Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị

Chương 59: Chàng ăn mày




- " Này ! Chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy vậy ? Này? Có người nào biết cô gái trong bức anh này không ?"

Bức vẽ chân dung một cô gái tuyệt sắc, mái tóc đen tuyền, đôi mắt xanh đẹp hút hồn, đôi môi đỏ. Trông huyền bí lại quyến rũ. Tuy nhiên, người dân suy nghĩ khác. Họ dường như không để tâm đến những gì chàng ta nói.

Một chàng thanh niên đội áo choàng rách rưới, người không ngừng loay hoay chạy đến từng ngóc ngách nhà dân.

Trong mắt người qua đường tên rách rưới này không đáng bận tâm.

- " Mày đi đi, hôm nay nhà thờ làm lễ thánh. Bọn tao không muốn dùng biện pháp xua đuổi thằng ăn mày. "

Một lão trung niên, thân hình đồ sộ. Tay vác gậy giơ vài quyền lên không trung. Chàng ăn mày trong miệng bọn chúng đành ngậm ngùi lặng lẽ rời đi.

' Boong...Boong...Boong...' - âm thanh chuông nhà thờ từ xa không ngừng vang lên. Dân chúng hô hào nô nức, chạy ra ngoài đường dự lễ. Ai cũng ăn diện trong bộ trang phục mới đẹp mắt nhất. Lễ kết hôn của đức vua Hans và công chúa Diana. Dân chúng không ngừng chấp tay cầu nguyện phước lành đến ban xuống cho vương quốc Assume.

" Đức vua vạn tuế...Hoàng hậu vạn tuế...Đức vua vạn tuế...Hoàng hậu vạn tuế... " - dân chúng quỳ lạy và đua nhau chúc phúc cho cặp đôi mới cưới có thân phận tôn quý xứ Assume." Không thể nào... Emily...Nàng ấy kết hôn với tên đứng đầu xứ này ?"Chàng ta hớt hải, chen vào đám đông. Cố gắng nhìn kĩ cặp đôi đang làm trung tâm sự chú ý trên con xe ngựa cổ tích tuyệt đẹp kia. Diana trong bộ váy cưới trắng tinh khiết vẫy tay chào người dân, tay trong tay hạnh phúc với người đàn ông mà nàng ta yêu nhất trên đời hoặc có thể là địa vị vương hậu xứ Assume.

- " Cô ấy không có..ở đây..."

Đôi mắt chàng thanh niên ăn mày kinh ngạc. Emily đã đi đâu ? Chàng ăn mày vội vã chạy đua theo đoàn xe ngựa chở cặp đôi tôn quý kia.

"Emily trước kia có làm việc cho hắn. Mình phải... "" Thằng chó chết nào dám cản trở đường đi đức vua. Cút !"Tên lính gác cưỡi ngựa chĩa mũi giáo vào chàng ăn mày. Anh lặng người, im bặt nhìn cỗ xe ngựa trang trí hoa cưới kia dần khuất tầm mắt. Hướng họ đi là nhà thờ ?

- " Tên kia, khi nãy có chuyện gì xe ngựa của ta vậy ? "

Hans khó chịu nhăn mày. Hôm nay là lễ trọng đại của hắn ta, Hans lo lắng nhìn Diana cũng tò mò không kém hắn.

- " Bẩm bệ hạ, chỉ là một thằng ăn mày ngán đường thôi. Thần đã đuổi nó đi rồi. " - tên lính hồi bẩm.

"Hừ, đúng là xúi quẩy. May cho tên rác rưởi cản đường ta hôm nay là lễ thành hôn của ta. Ta không muốn nhuốm máu và làm Diana sợ. Nếu không..Hừ "

Hans tức giận nhưng bề ngoài hắn ta trầm tĩnh. Tay khẽ nắm tay nàng Diana xinh đẹp khẽ an ủi.

" Có chuyện gì sao, Hans?" - đôi mắt nàng ta bắt đầu ngấn lệ." Không sao đâu tình yêu của ta. Chỉ là một tên dân đen hiếu kì chạy đến xem thôi. Không có gì cả. "Hans khi gặp nước mắt mỹ nhân. Hắn ta không đành lòng khẽ vuốt ve tóc ả ta.

- " Vâng, bệ hạ" - Diana e lệ, chui rúc vào lòng người đàn ông quyền lực nhất đất nước. Miệng cười chúm chím.

Nếu không phải có Hans và số tên lính ngoài kia. Sợ là nàng ta cười lớn rồi.

"Ta đúng là con của thần may mắn. Nhìn xem, giờ chả phải đức vua của Assume cũng phải quỳ gối trước váy của nàng ta hay sao. Con ả phù thủy đáng thương kia bảo cùng sát cánh bên Hans những lúc chàng không có gì trong tay ? Xin lỗi, dù có ở lâu nhưng không có được trái tim của đối phương thì vẫn là kẻ thua cuộc. Emily ơi là

Emily. Cảm ơn cô làm bàn đạp cho ta bước lên vị trí tôn quý này. Cô có ở dưới hoàng tuyền nên chứng kiến cuộc hôn nhân thế kỉ này. Đây là minh chứng cô đã thua tôi. "



Diana lòng thoả mãn. Nàng ta hạnh phúc khi cỗ xe ngựa dần giảm tốc độ dừng nhà thờ lớn nhất ở Assume. Nàng ta sẽ được chúc phúc và tắm bằng nước thánh hằng ngày. Ôi, vị trí hoàng hậu này không dễ làm. Diana giả vờ bẽn lẽn, tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Hans. Tay còn lại xách váy, đặt chân xuống nhà thờ. Cả hai bóng dáng màu trắng bước vào lễ đường.

- " Mình phải tìm cách đi vào trong."

Chàng ăn mày nghĩ ngợi trước mặt tiền nhà thờ với vô số lính gác nghiêm ngặt.

- " Ta nhân danh Chúa trời tuyên bố hai con là vợ chồng. "

Cha xứ sao khi đọc lời tuyên thệ cũng như lời chúc cho cặp đôi mới cưới này trăm năm hạnh phúc. Diana và Hans làm xong nghi lễ của vợ chồng.

- " Khoan đã, hai người cần chạm vào viên đá này "

Cha xứ đánh tiếng hai người kia đang vội vã khựng lại.

- " Có chuyện gì nữa cha ?"

Diana nghiêng đầu.

- " Ta quên chưa cho hai người cái này "

Nói rồi, cha xứ lấy viên ngọc xanh tím sáng màu đẹp lóá mắt đang lơ lửng không trung. Hào quang và khí chất của nó không ngừng toả ra.

- " Ta muốn hai con chạm vào cái viên ngọc linh thiêng này thêm phước phần cho hai đứa. Chỉ có thành viên hoàng gia mới có được đặc ân này. "

Cha xứ thân thiện mỉm cười. Lần đầu thấy viên ngọc đẹp đến kì lạ. Diana khoái trí. Nàng ta hí hứng chạm mà không biết đằng sau Hans với biểu cảm khác.

Sau khi hai người họ chạm vào. Cảm nhận luồng khí mát vào người. Diana sảng khoái hưởng thụ...

" Oái " - Diana đột nhiên nhói. Cả người run run. Hans bất ngờ chạy đến đỡ nàng ta vào lòng. Cha xứ lúng túng không biết làm sao..." Diana, nàng không sao chứ?"Hans lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng ta.

" Cha, viên ngọc này..."" Ta chưa từng nghĩ sẽ có trường hợp ngoại lệ viên ngọc linh thiêng này phản ứng gây gắt đến vậy. Diana con cũng đã làm xong thủ tục hết rồi. Ta nghĩ không còn sớm. Đôi vợ chồng son các con nên về đi. Ta nghĩ có lẽ quá lâu viên ngọc này không còn được ai chân chính sử dụng. Nên khí tức nó phản ứng trái chiều. "" Hans ! Con lại đây ta có chuyện muốn nói. "Sau khi đưa Diana hồi cung. Hans lẳng lặng đến chỗ nhà thờ gần chỗ khuất không ai thấy được. Một căn phòng.

- " Ta nghĩ con cũng đang có suy nghĩ giống ta. "

Cha xứ bình tĩnh uống một ngụm trà. Hans lúc này không còn biểu cảm hạnh phúc khi ở bên Diana nữa. Khuôn mặt lạnh như tiền.

- " Con muốn uống trà không, ta bảo người đưa cho con. "

Một nữ tu thuần thục đưa thêm ly trà cho Hans cung kính rời khỏi.



- " Con nghĩ đến cô ta."

Khuộn mặt Hans trên ly trà. Ánh sáng đèn cầy làm lộ rõ khuôn mặt trầm ngâm của hắn. Hai chữ cô ta. Hai người ở đây ngầm hiếu.

- " Đã qua một năm rồi. Mọi chuyện đều yên ổn. Cô ta đã chết rồi. Sẽ không còn mối hoạ cho Assume. "

Cha xứ vẫn cầm tách trà uống thêm ngụm.

- "Nhưng viên ngọc đó trước kia là của cô ta tốn công từ cái xứ khắc nghiệt đem về. "

Viên ngọc trân quý kia, Emily từng lội rừng sâu hiểm trở chinh phục viên ngọc của ma pháp sư vĩ đại chết để lại viên ngọc và ban phước cho kẻ sở hữu nó.

- " Nhưng giờ chẳng phải ngọc vô chủ rồi sao ? Chẳng phải là trước kia cô ta từng nói tình nguyện cho con ?" -

Cha xứ điềm tĩnh nhìn đèn cầy.

-" Nhưng cha không thấy viên ngọc đó làm Diana đau sao ? Nếu không phải con kịp thời phản ứng nhanh. Diana, nàng ấy bị... "- " Với lại, cô ta nói điều đó. Khi cô ta nghĩ rằng thành vợ chồng với con. Thật kinh tởm chết đi được.

Hừ, xử cô ta rồi thì thôi. Một số phép thuật tàn dư cô ta để lại. Con cần phải có chúng. Dẫu sao cô ta cũng là con chó trung thành lâu năm. Thật đáng thương. "

'Xoảng' - Tiếng cửa kính vỡ toang. Cuộc đối thoại buộc phải dừng. Gió luồng thổi tắt ngọn nến.Xung quanh tối đen như mực. Chỉ còn ánh trăng chiếu rọi vào bên trong."Ai đó ?" - Hans rút gươm ra. Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm một bóng đen ngồi trên cành cây nhìn thẳng trực diện bọn hắn." Grào...Grào...Grào..." - tiếng gầm của sinh vật hướng đến chỗ hắn ta. Hans rút đao toang sống chết.' Rầm ' - Một lực đạo vô hình thổi tung hao người. Cha xứ bị liên lụy, ho một ngụm máu.

- "Chúng mày...Đáng chết...Tại sao...Tao phải giết mày, Hans Fragrance Vlad I. "

Sinh vật lao vào người Hans.

- " Dừng tay...Dừng tay... "

Một số kẻ thân tín của Hans ùa ào chạy vào. Họ khi nghe tiếng Hans đang bị đe doạ bảo vệ đức vua.

- " Ta sẽ không tha cho tên nào. Không... Không...Các mi phải đền mạng..."

Đôi mắt sinh vật đỏ như máu.

Alex giật mình mở mắt. Đây là...Xung quanh tối om. Cậu đang bị xích tay. Lác đác vài ngọn đuốc. Cha xứ Lipe hài lòng nhìn con mồi đã bị bắt.

- " Chào mừng cậu đã đế hầm ngục tối. Kẻ bị biệt. "

Lão Lipe cười phá lên. Alex nhăn mày. Nhưng kì lạ, cậu cố dùng sức vẫn không sao thoát khỏi căn phòng ma quái này.

- " Ta đã bày binh bố trận pháp. Mày không thoát nổi ngày hôm nay đâu. "