Mặt trời bắt đầu lặn.
Tống Âu Dương dọn dẹp xong nhà Hạ Thiên, đứng ở ban công phòng khách dưới lầu một lát, chậm rãi uống xong nước trong ly, đứng dậy trở về nhà bên cạnh.
Lúc mở cửa đi vào, Liêu Thục Liên và Ứng Quyên Quyên đang chuẩn bị ăn cơm chiều, nghe thấy tiếng động ở cửa, chị ấy vừa thấy đến anh đi vào, vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, “Âu Dương đã trở lại rồi? Mau đến đây, mau đến đây, chị Quyên đi bới cơm cho em, vừa mới làm xong…”
Liêu Thục Liên nhìn anh, thần sắc không có bộ dạng tức giận như lúc trước, cũng không phải nói không muốn nhìn thấy ai. Trong mắt Tống Âu Dương, càng giống như trải qua chuyện tối hôm qua, không biết nên đối mặt với ông ta như thế nào.
Không biết là nên bày ra biểu tình gì với ông ta, hoặc là nên nói cái gì.
Tống Âu Dương nhìn người bà đã nuôi dưỡng mình 10 năm, lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng, bà cũng chỉ là một người già không thể bình thường hơn mà thôi, cũng giống như tất cả mọi người mẹ trên thế giới này, sẽ thiên vị và cưng chiều con trai của mình.
Những câu nói cửa miệng từ xa xưa ấy chưa chắc đã phù hợp với mọi gia đình.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sau đó anh cũng nghĩ thông suốt, anh biết Liêu Thục Liên thương anh, bằng không cũng sẽ không chăm sóc anh nhiều năm như vậy, nhưng cũng không thương anh như vậy, hoặc là nên nói, cũng không thương anh nhiều như anh đã chờ mong.
Nếu không, lúc trước bà cũng sẽ không biết rõ Tống Minh Hoài vì sao mang anh đi, cũng cứ để cho ông ta ôm đi như vậy.
Tống Âu Dương đóng cửa lại, dưới ánh mắt chăm chú của hai người đi lên tầng, chỉ một lúc sau, đeo cái balo lúc trở về kia đi xuống, đi đến huyền quan nói với hai người: “Giáo sư liên hệ nói cháu trở về phòng thí nghiệm, học kỳ này cháu bắt đầu học chương trình nghiên cứu sinh, sẽ rất bận, chắc là không có gì thời gian về nhà, hai người… Chú ý sức khỏe.”
Ứng Quyên Quyên nghe vậy, vội vàng đi đến gọi Tống Âu Dương đã mở cửa, “Thằng nhóc thối này em nói cái gì đó! Hôm nay là mùng 1 Tết có ai không ở nhà ăn tết, lúc này có ai sẽ gọi em trở về phòng thí nghiệm gì chứ ——”
Liêu Thục Liên vốn đang ngồi trước bàn ăn cũng ấn xe lăn đến đây, “Âu Dương, bà nội biết cháu tức giận, nhưng hôm nay ăn tết ——”
Tống Âu Dương lấy điện thoại ra mở đến lịch sử trò chuyện cho Ứng Quyên Quyên xem, chứng minh mình cũng không phải đang giận lẫy lừa hai người, ngữ khí bình thản nói, “Ngày hôm qua trừ tịch, giáo sư của em cũng ở trong phòng thí nghiệm.”
“Nhưng mà, nhưng em ——” Ứng Quyên Quyên chần chờ nói, dường như là muốn nói cái gì đó, nhìn Liêu Thục Liên, “Âu Dương, em đừng trách bà nội, chị ấy chỉ muốn——”
“Không trách,” Tống Âu Dương nhìn hai người, giọng điệu vẫn bình thản như cũ không hề có chút cảm xúc, “Không có gì đáng trách cả.”
“Hai người chú ý sức khỏe.”
Nói xong, đẩy cửa, đi ra ngoài.
*
Tuy rằng Tống Âu Dương không nói dối, nhưng ý tứ trong Wechat của Ngô Ái Quốc kỳ thật là để cho anh qua mùng năm lại về trường học, chỉ là anh quả thật không có tâm tư gì ở nhà, lúc này mới nói với hai người kia rồi đi ra khỏi nhà.
Phong tục của thành phố S, ngày mùng 3 Tết đến nghĩa trang cúng bái.
Năm trước Hạ Thiên không ở nhà, là Tống Âu Dương cùng mấy người Lôi Đình đi thay cô, chỉ là năm nay, Tống Âu Dương đã gửi tin nhắn trước cho bọn họ, sáng sớm, đi từ trong khách sạn ra, đi lấy bó hoa đã đặt ở tiệm hoa gần đó, đi một mình.
Ba và mẹ Hạ được chôn cất cùng nhau, ảnh chụp trên bia mộ, không giống như những người khác là ảnh đen trắng, mà là ảnh cưới của hai người.
Tống Âu Dương hai người trên bia, vẻ mặt tràn đầy tình yêu vô hạn, nhìn mẹ Hạ, nghĩ đến Hạ Thiên, nghĩ đến vẻ mặt khi bà nhìn anh, nghĩ đến đôi mắt hạnh kia của bà, tất cả đều là biểu cảm của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nở nụ cười.
Không phải ở trên mặt, mà là ở trong lòng.
*
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đặc biệt là trong cuộc sống đơn điệu chỉ có thí nghiệm, thời gian thử nghiệm.
Bởi vì Tống Âu Dương cũng tạm thời nhận được tin Ngô Ái Quốc gọi về trường học, cho nên năm trước cũng không nộp đơn xin ở ký túc xá trong trường. Từ sau mồng 3 anh trở về trường học đã được Ngô Ái Quốc sắp xếp ở trong nhà mới của mình, trong nhà đã có hai người ở, nói chuyện vài câu mới biết được, hai người kia cũng là sinh viên của giáo sư Ngô, trong đó một người năm nay vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh được 1 tháng, bởi vì chưa tìm được chỗ ở, giáo sư Ngô liền cho ở trong nhà mới của mình, không thu tiền thuê nhà.
“Giáo sư Ngô là người thầy như vậy, tài sản quý giá của đất nước.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Người kia khi biết được là sinh viên vừa mới được Ngô Ái Quốc nhận vào năm nay, nói với anh một câu như vậy.
Một tháng, Tống Âu Dương cũng từ hằng ngày ở chung, hiểu rõ những lời này.
Nhất là một đêm khuya hai người từ trong phòng thí nghiệm đi ra, anh ngồi xe máy điện co hai chân dài của mình lên lảo đảo lắc lư chạy đến một quán mì mở 24 giờ cùng nhau ăn bữa khuya……
Giáo sư Ngô thật sự là ngoại trừ thời gian sinh hoạt cần thiết, tất cả những gì còn lại đều được dành cho phòng thí nghiệm.
Giáo sư Ngô Ái Quốc mỗi năm chỉ tuyển hai sinh viên thạc sĩ, năm nay là hai sinh viên học viện máy bay vừa tốt nghiệp năm cuối, một sinh viên khí động học và một động lực học bay.
Tống Âu Dương là một ngoại lệ, sở dĩ có thể phá cách tuyển chọn của ông ấy, một là anh có giáo sư Bàng Thiên Hoa cật lực tiến cử, hai là năm ngoái anh ở cuộc thi thiết kế Nb fly toàn thế giới do Boeing tài trợ, cuối cùng lấy danh nghĩa cá nhân đi thi giành được giải nhì cuộc thi tổ máy bay không người lái.
Người như Ngô Ái Quốc, đương nhiên là sẽ không bỏ qua người như anh, có thiên phú, có năng lực, lại hiểu rõ ràng mình muốn làm cái gì.
Mà Tống Âu Dương đối với Ngô Ái Quốc, đương nhiên cũng là kính trọng.
Cuộc sống của mình đơn giản, nhưng đối với học sinh rất hào phóng, mặc dù nghiêm khắc với chính mình, nhưng chưa bao giờ yêu cầu những học sinh của mình, thời gian làm việc và ngày làm việc hàng tuần, có lẽ cũng bởi vì điều này, bao gồm cả anh, tất cả các áp lực và động lực của sinh viên của ông đều đến từ động lực nội tâm của chính họ.
Trên bức tường đối diện bàn làm việc trong văn phòng của Ngô Ái Quốc là những chữ ông tự mình đề ra —— làm thầy có lòng cha mẹ.
Muốn như thế nào để nuôi dưỡng con cái của họ, làm thế nào để nuôi dưỡng học sinh của họ, muốn học sinh trở thành loại người nào, người đầu tiên trở thành người phải chính là mình.
Ông không chỉ viết nó, mà còn làm điều đó.
“Ba mẹ” đã làm gương cho “con cái” như vậy, thì có lý do mà họ không làm tốt hơn? Cho nên đây mới là học trò của Ngô Ái Quốc, thậm chí tất cả học sinh khi nhắc tới ông đều tôn sùng ông làm ân sư.
Chỉ là…
Mỗi lần Tống Âu Dương nhìn thấy hai chữ “Ba mẹ” kai, nội tâm lại khó tránh khỏi cười nhạt một tiếng.
Lấy giáo sư Ngô người đã dạy biết bao học sinh “truyền thụ kiến thức và giải thích thắc mắc” so sánh với “ba mẹ” kia của anh, thật sự là làm bẩn hai chữ “ba mẹ”.
……
Qua hai ngày nữa sẽ đến ngày khai giảng chính thức của trường. Ngày hôm nay, Tống Âu Dương vẫn như cũ cùng Ngô Ái Quốc chiến đấu đến cuối cùng, không thể không nói, một người có lý tưởng nghiên cứu khoa học trước sau gì cũng vì thế mà duy trì hứng thú nghiên cứu khoa học cuồng nhiệt, khi làm chuyện mình thích, thật sự sẽ quên hết tất cả trình độ. Nếu như không nói, ai có thể nhìn ra được đến thời điểm này nhưng lão nhân gia tinh thần quắc thước như cũ đã qua tuổi cổ lai hy?
Ngô Ái Quốc tòa nhà dành cho giáo viên còn Tống Âu Dương tuần trước vừa chuyển vào ký túc xá của nghiên cứu sinh không tính là gần, theo thường lệ, anh đều sẽ đưa Ngô Ái Quốc trở về trước sau đó mới tự mình trở về ký túc xá.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, Tống Âu Dương đi bên cạnh Ngô Ái Quốc, khi nghe ông nói chuyện khi luôn theo thói quen hơi nghiêng người sang một bên. Hôm nay lúc hai người từ tòa nhà thí nghiệm đi ra đã hơn 11 giờ đêm, Tống Âu Dương vừa nghe ông chính thức bắt đầu đề tài, vừa thấp giọng nhắc nhở ông chú ý bậc thang dưới chân ——
Chỉ là vừa cho mới nói chú ý bậc thang với ông, vừa giương mắt nhìn về phía trước, dưới chân mình lại hơi lảo đảo một chút……
Tống Âu Dương nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đứng ở bên cạnh bồn hoa trước tòa nhà, bước chân lập tức dừng lại.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bóng dáng nhỏ dưới ánh đèn đường không quá sáng, mặc áo giữ ấm màu trắng, đeo balo màu đen, mặc quần dài màu đen và bốt cổ ngắn cùng màu, trên đầu đội một cái mũ len màu trắng gạo, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ dệt kim màu đỏ trên cổ che đi, kỳ thật cũng không thể nhìn rõ ràng, nhưng dáng người kia, anh không nhận sai được.
Mỗi đường cong trên người cô, anh đều rất quen thuộc.
Ngô Ái Quốc chú ý tới bước chân anh dừng lại, giương mắt nhìn anh, lại theo tầm mắt Tống Âu Dương đột nhiên mất hồn nhìn sang, khi nhìn thấy Hạ Thiên còn chưa chú ý tới bọn họ đã đi ra, ân cần hỏi: “Bạn gái?”
Tuy rằng Ngô Ái Quốc và Hạ Thiên từng gặp mặt một lần, nhưng xa như vậy không thể nào nhận ra được.
Nhưng mà cẩn thận nghe, thậm chí có thể nghe được ra được sự trêu chọc trong giọng nói của ông…… Chỉ là ba hồn bảy vía còn chưa trở về vị trí nên Tống Âu Dương cũng không chú ý tới.
Chỉ một lúc sau, Tống Âu Dương hoàn hồn, thu hồi tầm mắt nhìn Ngô Ái Quốc đáp một tiếng, một giây sau ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía đó, lại nhìn về phía Ngô Ái Quốc nói: “Nghỉ đông cô ấy có việc đi nước ngoài, vẫn luôn không gặp, trở về cũng không nói với em, cho nên,” anh dừng lại, “Xin lỗi giáo sư, vừa mới có hơi thất thố.”
Ngô Ái Quốc xua tay, nở nụ cười ân cần dễ gần với anh, hiểu được nói, “Thầy của cậu cũng là người từng trải ——”
“……” Lần này Tống Âu Dương muốn không chú ý cũng không được, hiếm khi ở trước mặt ông có chút chật vật nói, “Thầy đợi em một chút, em đi nói với cô ấy vài câu rồi lại đưa thầy trở về.”
Ngô Ái Quốc lại cho anh một ánh mắt ‘Mặc dù tôi là thầy giáo, nhưng cũng không phải là thầy giáo không hiểu chuyện như vậy’, vỗ bả vai anh, tiếp tục ân cần nói: “Nhà tôi đi vài bước là đến, mỗi lần đưa cậu đưa tôi về còn phải ở đi một vòng ngược lại để về, bình thường tôi không đả kích đức tính ‘tôn sư trọng đạo’ của cậu, nhưng loại chuyện đặc thì như hôm nay, tôi lại muốn ‘đả kích’ cậu một chút, nhanh đi tìm bạn gái cậu đi….”
“……” Bỗng nhiên Tống Âu Dương cảm thấy, hơn 1 tháng ở chung với Ngô Ái Quốc, hình như là mình đang làm quen với một vì giáo sư giả……
“Vậy em gọi cô ấy đến đây tiễn thầy ——”
Anh nói xong đang muốn đi về phía kia, lại bị Ngô Ái Quốc ngăn lại…… Còn bị nói vài câu.
Lúc Tống Âu Dương lại nhìn về phía Hạ Thiên, phát hiện không biết từ lúc nào cô đã chú ý tới bọn họ đi ra, chắc là sợ quấy rầy bọn họ nói chuyện, không đi tới, chỉ là nhìn thấy anh nhìn sang, giơ tay vẫy vẫy với nha, mặc dù khoảng cách hơi xa không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, anh cũng có thể tưởng tượng nụ cười trên mặt và ánh mắt của cô, trong lòng vô cùng ấm áp.
Ngay sau đó lại nhìn thấy cô cúi chào bọn họ, ý là chào hỏi Ngô Ái Quốc.
Ngô Ái Quốc cười cười, giơ tay vỗ vào bả vai Tống Âu Dương, “Buổi chia sẻ năm ngoái tuy rằng tôi không đi, nhưng cũng nghe người ta nói, cô gái nhỏ không tệ, là một cô gái tốt, xứng đôi vừa lứa, phải biết quý trọng.”
Nói xong, cười đi về phía tòa nhà dành cho giáo viên, sợ anh đuổi theo, lại quay đầu xua tay với anh, thúc giục nói, “Nhanh đi đi, trời lạnh, đừng để cô gái nhỏ bị đông lạnh.”
Tống Âu Dương vẫn luôn nhìn Ngô Ái Quốc đi xuống bậc thang cho đến khi không thấy bóng dáng, rồi mình mới bước hai bước xuống bậc thang, bước mấy bước lớn đi đến trước mặt Hạ Thiên, nhìn cô gái nhỏ cách mình một bước nhỏ, đè khăn quàng cổ chắn nửa khuôn mặt xuống, nhìn về phía anh cười.
Hơn một tháng này, số lần hai người liên lạc ngoài đêm giao thừa đó, cũng chỉ có hai lần, một là hai người đều bận rộn, hai là bên chỗ cô thật sự không tiện.
Lần liên lạc cuối cùng là hơn một tuần trước, tuy đã nói là sẽ trở về trong mấy ngày này, nhưng cụ thể là ngày nào thì không biết được, nói phải xem tình hình dự án cùng thời gian chắc chắn mà một nhiếp ảnh gia khác đến……
Đột nhiên vào lúc này, nhìn thấy cô vào lúc này, đều cho rằng mình là bởi vì quá nhớ cô, xuất hiện ảo giác.
“Lại đây ôm anh một cái.” Tống Âu Dương vừa mới đứng ở trước mặt cô, liền nhìn cô thấp giọng nói một câu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Thiên theo bản năng nhìn trái nhìn trái phải, hai ngày này sinh viên trở lại trường học, nhưng thời gian này, vườn trường cũng tĩnh, trong khuôn viên trường cũng yên tĩnh, cô yên tâm, bước về phía trước một bước, hai tay dọc theo hai bên thắt lưng của anh vòng qua sau lưng anh rồi bắt chéo lại, thấy anh cúi đầu nhìn mình, cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái, đôi mắt đen dưới ánh đèn đường của anh giống như có thể hấp dẫn lòng người, cười hỏi, “Có phải rất bất ngờ không?”
Tống Âu Dương không không trả lời cô, nhìn đôi mắt cười cong cong của cô một lúc lâu, hai tay ôm lấy mặt cô, ngón tay cái cọ hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, dùng một tay đặt sau cổ cô, cúi đầu chặn môi cô……
Tống Âu Dương trầm mặc lại mạnh mẽ trực tiếp dùng lưỡi xâm nhập vào miệng cô trong lúc cô không hề phòng bị, từ hàm trên quét qua, đến dưới lưỡi, môi chân răng đều được anh mài một cách triệt để ——
Hạ Thiên ôm chặt hai tay anh, theo bản năng cuộn ngón tay muốn nắm chặt cái gì đó, nắm lấy áo khoác tối màu trên người anh, thoáng cái không bắt được, lại vô thức nắm hai ba lần mới có thể nắm chặt một miếng vải nhỏ trong tay ——
Nụ hôn này anh hôn vô cùng tinh tế, nói dịu dàng, cũng không dịu dàng như vậy, cái lưỡi quấy lấy cô, giống như muốn đoạt hết oxy của cô, nhưng khi anh chậm rãi vuốt ve làn da mỏng manh vô cùng mẫn cảm sau tai mình, lại không người thể hiện tâm tư tinh tế của anh khi đối với mình.
……
……
“Muộn như vậy còn đứng ở đây một mình,” Tống Âu Dương buông cô ra, chống lên trán cô, nhìn Hạ Thiên cố gắng hít thở, nhịn không được lại căn lên môi cô, mới nói, “Muốn bị đánh có phải hay không?”
Hạ Thiên mím đôi môi hơi tê dại, uất ức nhìn anh, “Sáng hôm qua về nhà vốn muốn cho anh một bất ngờ, kết quả về đến nhà mới biết được anh còn chưa ăn tết xong đã bị giáo sư gọi trở về trường học.”
Lại nhỏ giọng oán giận, “Lúc trước trong điện thoại anh cũng không nói cho em biết.”
“Ngày hôm qua muốn trực tiếp đến đây, kết quả,” cô dừng lại, rồi nói, “Bị trì hoãn một chút.”
“Buổi tối em cùng mấy người Tĩnh Nghi tới đây, Lôi Đình vốn nói muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng em nói muốn cho anh một chút bất người nên không để cho anh ấy gọi, kết quả tìm mấy chỗ cũng không tìm được anh, cuối cùng vẫn là Kiều Nguy Nhiên nghe một người trong ký túc xá của anh nói mới biết được cơ bản mỗi ngày anh đều ở trong phòng thí nghiệm ——”
“Tòa thí nghiệm này ra vào đều phải có thẻ, em không vào được chỉ có thể ở bên ngoài chờ anh…..”
“Bọn họ vốn dĩ muốn ở đây cùng em, em không cho, bảo bọn họ đều đi về hết, ở trường học có cái gì mà nguy hiểm… Cũng còn có camera mà…”
Hạ Thiên mới vừa nói xong, dừng một chút, nghiêng cổ nhìn sang một bên, lướt qua đầu Tống Âu Dương nhìn camera trên cột đèn đường giống như đột nhiên phát sáng……
“……” Cô rụt cổ lại vào lòng anh, buồn bực hỏi, “Chắc là không có ai không có việc gì cũng nhìn chằm chằm camera vào lúc này…”
Tống Âu Dương bị phản ứng của cô chọc cười, vuốt tóc cô, nắm lấy bàn tay của cô, hỏi cô, “Đứng đây bao lâu rồi? Tay lạnh như vậy.”
“Em xách hành lý về ký túc xá rồi đến đây là lúc 9 giờ 30.” Cô trả lời thành thật.
Tuy hiện tại thời tiết gần đây tốt hơn năm trước một chút, nhưng nhiệt độ buổi tối cơ bản vẫn là còn trên dưới 0 độ.
Trời lạnh như vậy…… Hơn hai tiếng đồng hồ…
“……” Tống Âu Dương vừa tức vừa đau lòng giơ tay véo mặt cô, kéo khăn quàng cổ cô lên, ôm eo cô, ôm cô vào lòng, dẫn cô đi về phía ký túc xá của cô, “Lần sau còn dám như vậy, xem anh xử lý em như thế nào.”
Hạ Thiên biết chỉ nói ngoài miệng, mím môi cười hỏi anh, “Xử lý như thế nào? Đánh em một trận sao?”
Tống Âu Dương liếc cô một cái, cầm lấy bàn tay kia của cô, giống như hơi ám chỉ cái gì đó nhéo vào eo cô, “Trước khi đi ngày đó xử lý em khóc không đủ có đúng không?”
“……” Luận phương diện này da mặt Hạ Thiên quả thật không vặn được anh, cô đưa tay kéo anh xuống vùi mặt vào cô anh, hừ một tiếng nhỏ nói, “Lưu manh.”
Trên mặt Tống Âu Dương vẫn luôn hiện lên ý cười, nhìn thấy cô vui vẻ đã hoàn toàn làm cho anh quên đi chuyện phiền lòng gần đây trong đầu mình, cũng không quên dặn dò cô, “Trở về tắm nước nóng trước, ký túc xá của em không phải đều có chuẩn bị thuốc sao? Còn thuốc trị cảm, trước khi ngủ uống hai viên, dự phòng trước.”
Đây là kinh nghiệm, đêm giao thừa đó sau khi trở về tuy anh có tắm nước ấm trước, nhưng ngày hôm sau người vẫn là không quá thoải mái, nếu không cũng sẽ không chịu đến buổi tối mới trở về.
Nghe anh nói như vậy, Hạ Thiên mới lấy lại tinh thần, nhìn hường anh đang dẫn mình đi, vội vàng dừng lại, cô dừng lại, Tống Âu Dương cũng chỉ có thể dừng lại.
“Làm sao vậy?”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Thiên nhìn đôi mắt hành của anh chớp mắt, nói, “Anh đã quên, ký túc xá của em 10 giờ 30 mới gác cổng.”
Ngụ ý, giờ này, ký túc xá của cô đã khóa cửa từ sớm, cô trở về cũng vào không được.
Tống Âu Dương nghe vậy nhíu mày lại, thật sự đã quên, ký túc xá nghiên cứu sinh quản lý không quá nghiêm, anh lại chào hỏi qua quản lý, cho nên mỗi ngày trở về muộn, cũng có thể đi vào, ngược lại đã quên bây giờ cô vẫn còn có gác cổng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Anh nhìn cô, nhíu mày lại. Thầm nghĩ mình cũng không thể đưa cô về ký túc xá của mình được, đúng không? Tuy rằng trong ký túc xá hình như cũng không phải không ai làm như vậy, nhưng —— với hiểu biết của anh với cô, đoán được cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Ngay cả khi phòng đôi của anh bây giờ chỉ có một mình anh…
Hạ Thiên hoài nghi đánh giá anh từ trên xuống dưới, quả thực cảm thấy Tống Âu Dương trước mắt không giống Tống Âu Dương mà cô quen biết, cô còn tưởng rằng… Anh sẽ vui mừng, và sau đó… Lúc này làm cho cô cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ.
Hạ Thiên buồn bực bĩu môi, lấy điện thoại từ trong túi ra mở trang đặt phòng quơ quơ trước mắt anh, buồn bực nói, “Em đoán được anh sẽ về muộn, đã đặt phòng khách sạn trước.”
Tống Âu Dương nhướng mày, vừa rồi không phải anh không nghĩ tới chuyện này, nhưng trước kia mỗi lần lại nói đến chuyện này, ngoại trừ cơ hội bị anh “lãng phí” trong lần say rượu, tuy nói không kháng cự, nhưng dường như cũng không quá nhiệt tình……
Anh vốn đang nghĩ có nên gọi điện cho Lôi Đình hay không, dù sao căn hộ kia của cậu ta cũng còn một phòng trống… Để cho cô ở nhờ một đêm cũng được, anh cũng yên tâm.
Thấy trên mặt Tống Âu Dương không che giấu được ý cười, Hạ Thiên tranh nói trước, “Đừng nghĩ nhiều, không được nghĩ nhiều, em chỉ là đơn thuần là tìm một chỗ, sợ mình buổi tối không có chỗ ngủ.”
Cô ấy không muốn lại đợi thêm một đêm nữa, gặp lại anh vào ngày mai, gọi điện thoại… Độ bất ngờ sẽ giảm xuống rất nhiều, lúc này mới lấy ‘hạ sách’, quan trọng nhất là, cô có chuyện muốn hỏi anh.
“Hơn nữa em ——” cô còn muốn nói cái gì đó, bị Tống Âu Dương cắt ngang.
Anh nào quản được nhiều như vậy, anh chỉ biết kết quả này làm anh vô cùng vui vẻ.
Không nói một chữ, cởi balo trên vai cô xuống, ôm cô đi về phía cổng lớn của trường theo hướng ngược lại.
Anh vừa nhìn thấy thông tin đặt phòng trong điện thoại di động của cô, biết là chỗ nào, bắt taxi lâu nhất mười phút sẽ đến.
Trên đường hai người không nói chuyện, tay Hạ Thiên bị anh nắm trong tay ám chỉ nhẹ nhàng nắm chặt hơn một chút, lời đến bên miệng lại thế nào cũng nói không nên lời… Xuống xe, anh bảo cô chờ anh ở cửa, rồi đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Động tác của Tống Âu Dương quá nhanh, Hạ Thiên cũng không kịp ngăn anh lại, chỉ có thể im lặng nhìn hắn rời đi…
Nghĩ một lúc nêu anh biết… Đoán chắc sẽ làm anh phát điên mất……
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Tống Âu Dương ôm cô đi thẳng đến trước quầy lễ tân, làm xong thủ tục lấy thẻ phòng rồi lại ôm cô đến thang máy chờ.
Thang máy đi xuống, anh nắm tay cô đi vào, Hạ Thiên nhìn màn hình con số của từng tầng hiện lên rồi dừng lại ở tầng 27, lại bị anh nắm tay đi ra.
Đi theo gợi ý, tìm được phòng, dọc đường đi cô đè ở cổ họng không nói nên lời câu nói kia thật sự nhịn không nổi, gọi anh, quay đầu muốn nói với anh, vừa mới ngẩng đầu lên đã bị anh cúi xuống hôn lên, từ trán, mũi, sườn mặt ……
Một tay anh ôm cô, tay còn lại cầm thẻ phòng ở vị trí khóa cửa kéo hai cái, phốc một tiếng, cửa bị anh đẩy ra, cô lùi lại bị anh đẩy vào trong cửa, lại xoay người đè lên cánh cửa.
Không cắm thẻ phòng vào, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, trong phòng tối đen, chỉ có tiếng thở dốc làm cho người ta mơ hồ phả vào bên tai Hạ Thiên, khóa kéo áo khoác bị người kia kéo xuống, Hạ Thiên nắm chặt tay anh đang di chuyển xuống, buồn bực nói, “…… Cuối tháng,… Em nghỉ lễ…”
Ngoại trừ tiếng hít thở nhất thời hai người không đè xuống được, thế giới giống như trở nên tĩnh lặng ——
……
Một lúc sau, Tống Âu Dương buông lỏng tay, trong lòng Hạ Thiên trống rỗng, trở tay bắt lấy tay anh, vội vàng giải thích nói, “Em, em vừa rồi ở trường đã muốn nói, nhưng lại bị anh cắt ngang, trên đường anh vẫn luôn… Em nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói với anh như thế nào, đến dưới tầng… Anh, anh lại… Em không phải, chỉ là em….”
Đầu cô giống như đoản mạch, nói năng lộn xộn…Càng bôi càng đen, một lúc sau, buồn bực thở dài, nhỏ giọng nói, “Thật sự không phải cố ý, anh đừng tức giận……”
“Được không?”