Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 30




Tống Âu Dương bị mái tóc nửa ướt của cô cọ vào sườn mặt và cổ, hai tay ôm cô siết chặt lại hơn một chút, âm thanh có hơi khàn: “Vừa mới tắm rửa xong? Thơm quá.”

Hạ Thiên bị hai chữ cuối cùng của anh làm cho mặt cô nóng lên.

Nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, cằm chọc vào hõm vai anh hai cái, nói sang chuyện khác, “Mới sấy tóc được một nửa thì nghe thấy chuông cửa liền chạy ra.”

Giống như là đứa trẻ chờ được khen ngợi, giọng nói của cô mang theo một chút hương vị làm nũng. Quan trọng nhất, vẫn là muốn dỗ dành anh vui vẻ.

Tống Âu Dương nghe xong quả nhiên vui vẻ, bật cười, giọng nói rất nhẹ, dựa vào bên tai cô nói: “Ôm em đi sấy khô tóc.”

Trái tim Hạ Thiên tâ bởi vì một câu nỉ non này của anh, lại lần nữa đột nhiên run lên.

“Phòng tắm ở đâu?” Ngay sau đó anh lại hỏi.

Bố cục nhà cô giống với nhà anh, chỉ là ngược hướng mà thôi.

Dưới tầng có cái phòng tắm chung, hai phòng ngủ trên tầng cũng vậy.

Hạ Thiên từ trong lòng ngực anh đứng dậy, hơi ngửa ra sau nhìn anh chỉ chỉ trên tầng, “Trong phòng ngủ giống như anh.”

Hai mắt đen nhánh của Tống Âu Dương nhìn cô một lúc, hai tay lại ôm cô đứng dậy, cười nói: “Ôm chặt, cẩn thận ngã.”

Hạ Thiên liếc anh một cái, sau đó ôm chặt anh, vùi đầu vào cổ chạm vào chóp mũi mình hỏi:

“Chỉ là… Chỉ là sấy tóc thôi phải không?”

Tống Âu Dương nghe vậy bật cười, ôm cô đi thẳng lên trên tầng.

Chỉ là sấy tóc?

Sao có thể.

*

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hạ Thiên bị Tống Âu Dương dùng cách thức thân mật nhất giữa các cặp đôi ôm lên lầu, cô ôm lấy cổ anh, các cô gái khi được bạn trai ôm đều lo lắng về vấn đề: Cân nặng.

Nhưng hình như không cần lo lắng đến vậy, tuy rằng cô hơi gầy hơn người bình thường, nhưng mấy tháng nay trở về cũng mập lên không ít, cũng hơn chín mươi cân, nhưng mỗi lần anh ôm cô đều cảm thấy rất thoải mái.

Tống Âu Dương lại nghĩ: Sau này phải cố gắng cho cô ăn thêm một chút, quá gầy, ôm cảm giác cũng không thấy nặng gì.

Nhưng nha đầu này đúng là đã trưởng thành, chỗ nên có thịt thì cũng có không ít.

Cô vừa mới tắm rửa xong, không mặc nội y, hai người dán vào gần nhau, sự mềm mại trước người ma sát vào anh theo mỗi một lần di chuyển.

Thật sự muốn điên rồi.

Tống Âu Dương bước lên bậc thang cuối cùng, mở rộng cánh cửa của phòng ngủ bên cạnh cầu thang, rồi lại dùng chân đóng cửa lại.

Cửa phòng tắm là cửa trượt, kéo sang, anh ôm cô đi vào, nhìn thấy phích cắm cũng không rút, máy sấy tóc nằm trong bồn rửa tay, lại mỉm cười, hoàn toàn có thể nhìn ra lúc cô mở cửa cho mình gấp gáp đến cỡ nào.

Chi tiết nhỏ này không ngờ lại có thể an ủi anh, lại nghĩ, may mắn trong bồn không có nước.

Tống Âu Dương lấy khăn tắm ở một bên trải lên bàn đá cẩm thạch rồi mới đặt Hạ Thiên ngồi lên, Hạ Thiên buông tay đang ôm anh ra, nhìn anh lấy máy sấy tóc từ trong bồn rửa tay ra, bật lên, lấy tay thử gió, lại điều chỉnh xuống mức nhỏ mới sấy tóc cho cô.

Anh sấy rất tỉ mỉ, tay còn lại vuốt dọc theo tóc cô, cả người vừa chăm chú vừa nghiêm túc, không giống như đang sấy tóc cho cô, ngược lại giống như đang che chở một bảo bối hiếm có được.

Máy sấy tóc phát ra tiếng ồn ù ù, Hạ Thiên nhìn anh, trong đầu nghĩ đến vừa rồi chuẩn bị đi tắm, vừa mới đi lên được một nửa cầu thang, nhận được tin nhắn Wechat Tĩnh Nghi gửi tới.

【Điềm Điềm, một năm này thật ra Âu Dương cũng không quá dễ chịu.】

Cô biết chắc chắn tâm trạng anh lúc này không tốt, lại không biết mình nên nói cái gì mới có thể an ủi anh.

Trước kia luôn nói anh không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng lúc này mới cảm thấy hình như là cô cũng giống vậy?

Muốn biết một năm cô rời đi, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không đành lòng hỏi anh, không muốn để anh đau lòng hơn nữa.

Tâm sự đôi khi cũng là một cách xé rách vết thương, điểm này, Hạ Thiên đã có kinh nghiệm sâu sắc.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau khi ba mẹ Hạ qua đời, đồng nghiệp trước kia của bọn họ, bạn học cũ của cô, đều muốn dốc hết sức an ủi cô, hoặc là càng đúng hơn một chút, là mong chờ, mong chờ cô có thể nói cái gì đó với bọn họ, để cho bọn họ cũng có thể biết hoặc hiểu rõ, cô đã thật sự buông xuống, nghĩ thông suốt, và bước ra được hay chưa.

Khi cô nói với bọn họ, không sao, cô rất ổn, và cô sẽ ổn, thì bọn họ sẽ luôn luôn ném cho cô ấy một ánh mắt nghi ngờ và không tin tưởng.

Hết lần này đến lần khác truy hỏi rồi nhắc nhở cô, đừng đem sự đau lòng và khổ sở đặt hết ở trong lòng, chỉ có nói ra mới là tốt nhất.

Một mặt, cô cảm ơn bọn họ vì sự quan tâm và chăm sóc của bọn họ, không phải là khách sáo, mà là  thật sự cảm ơn, nhưng mặt khác, dường như cô cũng không hiểu hết bọn họ.

Một số nỗi buồn có thể thích hợp để tâm sự, nhưng vẫn còn một số nỗi buồn khác, cần phải tự mình tiêu hóa và giải phóng.

Đó là những người thân nhất của cô, là ba mẹ đã sinh ra cô và nuôi dưỡng cô.

Bảo cô làm thế nào có thể buông xuống?

Cuộc sống vốn vô thường, mỗi người sẽ rời khỏi thế giới này theo cách riêng của mình, cô có thể chấp nhận sự ra đi của họ, nhưng không thể đặt sự thật này xuống.

Cô sẽ nhớ tất cả mọi thứ của bọn họ cho đến ngày bọn họ có thể gặp lại nhau.

Suy bụng ta ra bụng người.

Chuyện ba Âu Dương, anh đồng ý nói cho cô biết, cô sẽ im lặng lắng nghe, không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Say này cho dù thế nào, cô vẫn sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh anh.

*

Sấy tóc xong, Tống Âu Dương rút phích cắm ra, quấn dây lại, còn chưa kịp hỏi Hạ Thiên đặt ở đâu, đã thấy cô đưa tay ra chỉ vào tủ bên cạnh gương trong phòng tắm.

Anh mở cửa tủ, đặt mọi thứ vào trong rồi đóng lại.

Hạ Thiên mím môi nhìn lại Tống Âu Dương đang chống tay ở hai bên người nhìn chằm chằm vào cô.

Phát hiện anh thật sự rất thích nhìn chằm chằm cô, trước kia khi hai người chưa ở bên nhau còn chưa có cảm giác gì, nhưng sau khi ở cùng một chỗ, loại cảm giác này lại vô cùng sâu sắc.

Cô bị ánh mắt không chút che giấu của anh nhìn đến mức hai má nóng lên, giống như để che dấu, mím môi cười dùng hai ngón trỏ khẽ chọc hai bên má anh.

Đi xuống, đầu ngón tay hai sợi dây màu đen ở mũ áo hoodie của anh, nghi nên tán gẫu về chủ đề nào với anh, tốt nhất là có thể thay đổi tâm trạng của anh.

Suy nghĩ nửa ngày, nhớ tới vấn đề vừa rồi của mình khi anh ôm cô lên.

Hạ Thiên túm lấy sợi dây trong tay, nhìn anh chậm rãi cảm khái một câu: “Bỗng nhiên em phát hiện có một người bạn trai thể lực tốt sẽ rất tốt, không cần lo lắng mình ăn quá nhiều khiến cho đối phương ôm không nổi.”

Nếu không nghĩ lại cũng sẽ xấu hổ.

Tống Âu Dương: ……

Anh bị một câu nói của cô làm bật cười, một đêm tâm trạng u ám như tan thành mây khói trong một khoảnh khắc, nha đầu này thật đúng là ——

Kiểu lời khen này, có thể tùy tiện nói với bạn trai sao?

Chẳng lẽ nha đầu này không nhìn anh cố gắng nhẫn nhịn đến hôn cũng không dám hôn cô sao?

Một câu nói giống như là nhóm lên ngọn lửa.

Tống Âu Dương cúi đầu tiến đến gần cô hơn một chút, chóp mũi cọ cọ cô, cảm thấy còn chưa đủ. Tay phải ôm lấy sau eo cô, tay trái lại trượt ra phía sau một chút, cả người cũng kề sát vào cô, môi dựa vào thái dương của cô, đi xuống, là lỗ tai, cách mái tóc mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Em nói với bạn trai em thể lực tốt, là đang ám chỉ cái gì?”

Ám chỉ?

Ám chỉ cái gì?

Hạ Thiên vừa nghe vậy liền ngẩn ra, ngây ngốc vài giây.

Sau đó, đã hiểu.

Hai gò má cũng nóng hơn, cô đẩy ngực anh ra, mặt đỏ bừng, nhìn anh nhấn mạnh, “Em không ám chỉ cái gì, em chỉ đơn thuần khen anh thể lực tốt.”

Anh hiếm khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, cố ý trêu chọc cô: “Vậy thì có gì khác?”

Hạ Thiên:…… Lưu manh.

Hai tay cô đẩy mạnh ngực anh hai lần, không đẩy ra, thật ra cũng không dùng bao nhiêu lực, là bởi vì tin tưởng anh có chừng mực, cùng lắm cũng chỉ là tiện nghi trên môi cô.

Tống Âu Dương cười khẽ một tiếng, môi dán bên tai cô lại đi xuống, đến vị trí cổ cô, mơ hồ hít sâu một hơi, mùi dầu gội đầu hòa với sữa tắm, một mùi trái cây, một mùi hoa cam, hòa vào với nhau, thế nhưng bất ngờ là lại có mùi hương rất thơm.

Bởi vì là mình thích, đây là ảnh hưởng tâm lý của mỗi người, trước kia, anh không thích ngửi loại mùi ngọt ngào như thế này nhất.

Lúc này lại chỉ muốn đem cô ăn một miếng vào trong bụng.

……

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thật ra vừa rồi trước khi bấm chuông cửa nhà Hạ Thiên, Tống Âu Dương đã đứng ở hành lang một lúc lâu, ngoại trừ muốn ổn định tâm trạng âm u của mình sau khi nhìn thấy ba Tống, trong đầu cũng đang đấu tranh tinh thần, là có nên xuống dưới tầng mua đồ hay không, nếu như mua, cũng không mất vài phút, nhưng nếu thật sự mua về, chỉ sợ anh thật sự không kiềm chế được.

Hai người vừa mới ở bên nhau cũng không được mấy ngày, cho dù bọn họ lớn lên cùng nau từ nhỏ, quen thuộc lẫn nhau hơn cả, nhưng nếu thật sự đi đến bước đó, vẫn là quá nhanh, vốn dĩ lúc cô đồng ý ở cùng một chỗ với mình, cũng đã băn khoăn không ít.

Nhưng người trong lòng thật sự quá thơm, bây giờ trong đầu ngoại trừ cô thì không thể chứa được bất cứ thứ gì khác.

Chóp mũi Tống Âu Dương cọ cọ vào hõm cổ cô, nâng tay lên vén tóc ở bên gò má cô ra sau tai, vành tai trắng nõn lộ ra trong tầm mắt anh, giống như đang vẫy tay với anh vậy.

Ma xui quỷ khiến, anh làm theo ý mình, ngậm một khối trắng nõn trong miệng. Tống Âu Dương có thể cảm nhận được cơ thể của người trong ngực cứng lại, muốn đẩy anh ra, nhưng không có lực, theo bản năng, đầu lưỡi anh cuốn vào vành tai cô, nhẹ nhàng mút lấy.

Cả người Hạ Thiên run rẩy, giống như là ngày hai người hôn nhau lần lần đầu, hai tay cô túm lấy quần áo trước ngực anh, dùng rất nhiều sức.

Tống Âu Dương hơi đứng thẳng người dậy, môi anh cách môi cô chưa đến một centimet, anh nghiêng đầu nhìn cô.

Trong mắt có một ngọn lửa bùng cháy, cả người phát hỏa.

Hạ Thiên nhìn lại anh gần trong gang tấc, thật ra lúc vừa mới bị anh ôm lên lầu, trong lòng đã biết, hoặc là phải nói, vừa rồi anh đưa cô trở về, ở cửa nói buổi tối tới tìm cô, cô đã từng nghĩ đến giả thiết này.

Hai người nhìn nhau một lúc, ở trong yên tĩnh, Hạ Thiên chủ động ôm lấy anh.

……