Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 38




Hạ Thiên nghe tiếng khoá cửa rơi xuống, trái tim cũng nhói lên, lúc này mới dường như mới hoàn hồn, đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng nói: Đừng náo loạn, ngày mai còn muốn dậy sớm đi qua tràng luyện tập.

Tống Âu Dương đè cô lên cửa, cúi người hôn lên môi cô nói “Ừm”, là đang nói trong lòng anh hiểu rõ.

Chỉ là từ lần trước ở nhà một lần, lại trong thời gian dài như vậy ngay cả thời gian ở một mình cũng là xa xỉ. Khi được ở trong thế giới chỉ có hai người, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến việc làm chút chuyện thân mật.

Nhưng dù sao cũng bọn họ là tới tham gia thi đấu, là chuyện chính, người khác trêu chọc là một chuyện, giữ lại rào cản trong lòng là chuyện của mình.

Mà trên thực tế, Tống Âu Dương lúc này quả thật không phải người không biết, dù muốn thế nào, anh cũng kìm lại, kiên nhẫn hôn lên môi, mũi, lông mày và trán của cô, không vượt qua.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên anh ôm ngang eo và chân cô vào phòng tắm, lúc Hạ Thiên đang nhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc, đặt cô đứng bên cạnh bồn tắm, khẽ vuốt sống mũi cô, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là cùng anh rửa mặt đánh răng, rửa xong sẽ đi.”

Hạ Thiên nghe vậy cũng không nói gì, lấy túi bàn chải đánh răng dùng một lần trước mặt đưa cho anh, tự mình mở cái còn lại, nhìn anh trong gương cười cười, có thể đoán được chắc là anh muốn ở cùng mình thêm một lát, nhưng nếu ở chỗ cô tắm rửa lại sợ mình không kiềm chế được, chỉ có thể lùi một bước, chọn đánh răng rửa mặt.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Hạ Thiên lại đậm hơn một chút, bóp xong kem đánh răng đang chuẩn bị đánh răng, lại bị anh một tay ôm lên bồn rửa tay đối mặt với anh, nhìn người đàn ông một tay chống ở bên cạnh mình, nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm người đàn ông đang đánh răng, nhất thời rung động, hai tay ôm lấy mặt anh, tiến lên hôn lên chóp mũi anh.

Tống Âu Dương không ngờ cô sẽ làm như vậy, tay đang đánh răng dừng lại, liếc nhìn vòi nước, dường như là đang loay hoay giữa súc miệng hay là tiếp tục đánh răng. Hạ Thiên nhịn không được bật cười thành tiếng, đưa bàn chải trong tay mình lên nhét vào trong miệng  đánh răng, vừa đánh răng vừa cười nói: “Đánh nhanh lên, đánh xong nhanh trở về ngủ.” Sợ anh nói thêm cái gì khác, lại tiếp tục xuống tay trước bổ sung thêm một câu, “Em rất mệt.”

Tống Âu Dương nghe thấy câu cuối cùng, mới thở hắt ra, tiếp tục đánh răng, tay trái vốn dĩ chỉ đang chống bên cạnh lại không thành thật nhéo vào eo cô như là muốn trừng phạt.

Tống Âu Dương vốn còn muốn chờ Hạ Thiên tắm rửa, dỗ cô ngủ rồi mới đi, lại nghĩ như vậy anh cũng không có cách nào khóa trái cửa cho cô, đành từ bỏ.

Hai người cười đùa rửa mặt xong, anh kiểm tra rồi đóng cửa sổ cho cô, cuối cùng hôn lên trán cô, nói ngủ ngon, dặn dò cô khóa kỹ cửa, rồi trở về phòng mình ở bên cạnh.

Lúc Tống Âu Dương quẹt thẻ đi vào, Lôi Đình mặc áo choàng tắm khách sạn lau tóc vừa mới đi từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy anh, mập mờ không rõ phát ra  một tiếng “Yo”, kéo dép lê đến bên giường, nhảy lên giường ngồi xếp bằng, khăn mặt đặt trên đỉnh đầu, nhìn Tống Âu Dương lấy ra một chiếc áo thun cotton cùng quần đùi từ trong balo ra đi vào phòng tắm cười trêu chọc: “Về sớm như vậy? Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ đại chiến 300 với người ở phòng bên cạnh ——”

Lời nói còn chưa dứt, giơ tay ngăn cản một đôi dép lê bay tới, nhìn nó im lặng rơi xuống thảm, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm đã đóng chặt, miệng “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu thở dài: Dục cầu bất mãn, dục cầu bất mãn~

*

Giải vô địch hàng không vũ trụ lần này, lịch thi đấu tổng cộng năm ngày, có tổng cộng chín hạng mục thi đấu, chia làm ba nhóm A, B và C.

Dự án nhóm A bao gồm bốn hạng mục ——

Nhảy dù trên không trong thời gian giới hạn, mô phỏng tìm kiếm và cứu hộ, trinh sát mặt đất và máy bay chạy bằng năng lượng mặt trời.

Dự án nhóm B bao gồm hai hạng mục: nhảy dù có giới hạn tải trọng và mô hình tàu vũ trụ.

Mà nhóm C là tàu lượn chạy bằng điện và cất cánh và hạ cánh thẳng đứng.

Cuối cùng, có một bản đánh giá tác phẩm sáng tạo mới được bổ sung, đây là sản phẩm sáng tạo mà người tổ chức khuyến khích các nhóm tham gia thiết kế xoay quanh ba chủ đề cụ thể.

Theo Hạ Thiên biết, phần lớn các trường dự thi đều sẽ lựa chọn những hạng mục mình khá chắc chắn để tham gia, dù sao hạng mục nhiều, mỗi hạng mục ít nhất phải thi liên tiếp hai vòng, lịch thi đấu lại ngắn, nếu đều lựa chọn tham gia, mỗi người đều xoay trục, bất kể là thể chất hay tinh thần, chắc chắn đều chịu không nổi.

Nhưng ngày sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên ở nhà ăn nghe bọn họ nói chuyện, mới biết được lần này dự thi, Bắc Đại đăng kí tất các các hạng mục.

Mà Tống Âu Dương thì hơn, trong chín hạng mục ngoại trừ máy bay năng lượng mặt trời và mô hình tàu vũ trụ hai hạng mục là phi công phụ, bảy hạng mục còn lại đều tham dự với tư cách phi công chính.

Hạ Thiên ở một bên nhìn Tống Âu Dương, lại chuyển tầm mắt sang các nam sinh cao lớn đang ăn sáng một cách chăm chú, cười nói “Cố lên, sẽ thành công”, rồi không nói gì nữa.

Cô không có lo lắng hỏi bọn họ “Chịu nổi sao” hay không vì thực chất nó cũng vô nghĩa, bởi vì hiểu rõ lần này thi đấu đối với anh mà nói ý nghĩa gì, cũng hiểu rõ bọn họ muốn có được thứ gì từ trận thi đấu này.

Nếu bọn họ đã lựa chọn, nhất định sẽ cố gắng hết sức để ứng phó, giờ này khắc này, bọn họ cần là ủng hộ và tin tưởng, chứ không phải nghi ngờ.

*

Ngày hôm sau xuất phát sớm hơn so với thời gian dự kiến ngày hôm qua, khi đến địa điểm thi đấu, thời gian còn chưa tới tám giờ, thời gian thi đấu của đội Bắc Đại đội được sắp xếp vào chín rưỡi, đoàn người ôm đồ đến khu vực chờ đợi của đội mình lắp ráp, chờ vào sân.

Từ khi Hạ Thiên xuống xe, bận rộn cầm máy ảnh để chụp ảnh và quay video. Khi chuẩn bị đi theo mọi người phía sau tiến khu vực chờ, chợt bị Tống Âu Dương giữ chặt, “Chờ một chút,” theo sau nghe thấy anh nhìn về phía cách khu vực chờ được vây lại bằng màu xanh lam gọi một tiếng, “Đội trưởng Đỗ!”

Hạ Thiên theo âm thanh của anh nhìn qua, nhìn thấy nam sinh nghe thấy tiếng gọi nên bước chân dừng lại, khó hiểu ngẩng đầu nhìn mắt Tống Âu Dương, thầm nghĩ anh chắc chắn là cố ý.

Nhìn Đỗ Mộng Nhàn đem đồ trong tay đưa cho người khác rồi đi về phía bọn họ, Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên cũng đi về phía trước.

Sau khi Hạ Thiên nhìn hai người bình thản vung nắm đấm vào tay phải, Đỗ Mộng Nhàn liền đút hai tay vào trong túi áo đồng phục của đội Đại học T, rũ mắt nhìn mắt cô lại giương mắt nhìn Tống Âu Dương, nói, “Bạn gái.”

Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Tống Âu Dương dường như cũng bất ngờ còn chưa giới thiệu cho anh ta mà đã biết, nhướng mày nhìn anh ta.

Người kia bình tĩnh giải thích, “A Như nói với tôi.”

Ngày hôm qua lúc xem ảnh chụp, Hạ Thiên có thể nhìn ra được con người như Đỗ Mộng Nhàn chắc là không phải kiểu người dễ ở chung, chờ hôm nay trực tiếp nhìn thấy, cảm thấy suy đoán của mình quả nhiên không sai.

‘Không dễ ở chung’ của anh ta không giống với Tống Âu Dương, người sau là tùy tính, thời gian đều lười mở miệng, nói cách khác, tâm tình tốt thì muốn náo loạn cũng có thể náo loạn cùng mấy người Lôi Đình, nhưng người trước mặt cho Hạ Thiên cảm giác đầu tiên chính là cả người cũng chỉ có bốn chữ —— người sống chớ gần.

Khó có thể tưởng tượng được, một cô gái dịu dàng mềm mại như Ôn Như Thủy, mà bạn trai sẽ là kiểu người này.

Hạ Thiên nghe hai người nói chuyện, tuy không thân thiết giống như mấy người Tống Âu Dương và Lôi Đình, Kiều Nguy Nhiên, nhưng cũng không giống tình huống “như nước với lửa” mà cô thấy các phóng viên nói trong video đó.

Có loại đồng cảm giữa những con người cùng chung được,  cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Chỉ là nghe những lời tiếp theo, Hạ Thiên cảm thấy hình như lại không phải như vậy ……

“…… Nghe A Như nói, cậu đã nộp đơn xin rút khỏi Hội sinh viên,” Đỗ Mộng Nhàn đánh giá Tống Âu Dương từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói, “Cho nên bây giờ cậu là một người rảnh rỗi.”

Nghe giọng điệu của anh ta có vẻ không hài lòng, Tống Âu Dương cười bắt chéo tay nói: “Hội trưởng của chúng tôi thật sự đã nói hết tất cả với cậu rồi,” anh lại nhướng mày, “Đây không phải việc riêng của trường chúng tôi sao?”

Đỗ Mộng Nhàn không để ý đến anh trêu chọc, hừ một tiếng, rút tay từ trong túi ra vòng tay ôm ngực, “Lúc trước cậu đẩy cho cô ấy làm hội trưởng còn chưa đủ, bây giờ nửa đường lại đem mọi chuyện vứt cho cô ấy làm một mình, lương tâm cậu không cắn rứt sao?”

“Tôi không sao,” Tống Âu Dương cười, “Nếu cậu có lương tâm thì có thể chuyển đến trường để giúp đỡ cô ấy.”

Đỗ Mộng Nhàn im lặng hai giây, “Trách không được A Như nói với tôi bạn gái cậu không tồi, cô ấy rất thích, chỉ là có chút đáng tiếc khi ở bên cậu.”

Hạ Thiên:……

Tống Âu Dương cười nhạo, “Câu cuối cùng cậu cảm thấy tôi sẽ tin?”

Đỗ Mộng Nhàn nghe vậy dường như có hơi cuống lên, sau đó cúi đầu nhìn Hạ Thiên không khách sáo hỏi, “Cậu ta đáng ghét như vậy, cô thích cậu ta làm gì?”

Hạ Thiên:……

Mây người đang “ve vãn đánh yêu”, đột nhiên lôi cô vào làm gì?

……

Đúng lúc này, tấm rèm màu xanh lam phía sau Đỗ Mộng Nhàn có một cái đầu ló ra, “Đội trưởng, chỉ còn đợi anh.”

Đỗ Mộng Nhàn quay người nâng tay lên đáp lại, lại quay đầu lại nhìn Tống Âu Dương nói: “Video phỏng vấn lần trước của cậu tôi thấy được. Hẹn gặp lại trong trận đấu.”

“Rửa mắt mong chờ,” Tống Âu Dương cười cười, “Cơ hội cuối cùng, nắm chắc vào.”

Đỗ Mộng Nhàn chuẩn bị xoay người đi lại nghe thấy, vốn muốn hỏi anh có ý gì, đáng tiếc Tống Âu Dương đã đưa lưng về phía anh ta vẫy vẫy rồi nắm tay Hạ Thiên đi đến khu vực chờ của Bắc Đại.

*

Mỗi hạng mục thi đấu, mỗi trường có thể đăng ký nhiều nhất từ ​​hai đến ba nhóm. Hai ngày đầu tiên của cuộc thi chính thức là bốn hạng mục phụ của bảng A. Nhảy dù trên không và trinh sát mặt đất trong thời gian giới hạn luôn là hạng mục tốt nhất của Đại học Bắc Kinh. Đội mô hình máy bay của các trường Đại học trong nước và quốc tế hầu như không mắc sai sót trong các cuộc thi.

Tuy rằng nhóm đầu tiên của Kiều Nguy Nhiên không ghi được điểm trong hiệp thi đấu đầu tiên do sơ ý làm rơi các bộ phận, nhưng may mắn là thành tích ở hai hiệp đấu thứ hai phát huy ổn định, thành tích tốt nhất ổn định ở vị trí thứ ba.

Mà nhóm thứ hai của Tống Âu Dương, không chút hồi hộp giành lấy vị trí đầu tiên với điểm số gần như tuyệt đối.

Vị trí thứ hai là đồng đội quán quân năm trước, đội Brussels của Đại học Tự do Brussels, Bỉ.

Chênh lệch điểm số nhóm Đại học T của Đỗ Mộng Nhàn với nhóm của Kiều Nguy Nhiên rất nhỏ và xếp vị trí thứ tư.

Trong phần mô phỏng tìm kiếm cứu nạn buổi chiều, nhóm của Đại học Bắc Kinh thi đấu đầu tiên của chỉ đạt vị trí thứ chín, trong khi nhóm thứ ba của một trường đại học ở Los Angeles đứng thứ ba với số điểm 67200.

Khi kết quả được công bố, Tống Âu Dương không tránh khỏi nhìn lại lần thứ hai, nếu anh nhớ không lầm thì kết quả tốt nhất của trường này trong cuộc thi lần trước là 23.

Trong hạng mục này, Đại học T đã thực hiện rất tốt. Nhóm do Đỗ Mộng Nhàn dẫn đầu xếp vị trí thứ nhất với số điểm cao là 70100, tiếp theo là nhóm thứ hai là đội Brussels với số điểm là 66200. Tới thư hai.

Mặc dù kết quả của ngày thi đấu đầu tiên có hơi không khả quan, nhưng sau khi mọi người đã ăn tối và rồi trở về đến khách sạn lúc mười giờ, huấn luyện viên Long không nói gì. Hạ Thiên đoán đó là bởi vì tôi hiểu rằng mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Đêm đó, sau khi Tống Âu Dương rửa mặt xong vẫn ở trong phòng Hạ Thiên một lúc mới trở về phòng bên cạnh.

Ngày hôm sau.

Bắc Đại vẫn luôn tập trung vào hạng mục trinh sát mặt đất, lấy Tống Âu Dương là nhóm trưởng nhóm hai cùng với Bạch Liên Khởi nhóm trưởng nhóm bốn bao quát cả hạng mục, không phụ sự mong đợi của mọi người, giành được quán quân của hạng mục đồng đội.

Lần đầu tiên Bạch Liên Khởi tham gia cuộc thi quốc tế như thế này, lại là lần đầu tiên lấy thân phận nhóm trưởng tham gia. Anh ta đã phát huy ổn định thậm chí vượt xa người thường, nhưng thật ra chuyện thật sự làm Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ. Là cậu nhóc khóc lóc bởi vì không thể trở thành đội viên chính thức ở trong miệng Tống Âu Dương năm ngoái, dường như đã là chuyện thật lâu trước kia.

Dù mọi người đều không nói gì nhưng có lẽ cũng bị kết quả ngày hôm qua “đả kích”. Dự án máy bay chạy bằng năng lượng mặt trời vào buổi chiều không được coi là điểm mạnh của bọn họ. Nhóm thứ ba do Lôi Đình dẫn đầu đã mang đến bất ngờ, anh ta đã cán đích đầu tiên với không gian cực đẹp và điểm đạt được hơn 3700 điểm, bỏ xa người đứng thứ 2 và thứ 4 là đội Đại học T hơn 2200 điểm!

Bữa tối, Tống Âu Dương và huấn luyện viên Long xem hết trận đấu. Khi họ xem lại video của các trận đấu trong hai ngày qua, chuông điện thoại Hạ Thiên đột bỗng nhiên vang lên. Cô liếc nhìn ID người gọi, hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Tống Âu Dương ngồi một bên, đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.

……

Đêm đó, lúc Tống Âu Dương đang rửa mặt ở trong phòng Hạ Thiên, Hạ Thiên đang xem đoạn video ghi lại buổi chiều, nghe được sau khi kết thúc trận đấu Lôi Đình đã ở lại đó rất lâu, các nhân viên và giám thị xung quanh tự vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, nhịn không được thao thao bất tuyệt cùng Tống Âu Dương thêm vài câu.

Tống Âu Dương đánh răng nhìn cô trong gương, không nói gì.

Hạ Thiên không phát hiện gì đó không đúng, sau đó lại khẩn cấp đem video từ trong máy ảnh chia sẻ cho Từ Tĩnh Nghi, chia bởi vì quá nhiều lớp nên không có thời gian đi theo.

Lúc Từ Tĩnh Nghi gọi video cho cô, đúng lúc Tống Âu Dương cũng rửa mặt xong, thấy Hạ Thiên ấn vào nút màu xanh lá.

Hình ảnh còn chưa rõ ràng, đã nghe thấy tiếng hét vô cùng phấn khích của Từ Tinh Nghi từ đầu bên kia micro: “… Đều Đều nhà tớ sao có thể giỏi như vậy, cậu mới vừa nói hơn người xếp thứ hai hơn 2000 điểm? Giỏi quá ——”

Tống Âu Dương rút điện thoại từ trong tay Hạ Thiên ra, để màn hình đối với mình. Từ Tịnh Nghi vừa nói chuyện với màn hình đầu dây bên kia còn chưa nói hết lời, chớp mắt, đỉnh đầu hiện lên một câu hỏi, “Sao lại là anh, Điềm Điềm của em đâu?”

Tống Âu Dương dựa vào bồn rửa tay, một cái tay khác ôm Hạ Thiên vòng đến trước người không nói gì, cả hai người đều xuất hiện trong màn hình, sau đó anh hôn lên trán Hạ Thiên trước điện thoại, nhìn về phía Từ Tĩnh Nghi phất phất tay, không quá để ý khen: “Bạn trai em hôm nay quả thật rất giỏi, mau đi gọi video khen ngợi, đừng lãng phí thời gian ở trên người bạn gái anh, có chuyện gì trở về lại nói, tạm biệt.”

Tiếp theo không đợi Từ Tĩnh Nghi đối diện nói gì nữa, ngay lập tức tắt video.

Hạ Thiên: “……”

Từ Tĩnh Nghi: “……”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hạ Thiên mặc cho anh ôm mình đến chỗ sạch sẽ trên bồn rửa tay ngồi xuống, nhìn hai tay người đàn ông chống ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình, đưa tay chọc nhẹ vào mặt anh, “Từ khi nào lại biến thành bá đạo như vậy?”

Tống Âu Dương nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Hạ Thiên hướng mày, bóp cằm tiến đến hôn lên môi anh, “Làm sao vậy?”

Trong lòng đang suy nghĩ có phải là bởi vì buổi chiều quá kinh ngạc với thành tích Lôi Đình, khen anh ấy nhiều hơn vài câu, mà bởi vì cảm thấy thành tích tốt của anh buổi sáng là chuyện trong dự đoán, khen ít, cho nên bất mãn?

Chỉ là… Anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, lúc ấy điểm số được công bố, thấy anh còn vui mừng hơn cả Lôi Đình.

Hạ Thiên không rõ nguyên nhân nhìn nhau một lúc, Tống Âu Dương vẫn một câu cũng không nói.

Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ở đây dường như trở nên yên tĩnh.