Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả

Chương 5




Điều khiến Yên Hủ Gia không ngờ tới chính là, tại bữa ăn lẩu để thú nhận thẳng thắn do mình chủ trì này.

Khi ba người còn lại gặp mặt nhau, vậy mà đồng thanh nói: Anh/cậu tại sao lại ở đây.

Đột nhiên đến mức khiến bản thân Yên Hủ Gia cũng mờ mịt theo.

Cho nên người yêu mình cùng với người yêu cũ của anh trai cũng quen nhau?

Giờ này khắc này, Hà Lạc Lạc không khỏi không cảm thán, cái vòng tròn Thượng Hải này thật nhỏ, nhỏ tới cái trình độ gì thế này.

Người bạn lớn lên từ nhỏ của cậu kiêm em họ của người yêu cũ cậu cùng với người bạn tốt ở trong cùng một vòng fan với cậu thế mà lại là một đôi.

Mà người bạn tốt của cậu cùng với người yêu cũ của cậu lại còn là động nghiệp có quan hệ không tồi với nhau.

Nghe ra có vẻ rất rối.

Hà Lạc Lạc cần phải load một chút, quá phức tạp rồi.

Sau khi bốn người giải thích xong nguồn gốc lí do quen biết nhau xong, Nhậm Hào rốt cuộc cũng nhớ ra nguyên nhân chính của cuộc gặp mặt này.

Đó chính là đồng nghiệp của mình vậy mà lại ăn cỏ gần hang, lừa gạt đệ đệ nhà mình?

"Trạch Tiêu Văn, cậu tốt nhất giải thích cho tôi một chút, vì cái gì mà lại câu dẫn em tôi hả?"

"Anh, thực ra là do em chủ động đấy."

"Yên Hủ Gia, em cũng thật lớn mật."

Nhậm Hào đau lòng ngay lập tức.

"Còn không phải chính anh trước kia nhất quyết bắt em thay anh tham gia hoạt động hữu nghị của bệnh viên các anh với trường học bên cạnh sao? Em liền quen biết Văn Văn."

"Anh nhớ trước khi cậu đi còn nói muốn làm quen với các lão sư tỷ tỷ xinh đẹp mà."

"Hửm? Yên Hủ Gia anh cảm thấy em nên giải thích cho anh chỗ này một chút."

Yên Hủ Gia đột nhiên cảm thấy hướng phát triển này hình như có chút không đúng, lập tức lên tiếng lấp liếm.

"Anh em nói bậy đấy, lão sư nào có thể xinh đẹp hơn Văn Văn."

"Yên Hủ Gia, tớ nhìn nhầm cậu rồi, cậu mặc dù ngốc, nhưng tuyệt đối không phải là thẳng nam."

Lần này đến lượt Hà Lạc Lạc đau lòng, lớn lên cùng nhau nhiều năm như vậy, cậu thế mà lại chẳng mảy may phát hiện ra xu hướng của Yên Hủ Gia, cũng không biết có phải vì cậu và Nhậm Hào trước đây ở trước mặt cậu ấy phát đường làm cậu ấy mưa dầm thấm đất, rồi ảnh hưởng theo không.

Tội lỗi tội lỗi.

Sau đó lại nhìn hai người kia bắt đầu anh anh em em, tình cảm với nhau.

Nhậm Hào thực sự chịu không nỗi nữa liền ho khan vài tiếng.

Trạch Tiêu Văn lại mang bộ dáng tiểu nhân đắc ý, đắc ý mà nói:

"Aiya! Dù sao tóm lại bữa cơm này cũng là để thẳng thắn nói ra, tôi với Gia ca ở bên nhau rồi! Cầu chúc phúc, cầu nháy đúp chuột 666"

(Văn Văn nói như trong livestream á các chị:)))

"Trạch Tiêu Văn anh đúng là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt mà, gọi một câu em nhỏ hơn cậu vài tuổi là ca ca."

Lần này đến Hà Lạc Lạc nghe cũng không nổi nữa.

"Hehe, những người đẹp trai đều là ca ca hết."

"Trạch Tiêu Văn, xem ra cường độ làm việc của khoa nhi còn chưa đủ lớn, cậu còn có tâm tình vừa truy tinh lại còn vừa dụ dỗ thiếu niên."

"Anh à, cái này em cảm thấy em cần phải nhắc nhở anh một chút, em với Lạc Lạc là đồng niên. Bọn em đều đã thành niên rồi."

"Nhưng mà nếu nghiêm khắc chiếu theo logic mà nói, thời điểm mà anh dụ dỗ cậu ấy hình như thực sự chưa có thành..."

Trạch Tiêu Văn kịp thời bịt miệng Yên Hủ Gia lại:

"Yên Hủ Gia cứ coi như em không muốn sống nữa, nhưng anh đây vẫn muốn nhìn thấy mặt trời của bệnh viện vào sáng mai."

"Cho nên Hà Lạc Lạc, Nhậm Hào chính là người cũ mà cậu nhớ mãi không quên à?"

"Trạch Tiêu Văn, xin hãy chú ý ngôn từ của anh, nhớ mãi không quên chỗ nào hả?"

"Nhậm Hào, vậy nên Hà Lạc Lạc là người cũ mà anh nói hi vọng có thể theo đuổi về?"

"Trạch Tiêu Văn, tại sao đã ăn nhiều như vậy mà vẫn không thể bịt được miệng của cậu vậy?"

Bữa cơn này kết thúc bằng việc đấu võ mồm với nhau, đồng thời cũng phong thuỷ luân lưu, Yên Hủ Gia cuối cùng cũng rửa được những uất ức, bị đút cơm chó nhiều năm như vậy, hôm nay còn có thể đút ngược lại cho hai người họ.

Sau bữa ăn hai con người đóng vai máy bay yểm trợ vô cùng nhiệt tình để Nhậm Hào đưa Hà Lạc Lạc về nhà.

Trước khi đi, Trạch Tiêu Văn kéo Nhậm Hào qua một bên mà nói:

"Nhậm Hào, nắm chắt lấy cơ hội! Nếu cần thiết thì phải buông bỏ mặt mũi thử bán manh một chút, làm nũng một chút, có thể sẽ có được một kết quả không ngờ tới đó."

Nội tâm của Nhậm Hào: Tôi vì sao lại phải nghe theo những lời kiến nghị không bổ ích này của cậu hả. Chuyện hôm nay tôi đều ghi lại trong lòng đấy.

(Chắc vẫn chưa tin nỗi em trai mình có người yêu:))))

_____

Hà Lạc Lạc có uống một chút rượu, trên đường trở về còn có chút hưng phấn, vẫn còn bởi vì chuyện hai người bạn tốt của mình ở bên nhau mà vui vẻ.

"Duyên phận quả là kỳ diệu thật đấy, thật không thể ngờ cuối cùng cũng có người thu phục được Yên Hủ Gia rồi. Cậu ấy với Tiểu Trạch tích cách cũng rất bổ sung cho nhau đấy chứ."

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tính cách của Tiểu Trạch cũng kì quái thật đấy, một chút cũng không giống kiểu người học y."

"Vậy người học y thì phải như thế nào?"

"Giống như anh vậy, không hiểu phong tình, cái gì cũng đứng dưới góc nhìn của sinh viên học y để phân tích."

"Dấu hôn là do lúc hút vào khiến các mao mạch máu bị vỡ ra." (đúng là không hiểu phong tình)

"Tình yêu là một loại chương trình của sinh vật, trong đó kích thích tố chủ đạo là dopamine" (cạn lời)

"Ngay đến cả tình dục, cũng có thể chững chạc đàng hoàng mà giải thích là do sự nghiên cứu vô cùng hợp lí của cơ thể - cảm thụ một chút cuộc sống của loài bọt biển." (🤦🏼‍♀️)

"Nhưng anh có biết không? Cho dù có như vậy, em vẫn vô cùng thích anh, thích hết thảy những thứ thuộc về anh."

"Đến bây giờ em vẫn rất hoài niệm thời còn đại học, nhớ tới tâm tình kích động vào mỗi tuần vượt qua hơn nửa vòng Thượng Hải để đến thăm anh, hơn 1 giờ 20 phút đồng hồ cũng bởi vì sự vui vẻ khi được gặp anh, cũng trở nên không còn khó khăn nữa."

"Không hề gạt anh, 18 trạm của tuyến số 1 kia em tới bây giờ em vẫn còn thuộc lòng trôi chảy."

"Khi đó hạnh phúc thật sự rất đơn giản. Cùng anh lên lớp, đợi anh làm thực nghiệm, cùng nhau đến thư viện ôn tập."

"Tuy rằng anh rất bận, nhưng mỗi lần đều bỏ thời gian ra cùng em ăn cơm."

"Có đôi khi cũng thấy may mắn vì anh học y, bởi vì chế độ giáo dục 8 năm đó của sinh viên y có thể giúp em có nhiều cơ hội hơn một chút được tham gia vào cuộc sống đại học của anh. Nhưng càng có nhiều hơn những lúc em rất đau lòng vì anh học y, tuy rằng anh rất ít khi nói mệt nhưng em biết những năm kia anh làm thế nào mà sống sót trải qua."

"6 năm quá khứ kia chúng ta cơ hồ cứ như hình với bóng, chúng ta chứng kiến nhau tiến gần đến những hướng phát triển riêng, chứng kiến từng bước mà đối phương tiến gần hơn tới mộng tưởng."

"Sau đó anh thì công tác, em thì thực tập. Anh xuất ngoại, còn em thì thi khảo nghiệm. Thời gian gặp mặt nhau cũng từng chút từng chút bị rút ngắn. Chúng ta đều trưởng thành, càng ngày càng muốn tự mình đối mặt với nhiều thứ hơn."

"Mãi cho đến khi anh nói chúng ta nên bình tĩnh lại một chút, em nghĩ cũng đúng a, thất niên chi dương*, dù có bao nhiêu dopamine đi nữa cũng sẽ biến mất thôi."