Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 159




Edit: Thiên Âm

Sau trận huyên náo, Diệp Thường Niên và mấy tên hán tử bị phạt đánh hai mươi gậy, trong đó ngoại trừ Diệp Thường Niên phải bồi thường tiền thuốc men cho Triệu Tín Lương, còn phải ở trước cửa Thiên Hi Lâu, Như Ý phường lớn tiếng nói xin lỗi, chuyện này ở trấn Thanh Hà gây xôn xao dữ dội, mọi người đồng loạt không dùng đồ của Diệp thị tú phường nữa nên sinh ý của Diệp thị tú phường ngày càng đạm nhạt.

Chẳng qua Diệp Thường Niên sau khi chịu một chút dạy dỗ, ngoại trừ nín nhịn cơn giận trong lòng, cũng không thể làm gì với Triệu Tín Lương và Nhâm thị.

Vết thương trên người Triệu Tín Lương dưỡng bốn, năm ngày đã tốt lên, Phương thị vốn còn rất lo lắng, muốn hắn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng Triệu Tín Lương quan tâm đến sinh ý của Thiên Hi Lâu, nên không nghe lời khuyên bảo.

Chuyện này càng đồn càng xa, Triệu Nguyệt Cầm hay tin, lo lắng không ngừng bèn từ thôn lên trấn thăm Triệu Tín Lương, xác định đại ca không sao, mới có thể an tâm về Triệu gia thôn, đem chuyện đã xảy ra nói cho người trong nhà nghe một lần, lúc này mọi người trong Triệu gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, nhất cử nhất động của cha con Triệu Tín Lương ở trấn Thanh Hà, đều có thể làm cho dây cung trong lòng các thân nhân ở Triệu gia thôn bật lên

Lúc này, Triệu Tín Lương đi bộ đến Thiên Hi Lâu, lúc đi ngang qua Như Ý phường, thấy bên trong vắng tanh không có ai, Nhâm thị cũng không có giống như thường ngày đi qua đi lại bận rộn làm việc, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, lại nghĩ đến bây giờ cũng không có chuyện quan trọng gì, có thể vào xem một chút, tiện thể nhìn con gái đang học nữ hồng như thế nào rồi.

Mới bước vào trong, A Bình bước đến tiếp đón: ” Triệu lão bản hảo, vết thương trên người tốt hết rồi sao?”

Triệu Tín Lương ôn hòa gật đầu, A Bình thở phào nhẹ nhõm: “A, hôm đó may là nhờ Triệu lão bản xuất thủ tương trợ bằng không ta và tiểu thư không biết làm sao mới tốt.”

“Chỉ là một việc nhỏ thôi, chúng ta đều là hàng xóm, nào có đạo lý không giúp đỡ nhau chứ? Bà cũng đừng có…hãy yên tâm đi.” Triệu Tín Lương cười nói, dừng một chút, tò mò hỏi, “Sao hôm nay trong tú phường vắng ngắt không có ai vậy? Bà chủ Nhâm hôm nay không muốn tiếp khách nhân mua hàng thêu ư?”

Nhắc tới Nhâm thị, sắc mặt A Bình trầm xuống, nhưng thấy bà lắc đầu, phẩy tay trước mặt Triệu Tín Lương,”Ngài đừng nói nữa, hai mươi tháng bảy hằng năm, tiểu thư của ta sẽ giống như vầy…Làm cái gì cũng không xong, qua loa xử lí mọi việc trong tú phường, sẽ tự nhốt mình vào phòng, có khi còn tự mình uống rượu, ai cũng khuyên không được.”

“A? Tại sao có thể như vậy?” Triệu Tín Lương vạn phần kinh ngạc, cuối cùng cẩn thận thăm dò, “Chẳng biết... Ngày hôm nay là ngày đặc biệt gì, là ngày giỗ của người thân nàng ấy sao?”

“Ha ha, xem ta nói gì này, Triệu lão bản xem ta già rồi hồ đồ cứ nói gì không đâu, những lời vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói, ngài đừng có để trong lòng, nếu gặp bà chủ ngài đừng nói là ta đã nói mấy lời này cho nàng biết nha…” A Bình có chút khẩn trương, “Từ trước đến nay bà chủ không cho ta nói với người khác về chuyện của nàng, ta nể tình vì ngài đã cứu chủ tớ nhà ta, mang lòng cảm kích, lúc nãy ta lỡ miệng nói ra…ngài đừng nhớ đến lời ta nói nữa…”

A Bình đã nói đến đây, Triệu Tín Lương cũng không tiện hỏi nữa, chỉ ngượng ngùng cười, lúng túng hỏi một câu: “Bà chủ Nhâm bây giờ sao rồi? Uống nhiều rượu như vậy sẽ tổn hại đến thân thể, cho dù là chuyện lớn đi chăng nữa nhưng phải bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt chứ.”

“Tiểu thư đã quen với chuyện này rồi, Triệu lão bản ngài đừng lo lắng, ngài hãy đi làm chuyện của qua ngày hôm nay, tiểu thư sẽ khôi phục lại như bình thường.’ A Bình bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lại lẩm bẩm, “Tiểu thư ấy, không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì, bây giờ phải trả lại cái nghiệt của kiếp trước.”

Triệu Tín Lương nghe được có điểm không hiểu, cuối cùng chỉ có thể cười: “Ta đi trước, bà làm việc đi.”

“A, Triệu lão bản không đến nhìn con gái sao?” A Bình lúc này mới nhớ đến.

“Không được.” Triệu Tín Lương lắc đầu, vừa đi vừa nói,”Con bé thông minh như vậy ta rất yên tâm, bây giờ bà chủ Nhâm đang ở cùng nó, ta càng yên tâm hơn.”

A Bình mỉm cười, lại có chút lo âu nhìn sương phòng của Nhâm thị ở lầu hai, sau đó nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Triệu Tín Lương.

A Bình nghị sống như vậy cũng tốt, bà quyết định lên lầu hai nhìn Nhâm thị xem như thế nào, mấy năm qua, bà đã nhiều lần thấy bộ dáng tự giày vò thống khổ của Nhâm thị, nhưng mãi đến bây giờ bà không thể nào quen được, mỗi khi vào ngày này nhìn thấy Nhâm thị đau buồn như vậy, A Bình không nhịn được bật khóc.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

Đẩy cửa sương phòng ra, bên trong không có một chút động tĩnh nào.

Tim A Bình đập mạnh, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ở một góc khuất trong sương phòng phát hiện Nhâm thị ngồi dưới đất, tim như bị ai đó đâm, đau vô cùng.

A bình nắm mắt lại, vàng mắt đã đỏ, bà nhanh chóng đóng cửa, sau đó đến trước mặt Nhâm thị ngồi xuống nhìn nàng: “Tiểu thư, chúng ta về nhà đi, hôm nay không buôn bán nữa.”

Nhâm thị hơi nhắm mắt, mở ra mông lung nhìn A Bình, trên người nàng nồng nặc mùi rượu, hoà lẫn vị son phấn trên người, rất là dễ ngửi.

“Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?” Thấy Nhâm thị không trả lời, A Bình cực kỳ lo lắng, gọi nàng vài lần.

“A Bình, ngươi đi ra ngoài trước đi...” Nhâm thị nắm chặt vò rượu rỗng, cả người mềm yếu giống như say rượu chẳng khác là bao, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, nhưng khi A Bình sợ hãi đưa tay lên sờ thì phát hiện đều là mồ hôi lạnh.

“Tiểu thư, mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta về nhà trước đi. Sau khi về nhà rồi, người muốn làm gì cũng được.” A Bình nói, liền đỡ Nhâm thị đứng dậy.

Nhưng Nhâm thị cả người một điểm khí lực cũng không có, A Bình muốn đỡ nàng đi ra ngoài cũng cảm thấy khó khăn.

Chỉ thấy Nhâm thị dựa đầu vào vai A Bình, miệng đầy mùi rượu, thần sắc ưu thương nói: “A Bình, bà hãy để ta ở đây một mình một lúc thôi, bà đánh thức ta ra khỏi giấc mộng rồi, ta vừa mơ thấy Bích Lăng, đã lâu lắm rồi ta chưa mơ thấy muội ấy….”

“Tiểu thư” A Bình đau lòng đỡ Nhâm thị ngồi trên ghế, thân thể Nhâm thị ngồi trên ghế mềm oặt, lười biếng nằm trên ghế nhắm mắt lại.

“Người đừng tự lừa mình lừa người nữa, cuối cùng cũng vô dụng thôi, người chết cũng không thể sống lại.” A Bình lúc này cảm thấy thật mệt mỏi, bà nh2in Nhâm thị cứ mơ mơ màng màng, nói lầm bầm.

“Ta khó có khi nằm mơ thấy muội ấy, bà ngay cả cơ hội cho ta mơ thấy muội ấy cũng không cho. A Bình, bà thật tàn nhẫn quá.” Nhâm thị cười khổ, sau đó mở hai mắt ra, cau mày liễu đau đớn tận thâm tâm, “Ta hy vọng mỗi khi uống rượu thì mình phải say như chết…Nhưng ta lại không làm được,chỉ có thể giả bộ rằng mình quá say, sau đó tìm chút men say…Trước kia ta luôn kiêu ngạo về tửu lượng của mình, hôm nay ta lại hy vọng tửu lượng mình thấp lại, đúng là làm chuyện cười cho thiên hạ…”

“Tiểu thư, chúng ta về nhà thôi.” A Bình đau lòng nhìn Nhâm thị, “Người đau có lỗi gì, cớ sao lại tự trách mình?”

“Quay về?” Nhâm thị dùng ngón tay gõ vào vầu rượu rỗng, híp mắt nhìn A Bình, “Ta còn có thể quay về nơi đó ư? Cho dù ta có quay lại, ta vẫn nhớ đến bộ dáng của Bích Lăng khi ấy.”

Nhâm thị vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó, là giọng n1oi của nữ hoả kế làm việc vặc trong tú phường truyền vào: “Bà chủ, có Triệu lão bản của Thiên Hi Lâu đến, nói là muốn đưa đồ cho ngài, muốn ngài có thể bảo A Bình cô cô ra nhận đồ được không?”

“Bà đi đi.” Nhâm thị mệt mỏi, day mi tâm của mình, nói với A Bình, cuối cùng còn căn dặn thêm, “Còn nữa, nói ta thân thể khó chịu, không thể tiếp được, ngày mai hãy đến.”

“A Bình đã biết.” A Bình cung kính đáp, lo lắng nhìn Nhâm thị, rồi lắc đầu đi ra ngoài.

Một lát sau, A Bình mang đồ quay lại, biểu tình trên mặt tràn đầy khó xử, trên tay cầm một món đồ bước vào.

Nhâm thị đặt bầu rượu lên bàn, mắt nhìn bà, “Làm sao vậy?”

“Thật ra lúc nãy Triệu lão bản có đến đây, A Bình không cẩn thận lỡ miệng nói, sau khi ngài ấy biết tiểu thư say, rồi rời khỏi tú phường. A Bình còn tưởng không có gì, nào biết được ngài ấy quay lại, nói đây là canh giải rượu mẫu thân ngài ấy làm, uống vào có công dụng giải rượu rất tốt, đối thân thể cũng tốt, muốn A Bình đem lên cho tiểu thư uống, xác định tiểu thư không sao, ngài ấy mới bằng lòng rời đi.” A Bình giải thích.

Nhâm thị trở người ngồi dậy, thần sắc khôi phục như bình thường: “Bà có nói gì nữa không?Huynh ấy còn đứng chờ ở dưới lầu sao?”

A Bình gật đầu, sau đó còn khẩn trương nói, “Đều do A Bình nhiều chuyện, nghĩ đến ngài ấy đã cứu tiểu thư, cho nên mới nói cho ngài ấy là hôm nay tiểu thư vì buồn mà trốn ở trong phòng uống rượu… Những thứ khác, A Bình không có nói thêm.”

“Thường ngày thấy bà hành sự cũng ổn thỏa, sao bây giờ lại hồ đồ như thế? Ta thấy bà so với ta còn giống kẻ say rượu hơn.” Nhâm thị nhíu mày.

“Canh giải rượu kia…A Bình đem đổ được chứ? Sau đó nói với Triệu lão bản là tiểu thư đã uống rồi.” A Bình nói xong muốn cầm bát canh giải rượu đem đi đổ.

“Bà quay lại đây.” Nhâm thị đứng lên, chỉ vào bát canh giải rượu trên tay A Bình, “Đưa cho ta.”

“Tiểu thư muốn uống?” A Bình kinh ngạc hỏi, trong giọng nói còn mang theo tia không giải thích được, “Nhưng tiểu thư đâu có say.”

“Ta thấy bà đã lớn tuổi rồi, trở nên dông dài hơn, đưa đây cho ta.” Nhâm thị không được tự nhiên nói, A Bình nhìn canh giải rượu trong tay, lại nhìn Nhâm thị có chút thất thường, sau đó đem bát canh đặt trên bàn.

“Bà ra ngoài trước đi, à… Còn có, đừng cho Triệu lão bản đi, giữ huynh ấy lại, ta muốn nói chuyện với huynh ấy.” Nhâm thị sau khi nói xong, lửng thững đi tới trước bàn ngồi xuống.

A Bình tất nhiên là không rõ Nhâm thị muốn làm cái gì, nhưng nhìn thần tình trên mặt nàng so với lúc nãy tốt hơn một chút, trong lòng cũng thoáng an tâm