Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuộc Sống Mới Tại Dị Giới

Chương 5: Cuộc gặp gở định mệnh.




Chương 5: Cuộc gặp gở định mệnh.

Trở lại với Vạn Thiên Vũ sau khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng và ra đi thì linh hồn do không có bất kì vướng bận gì nữa hết. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không hặn những gì mà Vạn gia đã nhẫn tâm đối xử với hắn. Vạn Thiên Vũ chỉ đơn thuần coi như việc mà Vạn gia đã làm với mình chỉ là đền đáp lại công ơn sinh thành của Vạn Thế Liệt mà thôi.

Giờ đây linh hồn của Thiên Vũ đang ở một nơi kỳ lạ nơi này chỉ có một đường khá rộng rải trải dài dường như là vô tận, bao bọc con đường là một đường hầm với đường kính là 10 mét không ngừng xoay tròn và chạy dọc theo con đường vô định.

Vạn Thiên Vũ bước đi rất lâu, cứ đi thế đi mãi không hề dừng lại. Do hiện tại đang là linh hồn nên Thiên Vũ cũng không hề cảm thấy mệt mỏi trong khi đi, chán thì ngồi xuống nghỉ ngơi, g·iết thời gian hết chán rồi đi tiếp cứ như vậy mà lập đi lập lại một cách vô tận.

Không biết đã trải qua bao lâu, đi bao xa Thiên Vũ cũng không biết mà hắn cũng chẳng muốn biết hắn chỉ đi như thế mà thôi.

Thế rồi thật bất ngờ lần đầu tiên hắn thấy ở đằng xa có một thứ gì đó hoàn toàn khác ngoài hắn, con đường và đường hầm. Tưởng mình nhìn lầm Thiên Vũ cố gắn kiểm tra lại vài lần cho chắc ăn. Sau khi xác nhận đó là thật không phải mình nhìn lầm thì Vạn Thiên Vũ vui mừng tột độ, ba chân bốn cẳng chạy một mạch hết sức có thể để đến đó.

Sau một lúc lâu Vạn Thiên Vũ cũng chạy tới nơi này thì thấy nó trông giống một trạm chờ xe buýt mà hắn từng thấy qua trong ký ức của kiếp trước. Bỗng nhiên Vạn Thiên Vũ nhận ra rằng ở nơi đây không chỉ có mỗi mình hắn.

Vạn Thiên Vũ tiến lại để nhìn cho rõ người này là ai thì vô cùng kinh ngạc, c·hết lặng vài giây.

“Mẹ” Thiên Vũ thốt lên trong vô thức.

Người mà Thiên Vũ nhìn thấy không phải ái khác mà người mẹ đã mất đã lâu.

Ngay khi nghe thấy tiếng có ai đó kêu ‘mẹ’ bà ấy liền quay lại niễm cười dịu dàng và từ tốn nói như đã chờ đợi chuyện này từ rất lâu.

“Con tới rồi đó à”

Mọi cảm xúc như vỡ òa Vạn Thiên Vũ chạy lại ông mẹ của mình rồi khóc như một đứa trẻ.

Thấy Thiên Vũ khóc bà cũng không nói gì hết chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu dỗ dành như đang đỗ dành một đứa trẻ.

Sau một hồi thì Thiên Vũ cũng đã giải tỏa hết nỗi niềm của mình và cũng ngừng khóc. Sau đó cả hai cùng nhau trò chuyện thật lâu. Thiên Vũ kể cho mẹ mình nghe tất cả mọi thứ kể cả nguyên nhân vì sao mình c·hết.

Nghe xong bà cũng không biết nên nói lời nào để an ủi con mình nên chỉ đành hỏi.

“Vậy nếu có thể báo thù thì con có muốn báo thù không?”

Thiên Vũ nghĩ một hồi rồi trả lời một cách dứt khoát: “Không”



Bà cảm thấy ngạc nhiên vì câu trả lời này của con mình vì theo bà nghĩ con mình sẽ trả lời là có sau đó sẽ tuôn ra những ý nghĩ căm phẳng nhất. Thế nhưng câu trả lời của Vạn Thiên Vũ lại trái ngược lại và không hề có một tia thù hằn hay giận dữ.

“Vì sao?”

“Vì ông ta là cha của con, tuy đối xử với con không ra gì nhưng ông ta cũng là người cho con máu thịt này, xương cốt này, hình hài này nên việc ông ta làm với con cũng có nghỉa là ông ta lấy lại những thứ đã cho con. Vì vậy mà kể từ lúc con ra đi thì con và ông ta đã không còn nợ nần gì nhau nữa. Nếu con còn hận ông ta thì điều đó có nghĩa là con vẫn còn quan tâm tới ông ta và con cũng không muốn điều đó. Đối với con quên đi một ai đó mà người đó còn sống mới là tốt nhất”

“Vậy sao” trên mặt của bà liền thoáng lên một nỗi buồn.

“Sao mẹ lại buồn, bộ con nói gì làm cho mẹ buôn sao?”

“Không”

“Mẹ chỉ cảm thấy thất vọng khi chứng kiến con phải tự trưởng thành như vậy mà không có mẹ bên cạnh thôi. Sao mẹ lại không cố sống thêm vài năm để có thể chứng kiến con trưởng thành cơ chứ” nói xong mẹ của Thiên Vũ làm quả mặt giận dỗi.

“Thôi đừng giận dỗi nữa mà mẹ, nếu như có mẹ bên cạnh chưa chắc gì con có thể trưởng thành như vậy đâu mẹ.”

“ ‘Lửa thử vàng, gian nan thử sức’ mà, phải không mẹ”

“Chỉ có cuộc sống mới là nơi rèn giũa con người tốt nhất phải không mẹ”

“Thật không không thể hiểu nổi con luôn, nếu không phải mẹ là mẹ của con chắc mẹ lại tưởng con là một lão già sống lâu năm nữa đó”

“Ha ha, mẹ khéo đùa” Thiên Vũ cười một cách ngây ngô

Thấy vậy mẹ của Thiên Vũ cũng cảm thấy buồn cười và cười theo.

Ngay lúc này như cảm thấy cái gì đó đang đến khuôn mặt của bà trở nên nghiêm túc.

Thấy mặt mẹ trở nên nghiêm túc Thiên Vũ cũng không cười nữa và mở miệng hỏi:

“Có chuyện gì vậy mẹ?”



“Không có gì đâu con. Chỉ là đến lúc phải đi rồi?”

“Đi đâu vậy mẹ?”

“Rồi con sẽ biết mà thôi”

Chính ngay lúc này một cổ xe ngựa từ đâu chạy tới trước mặt của hai mẹ con.

Đến lúc này Thiên Vũ cũng đã hiểu ra là đi đâu. Thiên Vũ đứng dậy và kéo mẹ mình đứng dậy theo.

“Đi thôi mẹ”

Đáp lại lời nói của Thiên Vũ chỉ là một nỗi buồn trên khuôn mặt của bà mà thôi.

“Không. Người đi chỉ có mẹ mà thôi. Cảm ơn con đã tha thứ cho người mẹ vô dụng này. Hôm nay được nói chuyện với con là mẹ mãn nguyện lắm rồi.”

“Tạm biệt con, con trai yêu của mẹ”

Nói rồi bà lên xe trong khi hai hàng nước mắt chảy không ngừng, để lại Thiên Vũ đứng ở nơi đó như tượng vì sóc.

“Mẹ sao lại để con lại, mẹ cho con theo với”

Thiên Vũ hét lên và lao tới định leo lên xe ngựa nhưng lại bị một lực đẩy vô hình cản lại và lùi mấy bước.

Lúc này người đánh xe cũng mở miệng nói với giọng y nghiêm, vô tình.

“NGƯỜI CHƯA TỚI SỐ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LÊN XE”

Mẹ của Thiên Vũ cũng mở rám rèm che cửa sổ của xe ngựa ra nhìn Thiên Vũ mà nói:

“Vũ nhi. Số con chưa tận nên chưa thể đi được. Hy vọng sau này hai mẹ con ta có thể gặp lại nhau. Nhưng lúc này con hãy sống thật tốt và sống luôn phần của mẹ nhé”

“Dạ vâng” tuy không đành lòng nhưng Thiên Vũ cũng đành phải chấp nhận.

“CHUẨN BỊ XONG CHƯA”



“Rồi. Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi không còn vướng bận gì nữa”

“ĐI THÔI”

Sau khi xác nhận mẹ của Thiên Vũ xác nhận lại không còn gì nữa thì xe ngựa cũng bắt đầu chạy.

Như chợt nhớ ra điều gì Thiên Vũ cấp tốc chạy theo.

“Mẹ. Hãy cho con biết tên của mẹ”

“Lý Thanh Vân. Đó là tên của mẹ. Tạm biệt con. Tạm biệt.”

Lý Thanh Vân vừa trả lời, vừa khóc nhưng vẫn vẩy tay tạm biệt con trai mình. Lý Thanh Vân vui mừng trong lòng vì cuối cùng mình đã có thể nói cho con trai mình biết tên của mình mà trước đây không thể nói.

Sau khi đã nghe được thứ mình muốn Thiên Vũ không chạy theo nữa vì có chạy cùng không đuổi theo kịp nên chỉ có thể đứng lại và hét lên

“Con nhất định sẽ sống thật tốt. Mẹ cứ yên tâm. Tạm biệt mẹ”

Nói xong Thiên Vũ cũng vẫy tay chào tạm biệt cho tới chiếc xe ngựa biến mất ở cuối đường chân trời.

Sau khi chiếc xe ngựa biến mất một ánh sáng trắng xuất hiện ở cuối đường chân trời bắt đầu tỏa sáng một cách mạnh mẽ. Ánh sáng nhanh chóng lan ra khắp nơi, nuốc chững mọi thứ và rồi biến mất như chưa có gì xảy ra.

Sau khi ánh sáng biến mất thì Thiên Vũ thấy đã rơi vào một không gian tối đen và vô định.

Ở trong không gian vô định này Thiên Vũ nghĩ lại về những gì mẹ mình, người xa phu kì lạ đó đã nói.

“Mình chưa tới số c·hết, chuyện này là sao chứ?”

“Rõ ràng là mình đ·ã c·hết rồi cơ mà”

Đang suy nghĩ thì bổng nhiên có một luồn ánh sáng chiếu từ trên xuống ngay chổ của Thiên Vũ lơ lững.

Thiên Vũ đắm chìm và cảm sự ấm áp mà ánh sáng mang lại, không quá nóng, vô cùng dể chịu và cũng rất là thoải mái Thiên Vũ mãi đấm chìm trong đó và quên đi tất cả mọi thứ.

Theo bản năng mách bảo Thiên Vũ đưa tay của mình lên được một lúc mà không có chuyện gì xảy ra thì định bỏ tay xuống và bất ngờ thay Thiên Vũ bổng cảm tay của mình bị một ai đó hay một người nào đó nắm lấy và lôi lên trên về phía phát ra chúm sáng. Tốc độ kéo cũng không quá mạnh nhưng khá là nhanh nên Thiên Vũ cũng đành nhấm lại cho đở chói và cũng như là chờ đợi điều sấp đến với mình.