nổ vang dội của pháo hoa vang vọng khắp nơi, khuấy động bầu không khí tĩnh lặng.
Hà Diệp há hốc miệng kinh ngạc, mắt tròn xoe nhìn màn pháo hoa rực rỡ trước mặt.
Nàng ta chưa bao giờ được nhìn thấy màn pháo hoa đẹp như vậy.
Hỏa Diệc mỉm cười đắc ý, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh sáng pháo hoa.
Hắn ta nhìn Hà Diệp và nói:
"Sao thế? Ta đã nói rồi mà, pháo hoa của ta đẹp hơn của Tinh Vân nhiều!"
Hà Diệp gật đầu thừa nhận, không thể thốt lên lời, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Hỏa Diệp.
Nàng ta vẫn đang chìm đắm trong vẻ đẹp diệu kỳ của màn pháo hoa, không thể nào tin nổi vào mắt mình.
"Ngươi thật giỏi!" Hà Diệp khen ngợi, giọng nói tràn đầy sự thán phục.
Hỏa Diệc mỉm cười hài lòng, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.
Họ đứng đó, ngắm nhìn màn pháo hoa rực rỡ cho đến khi những bông pháo hoa cuối cùng vụt tắt.
Bóng tối lại bao trùm khu đất, chỉ còn ánh trăng lấp lánh soi sáng.
Nhưng trong lòng Hà Diệp, ánh sáng của pháo hoa vẫn còn rực rỡ, tô điểm cho ký ức về màn trình diễn tuyệt vời của Hỏa Diệc.
Hà Diệp quay sang Hỏa Diệc, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
"Cảm ơn ngươi đã cho ta xem màn pháo hoa tuyệt đẹp này." Hà Diệp nói.
Hỏa Diệc mỉm cười.
"Không có gì. Ta rất vui vì ngươi thích nó." Hỏa Diệp nói.
Bỗng nhiên, một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau họ.
"Ai ở đó? Dám đốt pháo hoa trái phép vào ban đêm vậy? Không biết nội quy trường à?”
Hà Diệp và Hỏa Diệc giật mình quay lại và nhìn thấy từ xa một người đàn ông trung niên đang đến gần.
"Chạy mau!" Hỏa Diệc nắm lấy tay Hà Diệp rồi chạy.
Hà Diệp không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy theo Hỏa Diệc.
Họ chạy qua những con đường vắng vẻ, lòng đập nhanh vì lo sợ.
Hỏa Diệc liếc nhìn lại và thấy người đàn ông trung niên đang đuổi theo họ.
"Người ta sắp đuổi kịp rồi!" Hà Diệp hoảng hốt nói.
"Phải làm gì đây?" Hà Diệp suy nghĩ một hồi, rồi chợt nảy ra ý.
Nàng lấy trong túi áo ra lá phù Tốc Hành đổi được từ Phong Dương, lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Ánh sáng xanh lá lóe lên từ lá phù, bao trùm lấy Hà Diệp và Hỏa Diệc.
Bỗng nhiên, họ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như lông vũ, tốc độ di chuyển tăng vọt.
Họ chạy nhanh như chớp, vút qua những con đường, những tán cây.
Người đàn ông trung niên đuổi theo phía sau, nhưng không thể nào đuổi kịp họ.
Họ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi họ đến được khu nghỉ của học viên.
Họ dừng lại và thở hổn hển vì mệt mỏi.
“May quá! Không đuổi kịp rồi!” Hà Diệp vừa thở vừa nói.
Hỏa Diệc cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, cố gắng lấy lại hơi thở.
“Ngươi... ngươi ổn không?” Hà Diệp hỏi.
Hỏa Diệc gật đầu, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
“Ta... ta ổn.” Hỏa Diệc nói.
Họ đứng im lặng trong giây lát, lấy lại sức sau cuộc rượt đuổi căng thẳng.
"Thôi tạm biệt! Mai gặp lại nhé!” Hà Diệp vẫy tay tạm biệt Hỏa Diệc.
Hỏa Diệc gật đầu và vẫy tay chào Hà Diệp. Hà Diệp quay người và đi về phòng nghỉ.
Trên đường về, Hà Diệp không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Nàng ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng có chút cảm giác phấn khích.
Nàng ta chưa bao giờ trải qua một cuộc phiêu lưu nào như vậy.
Về đến phòng, Hà Diệp mở cửa và bước vào.
Nàng nằm xuống giường và nhắm mắt lại. Chắc mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Hà Diệp mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nàng thấy mình và Hỏa Diệc đang đi phiêu lưu trong một khu rừng và Hỏa Diệc đang dùng tay không nướng gà cho nàng ăn.
Tay Hỏa Diệc bùng lên ngọn lửa đỏ nắm lấy con gà trong tay. Da gà vàng ươm, bóng bẩy, xen lẫn những vệt cháy xém do nướng trực tiếp trên lửa.
Mùi hương thoang thoảng của các loại gia vị như tiêu, ớt, hành, tỏi hòa quyện với nhau tạo nên một mùi hương độc đáo và hấp dẫn.
Cuối cùng, Hỏa Diệc cũng nướng xong con gà.
Hắn ta đưa con gà cho Hà Diệp với một nụ cười rạng rỡ.
Hà Diệp cẩn thận cầm lấy con gà nóng hổi.
Nàng ta có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ con gà.
Nàng ta đưa con gà lên mũi và hít hà một hơi thật sâu.
Mùi hương thơm ngon của gà nướng càng thêm nồng nàn.
Hà Diệp không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của con gà nướng.
Nàng ta cắn một miếng gà.
Vị ngọt thanh của thịt gà hòa quyện cùng vị cay nồng của gia vị tan chảy trong miệng.
Lớp da gà giòn tan, béo ngậy tạo nên một cảm giác thú vị khi nhai.
Vị ngon của gà nướng khiến Hà Diệp cảm thấy vô cùng thích thú và hài lòng.
Nàng ta ăn một cách ngon lành, không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của món gà nướng.
Cảm giác no bụng và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Hà Diệp.
Giấc mơ của Hà Diệp kết thúc khi nàng ăn đến đùi gà. Nàng ta cảm thấy tiếc nuối vì phải rời khỏi giấc mơ đẹp đẽ đó, nàng còn chưa ăn hết con gà mà. Nàng ta nhớ về món gà nướng trong giấc mơ và cảm thấy đói bụng. Nàng ta quyết định trưa nay sẽ ăn món gà nướng.