“Vẫn rất thanh tú”. Mèo Con thở dài buông bút trong tay, lưu luyến không rời nhìn trang giấy trước mặt, mình luyện chữ nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể viết chữ giống Thư Thánh được tám phần. Nàng quả nhiên không phải một người có thiên phú, cả kiếp trước lẫn kiếp này luyện nhiều năm như vậy, cũng mới đến được trình độ này thôi. Nhiếp Tuyên mỉm cười cầm bảng chữ mẫu và chữ nàng viết, cẩn thận nhìn nhìn nói: “A, rất đẹp, có đến tám phần giống nhau”. Hắn có chút sợ hãi nhìn nàng, lúc hắn bằng tuổi nàng, còn không có bản lãnh thế này ! Mèo Con hơi hơi cười khổ, bản thân mình đã luyện viết bút lông hơn bốn mươi năm, mới có thể luyện đến trình độ này, tư chất này thật đúng là tệ a! Nàng không tự chủ được nhớ tới ông nội ở kiếp trước. Ông thường xuyên phụng phịu buộc nàng luyện chữ, thêu thùa, nếu nàng giận dỗi không chịu luyện, liền kéo nàng lại đánh vào mông nàng, vô luận nàng làm nũng, khóc nháo như thế nào cũng không được. Ông nội là họa gia nổi tiếng của họa viện, cả đời chỉ si mê kỹ thuật vẽ tranh. Nghe nói lúc nàng chọn đồ vật đoán tương lai, đã bắt được một cây bút lông, làm cho ông nội hưng phấn không thôi, từ nhỏ liền bồi dưỡng mình phải biết vẽ tranh viết chữ, thề phải dạy ra một nữ hoạ gia. Chỉ tiếc nàng học vẽ tranh viết chữ nhiều như vậy, tuy nói cuối cùng vẫn là thi đậu vào viện Mỹ thuật, nhưng chung quy không giống ý nguyện của ông nội. Thứ nghệ thuật này, đâu phải chỉ cần chăm chỉ là được, còn cần thiên phú, không có thiên phú, chung quy vẫn không được. Cả đời chỉ có thể là họa sư, mà không thể làm hoạ gia. Nhưng nàng vẫn thật cảm kích ông nội từ nhỏ bức bách, chỉ bằng thành tích toán học vô cùng thê thảm kia của nàng, nếu không thi vào các bộ môn nghệ thuật thế này, thật đúng là rớt đại học như chơi nha! Nhiếp Tuyên cười nói: “Nếu nàng không thích luyện chữ nữa, ta còn có một bức ‘Khê sơn lữ hành đồ’, nàng muốn vẽ không?” Mèo Con vừa nghe, nhãn tình sáng lên: “Nhìn xem cũng được, vẽ cũng được, chỉ là suân pháp (bút pháp dùng để vẽ hoa văn của vỏ cây và núi đá), thiếp không biết”. Nàng vẫn biết tự lượng sức mình, bảo nàng bắt chước bút pháp của họa gia người ta, viết chữ thì nàng còn làm được. Nếu bức tranh đơn giản, như tranh hoa điểu có lẽ nàng còn vẽ được vài nét, nhưng mà tranh sơn thủy, nàng không thể làm được. Nhiếp Tuyên nói: “Suân pháp có thể luyện, ta dạy cho nàng” Mèo Con lắc đầu nói: “Thiếp không thích tranh sơn thủy, vẫn là thích bút pháp của tranh hoa điểu hơn” Nhiếp Tuyên nói: “À, từ nhỏ nàng đã ở trong khuê phòng, chưa thấy qua cảnh sơn thủy, vẽ tranh sơn thủy quả nhiên không được”. Nói xong hắn sẽ bảo Trừng Tâm đem “Khê sơn lữ hành đồ” đến. “Khoái tuyết thời tinh thiếp” cùng “Khê sơn lữ hành đồ”, là bảo vật quý giá nhất của hắn, luôn luôn giấu kỹ không cho người khác biết, hắn cũng dặn Mèo Con không được để người ngoài biết. “Nhị gia, lão thái gia bảo ngài qua đó”. Thanh âm Vãn Chiếu ở bên ngoài vọng vào, Nhiếp Tuyên nghe xong có chút tiếc hận nói: “Hay là lần sau lại xem vậy!” Mèo Con cười nói: “Ngày sau còn nhiều! Không vội” Nhiếp Tuyên mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, thời gian còn rất dài!”. Mèo Con cũng không bảo Trừng Tâm tiến vào hầu hạ, sau khi giúp đỡ Nhiếp Tuyên thay đổi quần áo, tiễn hắn tới cửa, cười khẽ nói với hắn: “Sớm trở về” Nhiếp Tuyên cười gật đầu, thừa dịp hạ nhân không chú ý, vụng trộm hôn nàng một chút, Mèo Con yêu kiều liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên thấy thế cúi đầu cười, nắm tay nàng nói: “Nếu nhàm chán liền cùng tam nha đầu, tứ nha đầu đi dạo, hoặc cùng đại tẩu đánh bài, đừng ở mãi trong viện không ra ngoài”. Tam nha đầu là Tùng Nương, tứ nha đầu là Vân Nương. Mèo Con mỉm cười gật gật đầu, sau nhìn thấy Nhiếp Tuyên rời khỏi, mới cùng Vãn Chiếu quay trở về nội viện. Vãn Chiếu cười hỏi: “Phu nhân, còn muốn tiếp tục luyện chữ không?” Mèo Con lắc đầu nói: “Không muốn nữa, tỷ giúp ta đem kim chỉ đến đây, ta thêu kinh Phật” Vãn Chiếu khuyên một câu: “Lúc trước nhị gia có nói, thêu thùa không tốt cho mắt, bảo ngài ít thêu một chút” Mèo Con mỉm cười nói: “Ta thêu xong kinh Phật này sẽ không thêu nữa”. Nàng đến đây Nhiếp gia mới biết được Nhan thị tin Phật, nghe nói là tháng mười hai là mừng thọ của Nhan thị, liền muốn thêu một quyển kinh Phật làm thọ lễ cho bà. Hiện tại từ từ thêu, nói không chừng trước tháng mười sẽ xong, như vậy nàng cũng có thể thoải mái một chút. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái nàng đến Nhiếp gia cũng hơn một tháng. Làm con dâu nhà giàu không có gian nan như nàng tưởng tượng. Nhiếp Tuyên đối với nàng phi thường tốt, nàng nghĩ cho dù là có yêu nhau rồi kết hôn như ở hiện đại, cũng không nhất định hòa thuận như bọn họ hiện tại. Bất quá cũng chỉ là giai đoạn đầu của hai người mà thôi, vẫn còn chưa nói được điều gì. Nhan thị là một mẹ chồng dễ hầu hạ, mỗi ngày trừ bỏ buổi sáng đi thỉnh an, một ngày ba bữa hầu hạ bà ra, cũng không cần nàng làm việc gì khác, càng sẽ không cố ý làm nàng khó xử. Nhiếp gia thân thích tuy nhiều, nhưng trừ bỏ ngày lễ ngày tết, phát sinh chuyện lớn ra, bình thường nàng nhìn thấy họ cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều, đại bộ phận vẫn là cùng Tạ thị, Tô thị, Tùng Nương, Vân Nương nói chuyện phiếm, nếu không thì cũng ở trong phòng đọc sách vẽ tranh, may vá thêu thùa, ngày qua ngày cũng nhàn nhã. Lúc chủ tớ hai người đang nói chuyện, nha hoàn ngoài cửa tiến vào nói: “Nhị phu nhân, tam cô nương, tứ cô nương đến đây” Mèo Con nghe xong đứng lên nói: “Mau mời họ vào”. Mèo Con ý bảo Vãn Chiếu đem kinh Phật thu hồi, tùy tay lấy một cái hà bao đặt ở trong tay. “Nhị thẩm thẩm đang thêu sao?”. Vãn Chiếu vén màn lên, đón hai người tiến vào, Vân Nương thấy nàng đang thêu hoa, không khỏi mở miệng nói: “Nhị thẩm thêu thùa thật khéo, khó trách lão phu nhân bảo chúng con theo người học hỏi !” Mèo Con cười nói: “Ta bất quá cũng chỉ học sớm hơn hai người mấy năm, làm sao có thể làm thầy của hai người?”. Nói xong đứng dậy bảo hai người ngồi xuống, bọn nha hoàn dâng trà và điểm tâm. Tùng Nương ngồi ở một bên nhìn hà bao trong tay Mèo Con, một bức mai vàng thêu trên vải, đóa mai kia có nụ cũng có hoa đã nở, cùng với giương cung thu nguyệt kia, làm cho chúng cao quý hẳn lên, không khỏi làm cho nhãn tình người ta sáng lên. Nàng nhịn không được cầm hà bao kia tinh tế ngắm: “A, thật tinh xảo ! Cái này chắc phải mất rất nhiều sức nha!” Mèo Con thấy Tùng Nương cầm cái hà bao kia, mặt không tự chủ được đỏ lên, thân thủ muốn lấy lại. Lại bị Vân Nương một tay cầm lấy, để ở trong tay chậc chậc nói: “Hà bao đẹp thế này, chắc chắn là nhị thẩm làm để tặng cho nhị thúc nhân dịp Đoan Ngọ rồi!” Hai người thấy bộ dạng xấu hổ của Mèo Con, nhịn không được che miệng cười ha ha nói: “Khó trách trước đó vài ngày lão phu nhân có nói, bà rốt cục không cần bảo người ta chuẩn bị hà bao cho Nhị thúc vào dịp Đoan Ngọ rồi, nguyên lai đã sớm biết nhị thẩm sẽ làm cho nhị thúc nha!” “Hà bao này tốn nhiều tâm sức như vậy, nghĩ đến nhị thẩm tới nhà của chúng ta rồi, chắc là liền chuẩn bị thêu cho nhị thúc!”. Nói xong hai người liền cười thành một đoàn. Mèo Con trên bối phận là nhị thẩm của các nàng, nhưng mà so về tuổi tác chỉ lớn hơn có hai, ba tuổi, Tô thị cũng lớn hơn nàng có mười tuổi, hơn nữa Mèo Con bình thường lại không có làm ra vẻ là trưởng bối, ba người chỉ ở chung hơn một tháng liền quen thuộc, đùa giỡn cũng không cần xem cái gì mà trưởng bối, hậu bối. Mèo Con nghe xong thân thủ đâm đâm các nàng: “Nha đầu xấu xa còn dám nói bậy, xem ta hôm nay làm thế nào giáo huấn hai người!” Ba người hi hi ha ha cười đùa một đoàn, nửa ngày sau Tùng Nương mới phụ giúp Mèo Con hỏi: “Nhị thẩm, con nghe đại tẩu nói, từ lúc ba tuổi người đã bắt đầu học thêu có phải không?” Mèo Con gật gật đầu nói: “Đúng vậy!” Hai người sợ hãi than nói: “Thật sớm a! Chúng con đều phải tám, chín tuổi mới bắt đầu học nha!” “Phải không? Chắc là do tập tục địa phương bất đồng?”
Mèo Con âm thầm suy nghĩ nói, giống như mấy đứa trẻ trong Lão Hòe thôn cũng sớm học rồi. Nhưng mà kiếp trước, nàng cũng là học thêu thùa từ rất sớm. Nhà mẹ ruột của bà ngoại ở Trấn Hồ, mới trước đây nàng còn cùng bà ngoại đi chơi ở Trấn Hồ. Gấm Tô Châu ở Trấn Hồ là đệ nhất đặc sản, cơ hồ mỗi nhà đều là sống vào nghề thêu, tay nghề của bà ngoại phi thường xuất sắc, cái ngày là do bà khi còn năm tuổi đã học thêu. Năm đó bởi vì nàng còn nhỏ nên không biết, bị bà ngoại dùng tiểu hà bao xinh đẹp dụ dỗ, một ngụm đáp ứng với bà ngoại là học thêu. Chờ đến lúc học, mới biết được muốn thêu đẹp như vậy phải tốn biết bao công sức a! Bà ngoại nàng năm tuổi đã học thêu, tới năm ba mươi tuổi, mới được một cái danh hiệu trung cấp thủ công mỹ nghệ sư, có thể thấy được thêu thùa có bao nhiêu là khó. Lúc ấy, nàng bất quá còn thật sự cố gắng học mấy tháng, mà bắt đầu là phải phơi tơ. Sau khi lên sơ trung, lấy cớ bài vở nặng nề liền bỏ cuộc. Mãi cho đến khi thi đậu vào viện Mỹ thuật, sau khi học quốc hoạ, đối với thêu thùa lại nổi lên hứng trí, mới bắt đầu một lần nữa học lại. Nhưng chân chính nói đến nghiên cứu, vẫn là tới cổ đại, do áp lực của cuộc sống. Có thể thấy được áp lực mới là người thầy tốt nhất ! Suy nghĩ một chút, tươi cười của nàng hơi hơi ngưng trệ, hôm nay nàng như thế nào lại nhớ đến quá khứ a? Xem ra bản thân mình thật sự già rồi! Nàng có chút cảm khái nghĩ, chỉ có người lớn tuổi, mới có thể luôn nhớ đến quá khứ a! Nàng vuốt vuốt tóc mai hỏi: “Đúng rồi, hai người đến tìm ta có việc gì?” Tùng Nương nói: “Sắp tới Đoan Ngọ, vừa lúc đại tỷ cũng về nhà, con cùng tứ muội thương lượng một chút, muốn nhân cơ hội này, mọi người đặt một bàn tiệc rượu vui vẻ một tí, nhị thẩm người cũng đi đi!” Mèo Con vừa nghe liền mỉm cười nói: “Được, nhưng mà ta không biết ngâm thi chỉ phú”. Nàng biết mấy tiểu thư khuê các này mà tụ cùng một chỗ, đều chỉ ngâm thi chỉ phú, nàng cũng không có cái bản lãnh kia. Vân Nương mỉm cười nói: “Chúng con đều biết, nhị thẩm nếu không ngâm thi chỉ phú, thì viết chữ cho chúng con xem” Mèo Con nghe xong che miệng cười nói: “Được, chỉ cần hai người không chê chữ của ta” Vân Nương cười khúc khích: “Chữ của nhị thẩm, chúng con luyện hơn mười năm so ra vẫn còn kém, nào dám ghét bỏ” Tùng Nương nói: “Nếu nhị thẩm đáp ứng rồi, chúng con trở về tính toán cần bao nhiêu bạc, mọi người góp vào” Mèo Con mỉm cười nói: “Lần này để ta lo đi! Cơ hội khó có được, lại đều là tiểu bối của ta, như thế nào lại bảo các người bỏ tiền ra” Hai người hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, vẫn là Tùng Nương cười hì hì nói: “Nếu nhị thẩm nói như vậy, chúng con đều không khách khí” Mèo Con cùng ba người nói đùa một hồi, liền đứng dậy cùng đi đến viện của Nhan thị, hầu hạ Nhan thị ăn bữa tối. Nhan thị thấy ba người vui vẻ, liền cười hỏi: “Hôm nay tại sao lại cùng đến đây?” “Bà nội”. Tùng Nương dựa vào trong ngực, ôm cổ bà nói việc tiết Đoan Ngọ mở tiệc chiêu đãi mọi người ăn cơm. Nhan thị nghe xong, hưng trí nói: “Được, được, việc này tốt, nếu không đủ bạc thì có thể đến chỗ ta lấy nha!” Mèo Con cười nói: “Đều bọn tiểu bối chúng con chơi đùa, làm sao mà lại đến chỗ mẹ lấy bạc ?” “Đúng vậy! Lão phu nhân, nơi này có nhị thẩm, làm sao lại bảo ngài bỏ bạc ra a!” Vân Nương che miệng cười nói. Nhan thị cười với các nàng, nói: “Ha ha, đúng đúng, có nhị thẩm ngươi ở đây, lần này là bữa tiệc đầu tiên sau khi nàng nhập môn, các ngươi cần phải nhiều giúp đỡ nàng !” “Bà nội, ngài yên tâm đi! Chúng con nhất định sẽ giúp đỡ nhị thẩm làm thật tốt”. Tùng Nương cười tủm tỉm đáp ứng. Lúc này Tô thị giúp đỡ Tạ thị vào, nghe xong lời của Tùng Nương, nàng cười nói: “Ta nghĩ hôm nay các ngươi như thế nào không tới tìm ta, nguyên lai là tìm được thần tài khác rồi a!” Mèo Con che miệng cười nói: “Nếu là người muốn, cũng có thể làm quay về thần tài, vừa lúc giúp ta tiết kiệm bạc” Tô thị nói: “Khó mà làm được! Chẳng lẽ tìm được một cơ hội để cho nhị thẩm bỏ tiền ra, con lại không biết điều mà cướp lấy!” Lời của hai người đem Nhan thị cùng Tạ thị cười vui vẻ, Mèo Con vừa cùng Tô thị đấu võ mồm, vừa thầm than, làm vợ nhà giàu quả nhiên khó khăn a! “Tiệc rượu Đoan Ngọ?” Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Ừm, bảo Vãn Chiếu giúp nàng một tay đi, phương diện này nàng ta có kinh nghiệm, tiền nếu không đủ, bảo Vãn Chiếu hỏi Trừng Tâm”. Nói xong múc cho Mèo Con một chén canh nói: “Nàng ăn nhiều một chút”. Mèo Con tiếp nhận bát nói: “Dọn tiệc rượu tốn bao nhiêu tiền? Chắc là đủ đi? Đúng rồi, chừng nào thì chàng để Ngọc Bản và Vãn Chiếu thành thân?”. Lúc trước nàng vẫn nghĩ Vãn Chiếu là nha đầu thông phòng của Nhiếp Tuyên, sau mới biết được nguyên lai Vãn Chiếu đã sớm có hôn ước với Ngọc Bản, hai người vì Nhiếp Tuyên vẫn chưa thành thân, cho nên kiên trì muốn đợi Nhiếp Tuyên thành thân xong, hai người mới thành thân. Nhiếp Tuyên nói: “Chờ trở về Tô Châu đi, Ngọc Bản lần này bị ta bắt ở lại Tô Châu, không có đến Ký Châu” “Quay về Tô Châu?” Mèo Con sửng sốt, nhất thời cảm thấy được canh trong miệng không có mùi vị gì cả, mệt mỏi buông thìa: “Chàng muốn đi Tô Châu? Khi nào thì đi?” Trong lòng ít nhiều có chút mất mác, mới tân hôn hắn đã muốn đi rồi sao? “Không phải ta, mà là chúng ta”. Nhiếp Tuyên sửa lại lời nàng nói: “Ta vẫn quên nói với nàng, chờ sau khi bái tổ xong, chúng ta sẽ quay về Tô Châu” “Quay về Tô Châu? Thật vậy chăng?”. Ánh mắt Mèo Con trong nháy mắt sáng lên, gắt gao bắt lấy ống tay áo hắn. Nhiếp Tuyên thấy Mèo Con lôi kéo tay hắn, gật gật đầu nói: “Ừ, chúng ta phải về Tô Châu, ta ở Tô Châu còn có rất nhiều chuyện phải làm”. Nếu không phải vì bái tổ, hắn cũng sẽ không ở Ký Châu lâu như vậy. Mèo Con hưng phấn một hồi, nhớ tới Nhan thị cùng Nhiếp đại nhân tuổi tác đã lớn, nàng chần chờ một chút, do dự nói: “Nhưng mà cha, mẹ làm sao bây giờ? Tuổi của họ đã lớn như vậy…” Nhiếp Tuyên trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa, phản thủ cầm tay nàng nói: “Cho nên hàng năm tết đến, chúng ta đều phải trở về đây ở lại ba tháng, từ Ký Châu đến Tô Châu cũng thuận tiện, chỉ là truyền tin tức thì phải nửa tháng mới có thể đến nơi, gửi đồ này nọ thì cũng phải ít nhất ba tháng” Mèo Con nghĩ nghĩ, hưng phấn gật gật đầu: “Dạ, như vậy không còn gì tốt hơn nữa!”. Nghĩ đến có thể quay về Tô Châu, nàng liền vui vẻ, tuy nói ở Nhiếp gia nàng không tệ, nhưng nàng càng muốn quay về Tô Châu, dù sao nơi đó mới là nhà của mình a! Nhớ đến sắp có thể gặp cha mẹ, nàng nhịn không được hơi hơi nở nụ cười, tuy rằng mới hơn một tháng không thấy họ, nhưng mà nàng có cảm giác đã thật lâu, thật lâu…