Đêm đó Hạ Thiên và Tống Âu Dương đi tới đi lui quanh khuôn viên trường, cho đến khi anh tỉnh rượu, lại đến gần giờ gác cổng của cô, Tống Âu Dương mới thả cô về ký túc xá, trước khi ngủ còn nói chuyện qua WeChat, đến cuối cùng anh vẫn còn ở hối hận vì mình bỏ lỡ cơ hội duy nhất mà cô chủ động, cô thấy buồn cười, lại dỗ dành một lúc lâu, mới thật sự ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên chỉ có hai tiết đầu buổi sáng, sau khi học xong, bị Ôn Như Thủy gọi điện thoại gọi đến nhờ tạm thời làm người ghi hình cho hội thảo y tế quốc tế của trường.
“Tống Âu Dương nói với chị rằng trước kia em đã đoạt không ít giải thưởng nhiếp ảnh, hai ngày trước xem ảnh anh chụp trong tạp chí của trường, quả nhiên chuyên nghiệp đúng là có khác biệt. Sau đó chị lên mạng thử tìm tác phẩm của em, phát hiện em còn có giới thiệu cá nhân trên Bách khoa Baidu, Ôn Như Thủy nhìn Hạ Thiên, khó nén được vẻ mặt kinh ngạc, “Em thật sự quá khiêm tốn rồi.”
Hạ Thiên máy ảnh ra khỏi túi ra, nhìn lại Ôn Như Thủy cười cười, không nói gì.
“Tạm thời bắt em tới chụp ảnh, em gánh vác một chút, hai ngày nay trong hội sinh viên biết chụp ảnh đều kín lớp, chị nhớ tới em, thuận miệng hỏi, không nghĩ tới em lại sảng khoái đồng ý như vậy, cám ơn nhé.”
“Không có gì,” Hạ Thiên đeo túi đựng máy ảnh của mình, nhìn Ôn Như Thủy, “Bạn bè giúp đỡ nhau một chút mà thôi, có cái gì mà cảm ơn.”
Ôn Như Thủy cũng nhìn cô cười, “Hội nghị này trường chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, bởi vì là quốc tế, mời đội ngũ chuyên nghiệp của rất nhiều quốc gia tới đây, không chỉ có trường học rất coi trọng, mà Sở Y tế tỉnh và Bộ Y tế quốc gia cũng rất coi trọng, cử người đến giao lưu, bọn chị một chút cũng không dám chậm trễ, cho nên em có thể tới giúp đỡ, chị thật sự rất cảm ơn.”
Hạ Thiên chịu không nổi có người vẫn luôn nói cảm ơn với cô, đổi đề tài hỏi cô ấy, “Hội nghị phải liên tục mấy ngày?”
“À, thứ năm đến thứ bảy ba ngày.”
“Đến lúc đó chắc là sẽ có người chuyên nghiệp của hãng thông tấn đến quay phim chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta tự mình chụp ảnh và video chuẩn bị trước đó là để đến lúc đăng lên tạp chí và báo trường và báo cáo cho trường phải dùng.”
Hạ Thiên gật đầu, “Yên tâm, giao cho em là được.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô đi theo Ôn Như Thủy đến tầng 3, nhìn thấy ở cửa thang máy, trong hành lang bày ra không ít kệ còn chưa bắt đầu lắp ráp, Ôn Như Thủy với người phụ trách sân nhà, chắc là vô cùng bận rộn.
Loại hội thảo y tế quốc tế vô cùng quan trọng này, không giống như làm hoạt động bình thường nên cần bố trí rất hoa lệ, dựng một cái giàn trên bục phát biểu, ở hành lang có các biểu ngữ liên quan đến chủ đề, vừa đi ra khỏi thang máy là nhìn thấy.
Hạ Thiên ôm máy ảnh đi dạo trong hội trường vài vòng, chụp một vài tài liệu, giúp hai cô bé thu dọn các cuộn giấy còn lại, chuẩn bị xuống lầu đi nơi khác xem một chút, nhận được điện thoại của Tống Âu Dương, hỏi cô đang ở đâu, hẹn cô buổi trưa cùng nhau ăn cơm.
Hạ Thiên nói địa chỉ cho anh, cúp điện thoại, đợi thang máy, vẫn luôn dừng ở tầng bảy, dù sao xuống dưới lầu cũng chỉ cách hai tầng, liền quyết định đi cầu thang, chỉ là thế nào cũng không ngờ được, cứ xui xẻo như vậy, đụng phải một người cũng không quá muốn nhìn thấy ở cầu thang.
Điêu Nam Nam.
Từ lần đó gặp nhau một lần ở hoạt động của Hội thanh niên, hai người cũng không gặp lại, cả hai đã không gặp lại nhau, cũng không đụng tới cô ta, hết lần này đến lần khác thật trùng hợp, thế mà còn có thể đụng phải ở đây.
Thế giới đúng là quá nhỏ. Chỉ là lúc này tâm trạng của cô hoàn toàn không giống với tâm trạng lúc gặp phải tài xế taxi ngày hôm qua.
Hạ Thiên vốn nghĩ dù sao cô ta cũng là học tỷ lớn mình một năm, lại là tiền bối trong Hội thanh niên, trước mặt đụng phải, dù sao cũng nên chào hỏi mới đúng, nhưng vừa nhìn thấy đối phương nhìn thấy mình trong nháy mắt đã nhíu chặt lông mày, nghĩ lại vẫn là quên đi.
Chỉ là vừa mới đi qua Điêu Nam Nam, nghe thấy cô ta bỗng nhiên mở miệng nói với mình, “Hai tuần gần đây tôi vẫn luôn đại diện cho nhà trường tiếp đón đội ngũ chuyên nghiệp từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia hội thảo y tế lần này.”
Hạ Thiên:?
Cho nên vậy thì sao? Hạ Thiên không hiểu cô ta “báo cáo” với mình cái này để làm cái gì, nhìn cô ta chớp mắt, “Ồ, vất vả rồi.”
“……” Điêu Nam Nam cắn chặt môi dưới, “Đêm qua là tiếp đãi một đội ngũ y tế đến từ Đại học Leuven, Bỉ.”
Hạ Thiên tiếp tục mê mang nhìn cô ta.
Tuy rằng mặt ngoài cũng nhìn không ra, nhưng Hạ Thiên thật cảm thấy từ trên mặt Điêu Nam Nam có cảm giác như cô ta nghiến răng nghiến lợi với mình, chỉ là rất đáng tiếc, cô ta nói quá dong dài, đến bây giờ vẫn chưa nói đến trọng điểm, cô thật sự không hiểu rốt cuộc là cô ta muốn biểu đạt thứ gì.
“Trong đội ngũ này có một tiến sĩ y khoa rất trẻ tuổi,” Điêu Nam Nam nhìn Hạ Thiên, gằn từng chữ một nói, “Cầm ảnh chụp cùng cô hỏi thăm.”
“Tôi?”
Hạ Thiên lại chớp mắt, lần này hoàn toàn là bởi vì kinh ngạc.
Bỉ? Đại học Leuven?
Chẳng lẽ ——?
“Elouan?”
Chính là bác sĩ phẫu thuật năm ngoái đã làm việc với cô ở Afghanistan hơn ba tháng, mấy ngày trước đi Hàng Châu thi đấu, trên đường cô còn nhận được điện thoại của anh ta, chỉ là cô vốn nói đến khách sạn sau đó gọi điện thoại cho anh ta, sau đó cũng không biết như thế nào liền quên mất.
Có lẽ lúc ấy anh ta chính là muốn nói cho cô biết chuyện lần này tới tham gia hội thảo, cô nhớ rõ hình như cô đã nói với anh ta chuyện sau khi về nước sẽ học ở Đại học Bắc Kinh.
“Quả nhiên là cô quen!” Điêu Nam Nam nhìn Hạ Thiên, hừ một tiếng, hiếm khi, trên mặt có một chút khinh thường nói, “Ta nói lần đó ngươi ở trong buổi phỏng vấn chỉ cây dâu mắng cây hòe
(*) nói những lời tự cho mình thanh cao kia, thì ra cùng lắm chỉ là tham gia bác sĩ không biên giới một lần mà thôi, như thế nào? Tham gia một dự án đã thật sự coi mình là Bồ Tát sống cứu người?”
(*) Chỉ cây dâu mắng cây hòe: hàm ý “chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác”. Nói khác đi là “mượn một sự kiện khác làm trung gian để tỏ thái độ vì không tiện mắng thẳng mặt”. Tuy nhiên, câu đúng phải là chỉ chó mắng mèo, vốn có nghĩa tương đồng với câu chỉ gà mắng chó (chỉ kê mạ cẩu – 指鸡骂狗). Cả hai câu này đều là biến thể của câu chỉ tang mạ hòe – 指桑骂槐 (chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe) vốn là tên kế thứ 26 trong Tam Thập Lục Kế của Tôn Tử binh pháp.Hạ Thiên thật sự cảm thấy, túi da đẹp đến đâu, đến lúc này, phối hợp với biểu cảm này, bộ dạng thật sự cũng không đẹp.
Hơn nữa, cô và Điêu Nam Nam quả thật là không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nói nhiều.
Hạ Thiên lắc đầu, chuẩn bị đi sang bên cạnh cô ta, Điêu Nam Nam nhất chịu không nổi người làm lơ cô ta, theo bản năng kéo cánh tay cô muốn ngăn cô lại, chỉ là không ngờ bắt nhầm dây đeo máy ảnh của Hạ Thiên làm cô nghiêng người về phía trước, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu nhạt cổ thấp, dây đeo bị Điêu Nam Nam dùng sức kéo, vốn dĩ đang ở trên vai lại trượt lên trên cổ, bện dây đeo hơi cứng, bỗng nhiên bị kéo như vậy, trong nháy mắt rạch ra một đường máu.
“A ——”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Thiên hít một hơi, đột nhiên một cơn đau xuyên tim làm cho đầu óc cô trống rỗng trong chớp mắt, ngay sau đó hất bay tay Điêu Nam Nam ra, tháo dây đeo trên cổ ra, lại hít sâu hai hơi mới nhíu mày nhìn chằm chằm Điêu Nam Nam lạnh lùng nói: “Cô có bệnh sao!!”
“Tôi ——” Điêu Nam Nam dường như cũng bị dọa sợ, nhưng ngày thường cô ta sĩ diện quen rồi, nhất thời căn bản kéo mặt xuống nói xin lỗi với cô, đành phải căng da đầu nói, “Tôi nói còn chưa xong cô đi cái gì mà đi? Chút lễ phép này cũng không hiểu, từ nhỏ ba mẹ cô dạy cô như vậy sao?”
Hạ Thiên vừa mới cởi máy ảnh ra khỏi người, nghe thấy câu nói cuối cùng của cô ta, ánh mắt lạnh lùng bắn qua, Điêu Nam Nam không kịp phòng bị, bị ánh mắt này của cô làm cho khiếp sợ, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, “Làm, làm gì, tôi nói sai sao? Ít nhất cũng nghe người ta nói xong không phải là lễ phép cơ bản nhất sao?!”
Hạ Thiên nghe vậy, lông mày nhíu càng chặt hơn, bước một bước đến gần Điêu Nam Nam, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta, cắn răng nói, “Điêu Nam Nam tôi cảnh cáo cô, nói chuyện thì nói, không được đụng đến ba mẹ tôi, cái miệng kia của cô, căn bản không có tư cách nói về bọn họ!”
Vết thương trên cổ Hạ Thiên dài ba bốn cm, vốn chỉ chậm rãi thấm máu ra ngoài, có lẽ là bởi vì tức giận dùng sức, lúc này máu trực tiếp chảy dọc từ miệng vết thương trên cô chậm rãi chảy ra, vừa rồi lúc cô tháo dây đeo không cẩn thận cọ một chút máu trên áo len, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn hơi dọa người, mà lúc này, biểu cảm trên mặt cô, nhìn càng dọa người hơn.
Điêu Nam Nam nhịn không được lùi lại phía sau hai bước, biểu cảm có hơi không cam lòng há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói cái gì đó, cuối cùng là bị biểu cảm trên mặt Hạ Thiên uy hiếp đứng yên, một chữ cũng không phát ra được.
Hạ Thiên lười nói tiếp với cô ta, xoay người đi xuống phía dưới, nghe thấy Điêu Nam Nam ở sau kêu “này”, hình như còn muốn nói cái gì, nhưng cô không phản ứng lại cô ta, mang theo máy ảnh đi xuống phía dưới.
Hạ Thiên chưa từng tới tòa nhà này, đến tầng một, từ đầu cầu thang đi ra, tùy tiện giữ lại một cô gái nhỏ đi ngang qua muốn hỏi phòng vệ sinh công cộng tầng này ở chỗ nào, cô gái nhỏ bị cô giữ lại lúc đầu không chú ý, kết quả vừa nhìn cô, nhất thời suýt chút nữa bị dọa hồn bay phách tán.
“Bạn bạn bạn, cổ bạn —— còn nữa quần áo ——”
“Xin lỗi dọa dọa bạn rồi,” chú ý tới những người qua lại xung quanh bởi vì tiếng kêu của cô ấy mà ném tầm mắt đến, Hạ Thiên lấy tay che cổ, “Tôi không cẩn thận làm rách, muốn đi rửa trước, không biết phòng vệ sinh tầng này ở đâu?”
“Phòng vệ sinh, phòng vệ sinh ở đầu kia,” cô gái nhỏ chỉ đến một hướng, “Đi đến cuối cùng bên trong, tay phải là phòng vệ sinh nữ.”
Hạ Thiên cười nói cảm ơn với cô ấy, vừa mới đi được một bước, lại bị người kia giữ chặt, “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi đến phòng y tế đi, nhìn thật sự rất đáng sợ.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi.”
Hạ Thiên thầm nghĩ, nếu cô thật sự cứ như vậy đi thẳng đến phòng y tế, dọc theo đường đi cũng đủ để cô được mọi người chú ý, cô cảm giác được vết thương nhìn nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng không sâu, tuy rằng —— đau thật sự đau.
Ai bảo cô lại cố tình như vậy xui xẻo, khuôn viên trường, đi cầu thang cũng có thể đụng phải Điêu Nam Nam, gặp thì cứ gặp đi, một năm có thể có mấy người sẽ bị dây đeo máy ảnh của mình làm bị thương?
Không phải là cái gì là “nhà dột còn gặp mưa suốt đêm” đó chứ?
Hạ Thiên ở phòng vệ sinh xử lý đơn giản, chỉ là vết máu trên áo len cũng không cách nào làm sạch được, cô đành phải dùng khăn giấy đè lên vết thương, thuận tiện mượn thế dùng cánh tay che lại một chút, nhìn ít nhất không dọa người như vừa rồi, mới đi từ bên trong ra.
Nhìn thời gian hẹn với Tống Âu Dương, cân nhắc lúc này chắc là anh đã tan học, liền trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đổi lịch hẹn đến căn tin số 7 gần ký túc xá của mình nhất gặp mặt. Chỉ nói với Tống Âu Dương là cô đột nhiên muốn đến đó ăn cái gì đó.
Mà sở dĩ Hạ Thiên hẹn anh đến gần ký túc xá, là vì nghĩ sau khi cô xử lý xong vết thương, ít nhất phải trở về thay quần áo mới được, bằng không một thân máu này đi gặp anh, còn không dọa chết anh mới lạ.
……
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Thiên trở lại ký túc xá, chỉ có một mình Viên Tiểu Tuệ ở đó, cô ấy nhìn áo quần trên người cô đầy máu, lại nhìn băng gạc dán trên cổ cô, đôi mắt nhỏ trừng lớn, “Điềm Điềm! Đây là cậu tự làm sao?!”
“……” Cô ấy thật sự không nói lời khiến người khác không kinh ngạc không được.
Bị Viên Tiểu Tuệ quấn lấy một lúc lâu, cuối cùng Hạ Thiên cũng thay xong quần áo thành công đi ra khỏi ký túc xá.
Chỉ là cô cho rằng “nhà dột còn gặp mưa suốt đêm” đối với cô hôm nay mà nói cũng đã đủ rồi, nhưng nào ngờ được phía sau vẫn còn nữa “thuyền muộn lại gặp gió ngược” kiên nhẫn chờ cô.
Lúc Hạ Thiên đi đến cửa căn tin đột nhiên không kịp phòng bị bị Elouan vẻ mặt kinh hỉ lao đến ôm chặt, lại trùng hợp không khéo bị Tống Âu Dương vốn nhìn thấy mình đang đi tới nhìn thấy liền đứng lại trong nháy mắt, thật sự là ngay cả muốn chết cũng có.