- " Roosevelt ! Bắt lấy "
Nghe lệnh, chú chó theo bản năng chạy theo vận tốc trái banh được ném và...
- " Em giỏi lắm, Roosevelt. Lại đây. "
Emily đưa súp thưởng và xoa đầu chú chó. Roosevelt khoái chí, thè lưỡi mấy hồi, xoay vòng vòng hai cái và ngoan ngoãn nằm dưới chân nàng. Ánh mắt chàng ta muốn nàng vuốt ve a~ Emily cười cười, chú chó Golden cao to mà bản tính như trẻ con đáng yêu thế này.
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào, mái tóc nâu xinh đẹp dài khẽ tung bay theo làn gió. Vào lúc giữa thu, bầu không khí dần chuyển sang se lạnh. Năm tháng trôi qua, mọi thứ dần thay đổi. Ngay cả nàng cũng thế. Thành tiểu thiếu nữ mất rồi. Thân hình phát triển thon gọn khác với hình ảnh cô bé 5 tuổi ngày nào tròn trịa đáng yêu. Hứa hẹn là một mỹ nhân tương lai làm khuynh đảo về giá trị nhan sắc.
- " Emily, về thôi cháu. "
Bà Catherine tốt bụng dắt nàng dạo công viên. Mái tóc bà nhiều sợi bạc hơn, khuôn mặt trở nên già dặn. Đôi lúc bà đi chậm, Emily lo lắng kè kè bên bà quản gia khiến bà Catherine đôi phần ái ngại.
- " Không sao Emily. Ta đi được, cháu không cần phải dắt ta. Bà còn khoẻ, chỉ là theo thời gian triệu chứng tuổi già nó vậy. Bà cũng mắc ở độ tuổi người già. "
- " Không đâu bà. Đối với cháu, bà Catherine vẫn mãi mãi khoẻ mạnh. "
Emily lo lắng, nàng phải mau chóng tìm vài nguyên liệu điều chế ra bình dược chống lão hoá cho bà Catherine. Cả hai người và một chú chó cùng nhau về dinh thự.
----------------------------------
- " Con đi học nhớ mang bữa ăn trưa nhé "
Hồng Thơ nói vọng ra, đưa cho nàng hộp thức ăn trưa. Emily cười tươi, hôn vào má người mẹ. Tung tăng chạy đến trạm xe buýt trường học.
Năm nay Emily hơn 10 tuổi, một học sinh tiểu học ưu tú. Năm nào ở trường nàng đều ẵm cho mình giải các môn học xuất sắc. Đặc biệt là môn toán, tiếng Anh ( ngoại ngữ thứ hai sau tiếng mẹ đẻ là tiếng Pháp ). Ước mơ của nàng là tới học viện Cambridge university khi đặt chân sang đại học. Là học trò cưng của thầy cô. Viên ngọc quý của trường.
Nay là lễ khai giảng năm học. Có sự đông đảo của các bậc thầy cô và phụ huynh dự họp trong trường. Ông Danielle cũng có mặt và được vinh dự ngồi hàng ghế đầu cùng thầy hiệu trưởng. Hầu hết thành phần các học sinh ở đây đều là con nhà gia đình thế gia và trâm anh thế phiệt. Đặc biệt nước Pháp rất coi trọng cách phát âm và phong cách của một quý tộc. Đây cũng được xem là nơi những vị trưởng lão già dặn và các bậc cha mẹ khó tánh đánh giá phần trình bày của mỗi em học sinh.
Emily nhàn nhã bước ra khỏi cánh gà. Nàng mặc cho mình bộ đồng phục của trường, váy được che khuất qua đầu gối. Trên ngực bên trái, gắn tên bảng Emily E. Hansen được khắc một cách tỉ mỉ. Emily nhìn trước đám đông. Nàng bình tĩnh, đôi môi xinh chậm rãi đọc từng chữ khai giảng.
Học sinh A : - " Ôi, cậu nhìn kìa. Là Emily đấy. Cậu ấy vẫn xinh đẹp ngày nào. Đã vậy thành tích còn rất xuất sắc luôn đứng đầu bảng của khối. Hứa hẹn lớp 5, cậu ấy còn bức phá nhiều hơn nữa. "
Học sinh B : - " Giọng bạn ấy đọc đúng tiêu chuẩn của một quý tộc Pháp luôn kia chứ. Cậu nhìn xem vài phát âm khó đọc nhất cũng chưa bao giờ làm khó được bạn ấy. Đúng là thủ khoa của khối có khác. "
Học sinh C : - " Cậu ấy luôn là tâm điểm, con cưng của trường mà. Bố mẹ tớ bắt tớ phải hoàn hảo được một phần như Emily. Nghĩ đến đây, tớ mệt mỏi hơn rồi. Haizzz..."
Xung quanh ông Danielle, những vị phụ huynh học sinh đem lời khen có cánh dành cho Emily.
Phụ huynh A: " - Ô, cô bé Emily Evan Hansen đây sao. Cô bé này năm nào cũng thấy đứng đầu bảng xếp hạng thành tích top ba học sinh có điểm thi xuất sắc. Nghe là năm nay, cô bé được bầu chọn từ những thành viên ưu tú nhất của trường đây mà. "
Phụ huynh B : " - Chả con bé là con gái của chủ tịch Hansen đây sao. Ông Danielle, rất vinh hạnh được làm quen. "
Vị phụ huynh B có vẻ quen biết nhà Hansen và ngồi gần cha Emily. Ông ta nhanh chóng bắt tay. Ông Danielle lịch sự bắt tay lại.
- " Anh Danielle, ông có cô con gái xinh như thế này. Anh có tính toán con bé sau này cần con rể không ? Nhà tôi có ba thằng con trai. Con trai út của tôi năm nay cùng khoá con gái anh. "
Vị phụ huynh B luyên thuyên về sự tài hoa của cậu con trai út của mình. Bố Emily chỉ cười mỉm nhưng trong thành tâm gào thét, mả cha nhà mi, con bé Emily là tâm can bảo bối của ông. Ai cho mà gả ở đó mơ mộng hảo huyền muốn cướp con bé đi.
- " Cảm ơn quý vị đã lắng nghe. Kính chúc các vị đại biểu, thầy cô và học sinh lẫn toàn quý vị phụ huynh có mặt ở đây sẽ có cho mình thành công tốt đẹp nhất. Đặc biệt các bạn học sinh, các bạn khối 5 sắp tới học tập chăm chỉ và đạt được con số mình mong muốn đậu vào trường mình mơ ước. Em xin hết. "
Kết thúc lời đọc, một tràng pháo tay diễn ra ầm ầm. Một cậu bé xinh trai khá cao lớn, mái tóc đen bồng bền. Alex nhìn ngắm chăm chú Emily một hồi, cậu nhận ra Emily giờ thành cô bé xinh đẹp khác xa vẻ dễ thương của một cô bé 5 tuổi tinh nghịch, lém lỉnh trước kia.
-----------------------------------------------------------
- " Emily, Emily. Cậu còn nhớ tớ không ? "
Alex vội chạy đuổi theo bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn của Emily. Bị réo tên, Emily bất ngờ quay sang, thấy hình ảnh cậu bé xinh trai chạy đến, khuôn mặt khá quen thuộc hình như nàng đã từng quen.
- " Emily, cậu thật sự không nhớ ra tớ sao. "
Alex bất ngờ hỏi, Emily ngơ ngác. Hm, quen lắm nhưng tội cái nàng thật sự không nhớ.
- " Chúng ta từng làm quen ? "
Alex thở dài, áp cả người vào Emily, dù nàng và cậu cùng chiều cao cùng tuổi 1m52.
- " Cậu thật là...Mới năm năm cậu quên nhanh thật. Cậu còn nhớ cậu bé mít ướt với đôi tóc xù như cái ổ gà không ? "
- " A...là Alexander Breckenridge Colorado. Cậu là Alex ? "
Emily phấn khích kêu to.
- " Ừ là tớ. Tớ tìm cậu suốt, chả phải cuối cùng hai ta gặp nhau sao. "
Vừa dứt lời, ánh sáng của ánh nắng chiếu rọi đến, tô điểm thêm nụ cười của cậu. Cái này có phải gọi là nụ cười toả nắng trong truyền thuyết ?