Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 41




Lôi Đình không phải cố ý. Hạ Thiên có thể nhìn ra được.

Bởi vì chú ý tới anh ta trong lúc cô lảo đảo kia theo bản năng duỗi tay ra muốn đỡ cô.

Nhưng trên thực tế, khi Mã Hải Thành và cô nhìn thấy Lôi Đình lướt qua Tống Âu Dương đi tới trước người bọn họ, hai người đã nhường chỗ cho anh ta, theo lý mà nói, anh ta chắc chắn cũng sẽ không có cơ hội đụng phải cô.

Cho nên trong nháy mắt kia, Hạ Thiên chỉ đoán là trong lòng Lôi Đình chắc là vì thật sự khó chịu, muốn tìm cái gì đó phát tiết, cũng không nghĩ tới kết quả sẽ thật sự đụng vào cô.

Cô không nghĩ quá nhiều, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì hình như ngay một giây sau, Tống Âu Dương đã giống một con mãnh hổ xổng lồng nhào tới, túm lấy cổ áo Lôi Đình, đánh một quyền ——

Không nói một câu, đánh liên tiếp hai quyền vào mặt Lôi Đình.

Động tác của anh quá nhanh, mấy người trong đội cũng bị anh dọa sợ, cho đến khi Tống Âu Dương đánh quyền thứ ba vào mặt Lôi Đình, mọi người mới phản ứng lại ư, đoàn người ba chân bốn cẳng chạy đến, ôm cánh tay, ôm eo, kéo Tống Âu Dương ra khỏi người Lôi Đình, cũng túm Lôi Đình từ dưới mặt đất lên, Kiều Nguy Nhiên chắn ở giữa hai người chắn khuỷu tay lên ngực bọn họ, dùng sức ngăn cản hai người còn muốn nhào về phía đối phương, hiếm khi lớn tiếng, “Làm gì! Thật sự không muốn làm anh em nữa?!”

“Anh em? Ha! Anh em?”Lôi Đình  giống như là nghe một trò đùa buồn cười, lấy mu bàn tay lau khóe miệng, trừng mắt nhìn Tống Âu Dương, không biết là bởi vì tức giận hay là cái gì, hai mắt đỏ hoe, “Cậu hỏi cậu ta xem có khi nào xem chúng ta là anh em sao?!!”

Tống Âu Dương nghe vậy, vốn định mở miệng nói cái gì đó, chưa kịp nói, nhưng lại im lặng trừng mắt nhìn Lôi Đình, hai tay nắm chặt.

“Nói đi!” Lôi Đình nhìn ra anh đang do dự, lại đi về phía trước, bị vài người giữ chặt lại, cười nhạo hừ một tiếng, “Lôi Đình tôi thật mắt bị mù mới có thể làm nhiều anh em với cậu nhiều năm như vậy!”

“…… Tống Âu Dương cậu thật sự không phải là con người!”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Làm mọi người bất ngờ chính là, Lôi Đình mắng, Tống Âu Dương nghe như vậy, tuy rằng hai mắt đỏ bừng, cả người căng chặt, nhưng một câu phản bác cũng không nói.

Nhưng Hạ Thiên lại không nghe nổi, ngược lại tay cầm tay Tống Âu Dương đứng ở giữa hai người, đối mặt với Lôi Đình, nhíu mày lạnh lùng nói: “Lôi Đình, anh đủ rồi đó!”

Hạ Thiên là thật sự không hiểu được, Tống Âu Dương chỉ là rút lui khỏi đội, sẽ không cùng bọn họ tham gia thi đấu mà thôi, nhưng bình thường có thời gian muốn chơi cũng không phải là không thể, không có cơ hội, cho dù trước đó cô đã từng tưởng tượng Lôi Đình nóng nảy thì phản ứng sẽ lớn, nhưng cô nghĩ như thế nào, cũng không đến mức muốn đánh nhau.

Cũng không phải sau này không được gặp nhau nữa, cả đời không qua lại với nhau. Đánh nhau như một học sinh tiểu học giận dỗi thế này cũng quá ngây thơ.

Lôi Đình chuyển tầm mắt đến trên mặt Hạ Thiên, khi ánh mắt hai người chạm nhau, nhịn không được ngẩn ra, bởi vì trong mắt anh ta trong nháy mắt —— chán ghét, nhưng một giây sau khi cô nhìn lại, Lôi Đình đã dời tầm mắt đi.

Hạ Thiên chỉ nói với mình nhìn lầm rồi.

Khuỷu tay Kiều Nguy Nhiên còn đang chống lên ngực Lôi Đình, tay cũng nắm lấy cánh tay và bả vai Lôi Đình, Lôi Đình tránh ra khỏi xiềng xích của mọi người, nhìn Tống Âu Dương trong nháy mắt rồi nhìn Hạ Thiên nghiêng người bảo vệ nhìn chằm chằm mình, mím chặt môi.

Bạch Liên Khởi ở một bên nuốt nước miếng, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, lắp bắp nói: “Cái đó… Em vừa mới nhìn thấy có người của trạm xăng đi vào, nói không chừng là đi gọi bảo vệ, chúng ta, chúng ta về xe trước đi, có chuyện gì trở về lại nói tiếp?”

Lôi Đình hừ một tiếng, nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Tống Âu Dương, hất mọi người ra, quay đầu đi ra ngoài trước.

Mấy nam sinh còn lại nhìn nhau, dưới ánh mắt Kiều Nguy Nhiên, cũng đi rồi.

Một lúc sau, Kiều Nguy Nhiên vỗ vai Tống Âu Dương, “Đi thôi.”

Tống Âu Dương đưa tay nhéo giữa mày, không nhúc nhích.

Hạ Thiên nói Kiều Nguy Nhiên đi trước xem Lôi Đình, để cho hai người bình tĩnh, lát nữa bọn họ sẽ trở về, Kiều Nguy Nhiên đáp, lại thở dài, xoay người rời đi trước.

Hạ Thiên và Tống Âu Dương từ chỗ tối đi ra, nhìn thấy cách đó hơn mười mét, Kiều Nguy Nhiên đang nói gì đó với hai nhân viên bảo vệ, bảo vệ viên nhìn về phía bọn họ vài lần, mới xoay người rời đi.

Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn về phía bọn họ chỉ chỉ về phía xe buýt, ý bảo anh ta lên xe trước, Hạ Thiên gật đầu với anh ta.

Tống Âu Dương vốn cũng muốn đi về phía xe buýt, bị Hạ Thiên giữ chặt, kéo anh đến khu nghỉ ngơi tìm một chỗ khuất ngồi xuống, “Anh đợi em một lát.”

Tống Âu Dương nắm lấy cổ tay Hạ Thiên, “Đi đâu?”

Đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào khóe mắt và khóe miệng anh, “Bầm tím rồi, em đi tìm ở khu dân cư, chắc là sẽ có thuốc.”

Vừa rồi thấy anh đánh Lôi Đình, cũng không phát hiện Lôi Đình còn ra tay, những vết thương này chắc là trước khi cô nhìn thấy bọn họ, là Lôi Đình đánh rồi.

Tống Âu Dương đứng lên, “Anh đi cùng em.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hạ Thiên không nói gì, mặc anh đi theo cùng, hai người mua thuốc trở về, Tống Âu Dương ngồi ở ghế trên, Hạ Thiên đứng ở trước người anh, cúi đầu dùng tăm bông chấm thuốc nước thật cẩn thận bôi thuốc lên cho anh.

Tuy rằng cảm xúc Tống Âu Dương đã bình phục lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tới tâm tình không phải quá tốt, Hạ Thiên chỉ im lặng bôi thuốc, không nói chuyện.

Tống Âu Dương hơi ngửa đầu, thuận tiện cho cô bôi thuốc, đôi mắt cũng chỉ là nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.

Sau một lúc lâu, anh đưa tay nhéo nhẹ bả vai vừa rồi Lôi Đình đụng phải cô, hỏi cô, “Có sao không?”

Ánh mắt Hạ Thiên đối diện với anh, cười nói, “Sao có thể có chuyện gì, cũng chỉ là chạm nhẹ vào mà thôi.”

Tống Âu Dương hừ một tiếng. Anh cũng không phải không có mắt, không tự mình nhìn được.

“Thật mà.” Hạ Thiên thần sắc hắn nhạt đi một chút, lại bổ sung một câu, “Lôi Đình cũng không phải cố ý, vốn còn muốn tới đỡ em đó, ai biết động tác của anh nhanh như vậy, xông lên liền đè người xuống đất đánh.”

Tống Âu Dương lại hừ một tiếng, mím môi không nói tiếp.

“Cũng không phải học sinh tiểu học, có chuyện gì không thể nói cho tốt, còn phải đánh nhau một trận mới được, từ khi nào, còn cảm thấy nắm đấm có thể giải quyết tất cả đây?”

“Anh không muốn đánh nhau với cậu ấy.” Một tay Tống Âu Dương đặt ở eo cô, một tay chỉ vào mặt mình, “Lúc đầu cậu ấy đánh anh hai quyền anh cũng không đánh trả.”

“Cho nên vừa rồi ngươi không phải cũng trả anh ấy hai quyền?”

“……” Tống Âu Dương nhíu mày, “Có thể giống nhau sao? Nếu cậu ấy còn dám lấy cơn tức giận đổ lên ——”

“Được rồi,” Hạ Thiên cắt ngang, “Không phải anh ấy cố ý, chỉ là không cẩn thận.”

Tống Âu Dương không vui, “Sao em vẫn luôn nói chuyện giúp cậu ấy vậy?”

“……” Hạ Thiên dở khóc dở cười, “Em nào có?”

Cuối cùng cũng không thể để cho chuyện giữa bọn họ không giải quyết rõ ràng, bởi vì cô không muốn vì chuyện bất ngờ mà vòng tới vòng lui, nếu vẫn hiểu lầm, vấn đề nhỏ cũng biến thành vấn đề lớn.

“Bôi xong rồi,” Hạ Thiên tăm gói bông và thuốc còn lại đặt ở một bên bàn, cúi đầu nhìn anh hỏi, “Ngồi thêm một chút hay là trở về xe?”

Tống Âu Dương xoay bả vai, muốn chạm vào khóe miệng hơi chua xót, bị Hạ Thiên dùng tay giữ lại.

Nhìn gói thuốc bên cạnh, nói, “Trở về xe đi.”

Đàn ông.

Hạ Thiên sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cười nhẹ không để anh phát hiện, tháo khẩu trang dùng một lần vừa mua từ cửa hàng tiện lợi ra, cầm một cái móc vào lỗ tai, nhìn về phía sau, không ai chú ý tới bên này, nâng mặt anh cách khẩu trang hôn lên miệng anh, mới cầm lấy túi thuốc bên cạnh kéo tay anh từ khu nghỉ ngơi đi ra, đi về phía xe buýt.

Ngoại trừ Tống Âu Dương, không ai biết sau khẩu trang kia, miệng vểnh lên trân.

*

Trở lại xe, tài xế cũng không ở đây, chắc là đi tìm chỗ ngủ rồi.

Lúc Hạ Thiên đi ngang qua Kiều Nguy Nhiên và Lôi Đình đã đổi chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, đưa túi thuốc trong tay cho Kiều Nguy Nhiên đang ngồi bên ngoài, chỉ chỉ gói thuốc lại chỉ vào Lôi Đình dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại, ý bảo anh ta bôi thuốc cho Lôi Đình.

Vẻ mặt Kiều Nguy Nhiên hiểu rõ gật đầu.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Từ hàng trước trở lại hàng ghế cuối cùng của bọn họ, dọc theo đường đi tất cả mọi người nhắm mắt lại “ngủ”, toàn bộ khoang xe ngoại trừ tiếng điều hòa ong ong, thật giống như chỉ có tiếng kim rơi.

Hạ Thiên đẩy Tống Âu Dương ngồi vào bên trong, mình ngồi ở vị trí bên ngoài, cảm nhận được tầm mắt Đỗ Mộng Nhàn ở một bên, quay đầu nhìn anh ta cười cười, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.

Đỗ Mộng Nhàn hơi bất ngờ, ngẩn người, lắc đầu, thấp giọng nói ra hai chữ, “Xin lỗi.”

Anh ta thật không ngờ bởi vì một câu vui đùa của mình, sẽ làm ra chuyện như vậy, thật sự cảm thấy có lỗi.

Hạ Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không phải là do anh ta, nhìn đồng hồ, nói với anh ta, “Còn có hơn một tiếng nữa, nghỉ ngơi đi.”

Đỗ Mộng Nhàn không nói gì nữa, gật đầu, dựa vào lưng ghế nhắm lại mắt.

*

Vừa ngồi xuống chỗ ngồi, Tống Âu Dương liền tháo khẩu trang ra, khóe mắt bầm tím hơi nhạt đi một chút, còn nghiêm trọng hơn so với vừa rồi. Hạ Thiên cúi đầu nhìn, hỏi anh: “Có phải rất đau không?”

Tống Âu Dương buồn cười nhìn cô, lắc đầu.

Hạ Thiên bĩu môi, thầm nghĩ sao có thể không đau, đàn ông chính là đàn ông, thích cậy mạnh. Nhưng thật ra cũng không nói cái gì nữa.

“Em vừa mới ngủ một giấc, bây giờ không buồn ngủ, anh buồn ngủ thì ngủ một chút đi,” cô lấy máy tính ra, “Em chỉnh ảnh một lúc.”

Tống Âu Dương cũng không nói gì để cho cô làm, dựa vào balo, nghe lời nhắm mắt lại ngủ.

Nhận thấy được Hạ Thiên khoác áo cho mình, nắm lấy tay cô.

*

Còn một tiếng nữa là đến 5 giờ, xe buýt lại khởi hành, người trên xe đang ngủ say, mỗi người thay đổi cái tư thế tiếp tục ngủ, ai cũng không mở mắt.

Đến cổng Đại học Bắc Kinh, là 5 giờ chiều.

Lúc xuống xe, trên đầu Tống Âu Dương và Lôi Đình đều đội mũ, Tống Âu Dương đeo khẩu trang, Lôi Đình không có, Hạ Thiên từ trên xe đi xuống, thừa dịp Tống Âu Dương đi lấy hành lý, từ trong balo lấy ra tới một cái khẩu trang đi đến trước mặt Lôi Đình đưa cho anh ta.

Người kia nhìn cô, lại cúi đầu nhìn khẩu trang trong tay cô, miệng mấp máy hình như muốn nói cái gì, nhưng rồi không nói, nhưng cũng không nhận khẩu trang trong tay cô.

Có lẽ là qua thời gian gần một ngày một đêm, người bình tĩnh một chút, Hạ Thiên có thể nhìn ra được trong mắt có một chút không được tự nhiên.

Hạ Thiên nhìn rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười ra không tốt lắm, cũng không nói chuyện, nhét khẩu trang vào trong túi áo khoác anh ta, xoay người đi về phía Tống Âu Dương đang chờ mình.

*

7 giờ tối, Tống Âu Dương gửi tin nhắn cho cô muốn ăn tối cùng thầy, không thể ở cùng cô.

Hạ Thiên nhắn tin lại cho anh, rồi cùng bạn cùng phòng đi đến căn tin ăn.

Lúc ăn xong chuẩn bị đi thì trùng hợp gặp phải Ôn Như Thủy, cô ấy chào hỏi cô, lại chỉ chỉ Đỗ Mộng Nhàn đang xếp hàng lấy cơm nói, “Chị nghe bạn trai chị nói anh ấy và hai người đi chung xe buýt về, cảm ơn các em dọc đường đi đã chăm sóc anh ấy.”

Hạ Thiên cười lắc đầu, “Xe là của trường học cũng không phải bọn em, nói cái gì mà chăm sóc.”

“Lúc trước em không biết chị có bạn trai,” Hạ Thiên nhìn bạn cùng phòng ra hiệu bảo các cô ấy đi về trước, lại nhìn Ôn Như Thủy, “Còn tưởng rằng chị còn độc thân.”

“Chị chưa từng nói sao?” Ôn Như Thủy suy nghĩ, ngượng ngùng nói, “Hình như là vậy thật…”

“Chị và bạn trai chị cũng giống như em và Tống Âu Dương, cũng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chẳng qua là lúc trước chị điền nguyện vọng báo chí, anh ấy giận dỗi, lén lút đổi nguyện vọng không học chung trường với anh ấy, cho nên hiện tại ——”

Cô ấy nhún vai, có hơi bất đắc dĩ. “Tự làm tự chịu.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Cũng không tệ mà,” Hạ Thiên cười, “Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, tiểu biệt thắng tân hôn.”

“Đại học T xa như vậy, còn cố ý ngồi xe đến đây cùng chị.”

“Cũng không tính,” Ôn Như Thủy nhìn, thấy Đỗ Mộng Nhàn đã lấy xong cơm đi về phía bọn họ, “Em không ở Hội sinh viên, chắc là không biết, hai ngày nữa có một hội thảo y tế quốc tế mở tại học viện y của trường chúng ta, anh ấy đến tham gia.”

“Vậy bạn trai chị năm nay là?”

“Đang học tiến sĩ năm hai.”

“Thoạt nhìn anh ấy cũng tầm tuổi chúng ta, thật sự đã học tiến sĩ?”

“Anh ấy lớn hơn chị năm tuổi, nghiên cứu sinh nhảy một bậc.” Ôn Như Thủy cười giải thích. “Thầy anh ấy rất thích anh ấy, cũng giúp không ít.”

……

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Mộng Nhàn đã bưng khay lại đây, Hạ Thiên chào hỏi anh ta, tạm biệt, “Vậy không quấy rầy hai người ăn cơm nữa, em đi trước.”

Đỗ Mộng Nhàn đáp lại, gật đầu xem như chào hỏi.

Từ nhà ăn ra, Hạ Thiên đang định về ký túc xá, sau khi nghĩ lại, đi về phía phòng y tế của trường.