Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 190




Lâm Y cười nói. “Vậy mau đi, dù sao Đại tẩu không lấy tiền lãi, mượn sớm có dùng cũng tốt”.

Trương Trọng Vi cất giấy vay nợ vào ngực, tiếc không nỡ mướn kiệu ngồi, dựa vào đôi chân đi một mạch tới huyện Tường Phù. Trương Bá Lâm và Trương Lương không ở nhà, Phương thị đang ngồi trong cửa hàng quà vặt, thấy Trương Trọng Vi đến, cực kỳ vui mừng, vội kêu thím Nhâm coi cửa hàng, bản thân dẫn Trương Trọng Vi vào nhà.

Trương Trọng Vi nói rõ ý định đến, bảo rằng vợ chồng mình đang xây nhà, thiếu tiền, định vay Phương thị. Mọi bậc cha mẹ đều cưng đứa nhỏ hơn, Phương thị vừa nghe chàng muốn mượn tiền, không thèm hỏi nguyên do, trước giở rương mang ra. Trương Trọng Vi cảm động lắm, áy náy nói. “Thím chưa từng hưởng phúc từ cháu ngày nào, lại phải lao tâm vì cháu”.

Phương thị khoác tay, đưa tiền cho chàng. “Sợ thúc thúc con trộm đi uống rượu, đặc biệt giấu giếm, mau cầm lấy”.

Trương Trọng Vi viết trong giấy vay nợ là mười quan tiền, nhưng Phương thị đưa cho chàng chỉ hơn hai quan, xem ra chàng nghĩ quá xa về độ giàu có của Phương thị. Tay chàng sờ vào trong áo, nên viết một tờ giấy vay nợ khác, hay lấy tờ đã ghi mười quan? Chàng do dự nhất thời, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, Phương thị sinh chàng ra dưỡng dục chàng nên người, chàng không biết tẫn hiếu thì thôi, lại ở đây so đo mấy quan tiền.

Thôi, trước cứ gạt Lâm Y vậy, dùng bổng lộc của mình từ từ bù vào chỗ thiếu, Trương Trọng Vi dứt khoát lấy tờ giấy vay nợ mười quan ra, đưa cho Phương thị. “Thím, tiền này coi như cháu mượn”.

Phương thị ban đầu không chịu nhận, nói rằng làm gì có đứa con nào vay tiền mẹ ruột còn ghi giấy vay nợ, nhưng trong lúc đẩy qua đẩy lại, phiêu mắt nhìn thấy số tiền ghi trên giấy, trong lòng sinh nghi, rõ ràng chỉ mượn hơn hai quan, vì sao trên giấy viết thành mười quan, chẳng lẽ con trai muốn hiếu kính mình, lại sợ con dâu cản trở, mới nghĩ biện pháp này?

Trương Trọng Vi càng cố nhét tờ giấy vào tay Phương thị, Phương thị càng đinh ninh mình đoán đúng, liền nắm luôn, hỏi. “Trọng Vi, tửu lâu kia là con quản, hay Lâm Tam nương quản?”.

Trương Trọng Vi đáp chi tiết. “Cháu phải ở Hàn Lâm viện làm việc, làm gì có thời gian quản, hơn nữa nhà cháu sắp mở là nương tử điếm, đàn ông không được vào”.

Phương thị “À” một tiếng, lại hỏi. “Vậy tiền kiếm ra là con quản, hay Lâm Tam nương quản?”.

Trương Trọng Vi hiếu kính thì hiếu kính, bụng vẫn chừa vài phần cẩn thận, nghe thấy mùi khả nghi, lập tức xả nói dối. “Cháu là trụ cột trong nhà, đương nhiên phải do cháu quản, vợ cháu lo kinh doanh, cháu quản tiền”.

Phương thị nghe vậy, an tâm cười hớn hở, liên tục nói. “Đúng, rất tốt, rất tốt, vẫn là con trai cưng của ta có năng lực, không giống ca ca con, tiền đều do vợ nó quản, muốn mượn nó một văn tiền cũng khó”.

Trương Trọng Vi càng nghe càng thấy không thích hợp, ý của Phương thị là bà ta đã từng mượn tiền Trương Bá Lâm, ngặt nỗi bất thành, nếu bản thân bà ta thiếu tiền, vậy hai quan hơn này ở đâu ra?

Phương thị thấy chàng lâm vào suy tư, mặt đỏ lên. Bộ dạng rơi vào mắt Trương Trọng Vi, chàng giật mình nhớ tới Phương thị cũng từng mượn tiền Lâm Y, khi đó bị chuyện của Trương Bát nương làm rối bù lên, mới không thực hiện được, chẳng lẽ Phương thị không phải thiếu tiền, chẳng qua mượn cái cớ đó để chiếm lấy tiền tài của con dâu?

Trương Trọng Vi rất không muốn nghĩ xấu cho mẹ ruột của mình, dùng sức lắc đầu, đứng dậy, muốn đến phòng anh trai chị dâu tiếp tục vay tiền, nhưng chưa bước đi bỗng sựt nhớ trong phòng chỉ có mình Lí Thư, em trai bên chồng như chàng đi vào thực sự không ổn, liền thôi.

Phương thị hỏi. “Con định đi đâu? Ở lại ăn cơm đã rồi đi”.

Trương Trọng Vi trả lời thực, xin nhờ Phương thị cầm giấy vay nợ chàng viết đến vay tiền Lí Thư. Phương thị đồng ý luôn miệng, nhưng không nhận giấy vay nợ, đứng dậy đi ngay, nói. “Anh em ruột, vay vay cái gì, nghe mà xa lạ”.

Trương Trọng Vi không lay chuyển được bà ta, đành rút tờ giấy về, tiễn bà ta ra cửa.

Nhà mẹ đẻ Phương thị tuy đã suy bại, nhưng anh trai bà ta Phương Duệ mới chỉ bị giáng chức, chưa bị bãi quan, còn nhiều thời gian, luôn có lúc sẽ được thăng lên lại, bởi vậy bà ta luôn tự nhắc nhở chính mình, lúc đối diện với con dâu không thể thấp hơn một cái đầu, vì thế bà ta ưỡn ngực ngẩng cổ, nghênh ngang đến trước phòng Lí Thư, chờ Thanh Liên vén mành.

Thanh Liên trước giờ vì nhanh nhẩu tự chủ trương nên rất hay ăn phạt, bây giờ biết lo được lo mất, Phương thị đứng đó nhưng cô ta không biết nên vén mành cho vào hay bẩm báo trước.

Trong lúc cô ta đang do dự, Phương thị sốt ruột, giáng một cái tát qua, mắng. “Nô tỳ mắt mù, không thấy Nhị phu nhân ta tới sao?”.

Lí Thư ở trong phòng, nghe được cái tát chát chúa, nhưng cô không để ý thiếp thất của Trương Bá Lâm do ai giáo huấn, lười nhúc nhích, phất tay ra hiệu cho Cẩm Thư.

Cẩm Thư bắt đượt cơ hội áp qua Thanh Liên một bước, vội vàng ra cửa, cười hì hì quăng thêm một cái tát lên mặt Thanh Liên.

Thanh Liên tưởng có người ra cho mình chỗ dựa, không ngờ lại thêm một cái tát, lập tức ngây người.

Phương thị vì cái tát thứ hai mà nguôi giận rất nhiều, nói với Cẩm Thư. “Cũng là ngươi hiểu quy củ, nha đầu kia thiếu dạy dỗ”.

Cẩm Thư vén mành, mời Phương thị đi vào, cười đon đả. “Không phải nô tỳ khoe khoang, nô tỳ hầu hạ trước mặt Đại thiếu phu nhân trước giờ, đương nhiên hiểu biết hơn cái thứ chỉ chực trăm phương ngàn kế trèo lên giường chủ tử rồi”.

Lí Thư ngại lời này khó nghe, lúc hành lễ chào Phương thị, đôi mày hơi chau. Phương thị bị gợi nhớ chuyện cũ, nhớ tới Ngân Tỷ khó khăn lắm mới đuổi đi được, cũng như Thanh Liên, là cánh đàn ông ra ngoài dạo chơi liền dẫn theo về.

Phương thị cảm khái, nhìn Lí Thư cũng thuận mắt hơn, nhưng lại mở miệng đề nghị. “Ta thấy nha đầu kia không tồi, làm thông phòng cũng lâu rồi, tới lúc cho nó lên làm di nương”.

Phương thị bình thường mặc dù chẳng bao giờ nói nửa câu có lý, nhưng cũng không hề mở miệng quản tới trong phòng con trai, hôm nay xem như lần đầu, Lí Thư sửng sốt.

Thím Chân không phải đương sự, phản ứng mau lẹ hơn, chen vào. “Đại thiếu phu nhân đã sớm có ý cất nhắc nó lên làm di nương, chỉ là cái bụng nó mãi không có tin tức gì, biết sao được?”.

Gia đình người bình thường có quy củ bất thành văn : nha hoàn thông phòng sinh con trai lập công mới có thể tăng vị làm di nương, bởi vậy Phương thị tuy bị bác bỏ lời đề nghị, có chút bực bội, lại chẳng nói được gì.

Lí Thư bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại, vì phòng ngừa Phương thị tiếp tục sinh sự, vội cho Cẩm Thư Thanh Liên lui ra, chỉ chừa thím Chân và hai tiểu nha hoàn còn nhỏ tuổi ở trong phòng hầu hạ.

Phương thị ban nãy chỉ là nhất thời động lòng, cũng không miệt mài theo đuổi, uống ngụm trà xong, liền đi vào vấn đề chính, nói rằng bản thân đến thay mặt Trương Trọng Vi mượn tiền.

Nếu là Trương Trọng Vi hoặc Lâm Y tự mình đến, Lí Thư sẽ không hề do dự cho mượn ngay, nhưng người đến là Phương thị, cô liền đắn đo, vì mới hai ngày trước Phương thị đến tìm cô mượn tiền, cô đã lấy cớ là của hồi môn đã tiêu xài hết.

Hôm nay cô mà cho Trương Trọng Vi mượn, Phương thị nhất định cũng nhân cơ hội đòi một ít, cô không muốn chịu thiệt vụ này, liền cương quyết nói hết.

Phương thị mới không tin lời Lí Thư, cả căn phòng từ trần tới sàn, tùy tiện lấy một hai thứ đi cầm đều có thể cầm được không ít tiền, cớ sao không cho mượn? Chỉ là nay địa vị của bà ta ở nhà họ Trương đã khác xưa, không dám nói Lí Thư đi cầm cố đồ, chỉ giả bộ đáng thương. “Cô không thèm nhìn kẻ làm mẹ chồng như tôi thì thôi, Trọng Vi là em trai ruột thịt của Bá Lâm, cô không thể mặc kệ nó được”.

Lí Thư bất đắc dĩ, nói. “Mẹ, không phải con không muốn cho mượn, là thật sự không có tiền”.

Thím Chân nhắc nhở. “Đại thiếu phu nhân quên rồi sao, trong ngăn tủ còn ba xâu tiền mà”.

Phương thị vui vẻ trong bụng, chưa đợi lộ ra mặt, Lí Thư đã trả lời. “Đó là tiền thuê nhà tháng sau”.

Thím Chân rốt rít. “Ba xâu tiền đâu có đủ trả tiền thuê nhà, biết phải sao đây?”.

Lí Thư giận dữ. “Còn sao nữa, chờ Đại thiếu gia lãnh bổng lộc, nếu chờ không kịp, đành phải đem cầm trước hai bộ quần áo của ta”.

Thím Chân liền ảo não thở dài, sai tiểu nha hoàn đi lục rương quần áo của Lí Thư, nhất thời cả phòng rối thành một nùi.

Phương thị không biết bọn họ thiếu tiền thật hay đang diễn trò, vẫn đang hoài nghi, chợt nghe Lí Thư hỏi. “Mẹ, bên ấy còn tiền không, cho con dâu mượn dùng trước”.

Phương thị nhảy chồm lên, y như ngồi trúng cây đinh cắm trên ghế, vừa xua tay vừa chạy trốn ra ngoài. “Tôi làm gì có tiền, tiền đều bị cha các người trộm đi uống rượu hết”.

Bà ta vừa chạy ra khỏi phòng, bên trong liền rúc rích tiếng cười, đáng tiếc bà ta không nghe thấy.

Trương Trọng Vi còn đang chờ trong đại sảnh, Phương thị cảm thấy bản thân không có mặt mũi đến gặp con trai, liền thuận miệng gọi một bà hầu đến, sai bà ta tới truyền lời cho Trương Trọng Vi, nói bà ta mệt, cần nghỉ ngơi, sẽ không giữ chàng lại ăn cơm.

Trương Trọng Vi nghe xong, đoán rằng Phương thị không mượn được tiền, chàng đâu thể vì vậy mà trách Phương thị, định đến an ủi bà ta, không ngờ phòng Phương thị đã đóng cửa, chàng đành dặn thím Nhâm hai câu, xoay người về nhà.

Phương thị vì cảm thấy không giúp được Trương Trọng Vi, trốn tránh không chịu gặp, Trương Trọng Vi đi trên đường cũng thế, biết bản thân không hoàn thành được việc Lâm Y giao phó, vào thành dạo tới dạo lui, chẳng dám về nhà. Đông Kinh dưới chân thiên tử, phồn hoa rực rỡ, không nghề gì là không có, chàng vừa dạo hai con phố, liền thấy bên đường có một nhà ngân hàng tư nhân, ngân hàng tư nhân chẳng những bảo quản tiền bạc thay khách, còn có thể cho vay, cứu cấp cho người cần tạm thời.

Trương Trọng Vi nghĩ bụng, chàng chính là người cần tiền tạm thời đây, thế nên nhấc chân đi vào, mở miệng hỏi vay chủ ngân hàng.

Ông chủ ngân hàng tư nhân không thèm ngẩng mặt lên, cũng không hỏi chàng muốn mượn bao nhiêu, mượn làm gì, chỉ hỏi. “Khách quan định dùng thứ gì thế chấp?”.

Trương Trọng Vi ngây ra, thì ra tiền của ngân hàng tư nhân cũng chẳng dễ dàng mượn như mình nghĩ, nếu muốn vay tiền, phải có vật thế chấp, mà chàng thì có thứ gì? Cái gì cũng không có.

Chàng nhất thời nóng vội, nói ra thân phận là biên tu Hàn Lâm, muốn dùng thứ đó để chiếm được sự tin cậy của ông chủ.

Không ngờ ông chủ ngân hàng chỉ cười. “Ai chẳng biết Hàn Lâm viện tất cả đều là quan nghèo, cho vay một đi không trở lại, Triệu hàn lâm chỗ các người vay tiền tôi đến nay chưa trả, khế ước nhà còn nằm trong tay tôi đây”.

Trương Trọng Vi bị chế nhạo, mặt đỏ như tôm luộc, gục đầu vội vàng ra cửa.

Sắc trời dần sụp tối, chàng có không muốn mấy cũng phải lê từng bước về nhà, chui đầu vào buồng trong. Lâm Y đang bố trí chuyện khai trương lại ngày mai, thấy chàng ủ rũ ỉu xìu quay về, lấy làm lạ, giao chuyện còn lại cho thím Dương, chính nàng cũng vào buồng trong.