Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ - Quyển 2 Chương 9: Tiểu Vũ Trụ sống cùng với học trưởng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sáng sớm, chim hót hoa thơm.



Đinh đinh đinh ——



Chu Phong ấn tắt đồng hồ báo thức, xoa xoa cặp mắt đang chua xót, sau đó mỉm cười nhìn người bên cạnh.



A, người này, ngủ đến nước bọt đều chảy ra rồi.



Chu Phong nhẹ nhàng rời giường, đánh răng, rửa mặt, sau đó ra cửa.



“Ông chủ, cho hai chén cháo đậu đen (*), 4 cái giò cháo quẩy (*), một lồng tiểu lung bao (*), đem về.” Chu Phong nói.



“Tới ngay, chờ một lát!”



Bảy giờ rưỡi sáng ngày thứ hai, học sinh lục tục đi đến trường, những người đi làm cũng vội vã chạy đến trạm tàu điện ngầm.



Chu Phong nhàn nhã bước về nhà, nhìn đồng hồ, quyết định đề người yêu ngủ thêm một lát nữa.



Anh bày thức ăn ra bàn, tiếp đến là hâm nóng sữa, sau đó mở tủ quần áo ra, lựa chọn quần áo thật tốt, kiểm tra lại những thứ đồ trong túi xách của Vương Tiểu Vũ, chờ đến khi làm xong hết mọi chuyện, anh lại một lần nữa trở vào phòng.



“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rời giường nào.”



Vương Tiểu Vũ nằm ở trên giường lẩm bẩm: “Ân ~~ ân ~~ để em ngủ nữa…”



Chu Phong cười nói: “Heo con lười, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, nhanh rời giường.”



Vương Tiểu Vũ: “zzZZ ”



“Còn chưa tỉnh? Bó tay mà.” Chu Phong quyết định ra đòn quyết định —— tự thân hành động.



Một phút sau, Vương Tiểu Vũ bắt đầu giãy dụa ở trên giường, tiếp theo là đẩy Chu Phong ra, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.



Vương Tiểu Vũ cau mày nói: “Học trưởng? Làm gì vậy a, sao lại đánh thức em vào lúc sáng sớm như vậy?”



“Còn sớm? Em nhìn đồng hồ xem.”



Vương Tiểu Vũ ngáp một cái, mang theo cặp mắt mông lung nhìn đồng hồ báo thức…



“A? … A! Nguy rồi nguy rồi, đã gần tám giờ!!”



Cậu dùng một cước đạp chăn ra, bay nhanh vào phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt.



Chu Phong cười nói: “Tiểu Vũ a, đừng có gấp. Quần áo của em anh đã chuẩn bị xong rồi, sẽ mặc bộ này phải không, nhìn thử xem.” Anh gấp gọn chăn lại, sau đó đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn lên giường, lại nói tiếp: “Còn có, bữa sáng anh đã để sẵn trên bàn, ăn no rồi hãy đi, yên tâm, còn dư thời gian.”



Vương Tiểu Vũ lại dùng tốc độ ánh sáng quay về phòng thay quần áo, sau đó ngồi vào bàn ăn bắt đầu lang thôn hổ yết.



“Ngô, ngon a!” Vương Tiểu Vũ uống một ngụm sữa tươi, nuốt hết bánh quẩy trong miệng xuống, sau đó nói tiếp: “Học trưởng, em ăn xong rồi, bây giờ em đi a! Buổi tối gặp lại!”





Nói xong, Vương Tiểu Vũ cằm lấy túi xách rồi xông ra ngoài.



Chu Phong vươn tay chặn cậu lại, dặn dò: “Ấy ấy, chờ một chút! Coi em kìa, gài chệch nút rồi! Còn có, cầm theo hộp cơm này, để trưa ăn.”



Vương Tiểu Vũ tiếp nhận lấy hộp cơm, “Hảo hảo, hẹn gặp lại nha học trưởng!” Dứt lời, cậu hóa thành một cơn gió lao vút ra cửa.



Chu Phong nhìn theo bóng lưng của cậu, lắc đầu cười.



Hầy, nhóc con này.



Đột nhiên, Vương Tiểu Vũ lại hùng hùng hổ hổ trở về.



Chu Phong kỳ quái nói: “Sao vậy? Còn quên cái gì nữa?” Rõ ràng mình đã giúp em ấy kiểm tra cẩn thận các thứ trong túi, hẳn không có bỏ quên cái gì được a.



Vương Tiểu Vũ thần bí nói: “Ân, đã quên mất một vật rất quan trọng.” Nói rồi, cậu ngửa đầu khẽ hôn một cái lên má của Chu Phong.



“Cảm ơn học trưởng, bái bai.”



Chu Phong bưng lấy đôi gò má ấm áp của mình, âm thầm cười ra tiếng.



************



Một tháng trước, Chu Phong cùng Vương Tiểu Vũ đã chính thức ở chung, mà vào tuần trước Vương Tiểu Vũ đã thông qua phỏng vấn của một tòa soạn, tuần này chính thức bắt đầu đi làm, trước tiên là làm thực tập sinh, nếu như không có trở ngại gì, sau ba tháng sẽ chuyển thành nhân viên chính thức.



Vương Tiểu Vũ tìm đến Phòng Nhân sự của tòa soạn, Trưởng phòng Lý nhiệt tình tiếp đãi cậu, sau đó tự mình dẫn cậu tới phòng làm việc của biên tập viên.



“Tiểu Cốc a, đây là biên tập mới tới đây để thực tập, cho cậu ấy theo cậu rèn luyện rèn luyện nha.”



Nam nhân trước mặt này tên gọi Cốc Hạo, tây trang thẳng thớm gọn gàng, mũi cao môi mỏng, trong mắt phượng thường thường lại bắn ánh nhìn lạnh lùng, không hề có cảm giác khiến người khác cảm thấy thân cận, mà sự thực cũng đúng là như vậy.



“Lại là một người mới tới?” Cốc Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ.



Tiếp nhận được ánh mắt của y, nhất thời Vương Tiểu Vũ thấy cúc hoa căng thẳng.



Cốc Hạo là biên tập viên chủ chốt của Tòa soạn, năng lực làm việc không thể chê vào đâu được, chính là có chút khó ở chung với người khác, đối với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, mấy thực tập sinh trước đây đều bị y dọa chạy, đây cũng là lý do vì sao Trưởng phòng Lý ưu ái Vương Tiểu Vũ —— đương nhiên, điều kiện của Vương Tiểu Vũ cũng đã rất tốt rồi.



“Tiểu Vương đây chính là một thạc sĩ mới du học từ nước ngoài về đó a, tốt nhất là đưa cậu dẫn dắt đi. Tôi về trước đây.” Trưởng phòng Lý vui tươi hớn hở nói.



“Được rồi, Trưởng phòng đi thong thả.” Cốc Hạo hờ hững nói.



Người này, bộ dáng thiệt là nghiêm túc. Vương Tiểu Vũ cảm thấy hơi sợ hãi.



“Cầm theo sơ yếu lý lịch tới đây.”



“A? Nga! Vâng thưa thầy.” Vương Tiểu Vũ giật mình tỉnh táo lại, vội vàng tìm sơ yếu lý lịch trong túi xách ra, đưa cho Cốc Hạo, “Đây là lý lịch của tôi.”



Cốc Hạo diện vô biểu tình liếc nhìn.




“Chuyên ngành là… tốt nghiệp ngành Animation {ngành hoạt họa hay diễn hoạt} ở G đại?”



“Đúng vậy.”



“Hội họa và ngoại ngữ cũng không thành vấn đề?”



Vương Tiểu Vũ khiêm tốn nói: “Ân… Hẳn là vậy đi.”



Sau khi nghe xong, Cốc Hạo nguy hiểm nheo lại mắt: “Hẳn là?”



Vương Tiểu Vũ đứng thẳng người nói: “Không không! Nhất định là không thành vấn đề!”



Cốc Hạo nhanh chóng xem qua hồ sơ, sau đó để lý lịch qua một bên, dùng cằm chỉ chỉ bàn trống bên cạnh, nói: “Được rồi, cậu cứ ngồi vào chỗ đó, trước tiên xem hết tạp chí mà Tòa soạn của chúng ta đã xuất bản trong vòng 2 năm qua, trước khi tan tầm của ngày hôm nay phải nộp lại một bản phân tích về những gì cậu đọc được.”



“Bản… Phân tích?” Vương Tiểu Vũ sửng sốt.



“Làm sao? Không được?” Cốc Hạo mang theo vẻ mặt khinh bỉ nói, Như vậy cảm nghĩ có thể viết được chứ?”



Vương Tiểu Vũ lập tức lên tiếng trả lời: “Ngạch, được, được!”



Cốc Hạo đuổi cậu đi ra ngoài: “Hôm nay trước cứ như vậy, cậu đi làm việc đi.”



Vương Tiểu Vũ cung kính nói: “Vâng! Cảm ơn Thầy Cốc.”



Vương Tiểu Vũ bận rộn cả ngày, rốt cục cũng ngốn xong đống tạp chí, suy nghĩ một chút, rốt cục nặn ra một bài gọi là “Phân tích về tạp chí”. Cậu lo lắng nộp nó cho Cốc Hạo.



Nào ngờ, Cốc Hạo tùy tiện lật lật vài cái liền ghét bỏ mà ném nó vào sọt rác.



“Hoàn toàn không biết đúng trọng tâm, không biết cái bằng thạc sĩ của cậu từ đâu mà có nữa. Trước trưa mai nộp lại cho tôi một bản khác. Đi đi.”




Vương Tiểu Vũ: “… Được.” ┭┮﹏┭┮



************



Vương Tiểu Vũ lê lết cái thể xác và tinh thần bị tra tấn về tới nhà, ngay cả hương thơm ngào ngạt của thức ăn cũng không thể cứu vớt cho linh hồn đã bị tổn thương trầm trọng của cậu.



“Em đã về rồi.” Vương Tiểu Vũ nói ỉu xìu.



Thanh âm của Chu Phong vang ra từ phòng bếp: “Đã về rồi sao, cơm sắp xong rồi, đi tắm rửa đi rồi ra ăn.”



“Vâng.” Vương Tiểu Vũ ủ rũ cúi đầu bước vào phòng tắm.



Chu Phong đi ra từ phòng bếp, liếc nhìn sang cửa phòng tắm, thầm nghĩ: Xem ra, nhóc con này, bị đả kích rồi.



Vương Tiểu Vũ tắm rửa xong rồi đi ra, lúc đó Chu Phong đã dọn sẵn thức ăn lên bàn.



“Đến, chúc mừng em đi làm ngày đầu tiên, ăn đùi gà nào.”




Nhìn nụ cười ôn nhu của Chu Phong, rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng nhịn không được mà nhào tới, đáng thương nói: “Ô ô ô, học trưởng!”



Chu Phong ôm lấy cậu, kéo cậu nép sát vào mình, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”



Vương Tiểu Vũ vùi đầu cọ cọ: “Thầy hướng dẫn của em thiệt đáng sợ a a a a!”



Chu Phong vỗ nhẹ cậu, an ủi nói: “Rồi rồi rồi, kể cho anh nghe người đó đáng sợ như thế nào được chứ?”



Vương Tiểu Vũ lên án kể tất tần tật những chuyện ngày hôm nay y đã làm với mình.



Chu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Ân, được rồi, anh đã biết. Chúng ta ăn cơm trước, đợi lát nữa anh sẽ cùng em xem xét coi nên sửa chữa như thế nào.”



Vương Tiểu Vũ vừa nghe xong, vui vẻ nói: “Cảm ơn, học trưởng thật là tốt!”



Đêm đó, dưới sự trợ giúp của Chu Phong, Vương Tiểu Vũ sửa nó lại thành một bản phân tích mới toanh luôn.



Tuy rằng Chu Phong không phải là một nhà biên tập chuyên nghiệp, thế nhưng anh hơn ở cái là đã có kinh nghiệm, cách nhìn và cách hành văn, đã từng viết qua không ít bản thảo.



Hôm sau, Vương Tiểu Vũ cầm bản phân tích dài tới một vạn chữ đi tìm Cốc Hạo.



Cốc Hạo lật qua lật lại, sau đó, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ, nói: “Bản hôm nay đã ra hồn hơn đôi chút rồi đó.”



Vương Tiểu Vũ thầm vui vẻ, thật tốt quá! Không hổ danh là học trưởng, đại thần anh minh thần võ!



Thế nhưng ở ngoài miệng, cậu lại khách khí nói: “Hắc hắc, đều là nhờ công lao của thầy thúc giục.”



Nghe xong những lời này, Cốc Hạo âm thầm cười lạnh một tiếng, tiếp đó lại mở văn kiện ra, nói: “Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với cách cậu phân tích khuyết điểm của tạp chí cùng phương hướng phát triển trong thời gian tới. Cậu cứ dựa theo những gì mình viết, ngày kia, không, ngày mai trước khi tan tầm, lại nộp lên một bản chi tiết hơn cho tôi đi.”



Không phải chớ… Vương Tiểu Vũ kêu gào thảm thiết ở trong lòng.



“… Vâng.”



Cứ như vậy, Vương Tiểu Vũ lại bị Cốc đại biên tập giằng co qua lại. Mỗi một lần cậu viết ra cái gì đều tiện tay đưa cho Chu Phong xem qua, mỗi lần Chu Phong cũng sẽ đưa ra rất nhiều ý kiến hữu ích cho cậu.



Dần dần, cậu càng có thể khẳng định về năng lực của bản thân, ánh mắt Cốc Hạo dùng để nhìn cậu cũng đã ôn hòa hơn được chút xíu, còn phân cho cậu một vài nhiệm vụ viết bản thảo và sắp chữ, từ đó cậu cũng cảm thấy vui sướng và thành tựu, bắt đầu thích công tác ở Tòa soạn, các đồng nghiệp cũng thích cậu thực tập sinh với bộ dáng dễ nhìn, lại còn chịu khó này, nên bọn họ rất sẵn lòng chỉ dẫn cho cậu.



Dần dần công tác của Vương Tiểu Vũ cũng đi vào quỹ đạo.



Trong thực tế, cuộc sống của cậu và Chu Phong vẫn trôi qua từng ngày từng ngày, anh nấu ăn, em rửa chén, anh quét nhà, em giặt đồ. Mà ở trên mạng, quan hệ giữa cậu và Chu Phong cũng bởi vì một việc mà được công khai.



—————————————————————-

Cháo đậu đen:

Giò cháo quẩy:

Tiểu lung bao: