Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuộc Sống Mới Tại Dị Giới

Chương 2: Đào thể, nạo cốt.




Chương 2: Đào thể, nạo cốt.

Nằm trong tế đàn Vạn Thiên Vũ nhìn từng sợi tinh huyết mỏng manh đang từ từ bay ra khỏi cơ thể mình và đang tụ lại thành một khối cầu máu ở phía trên không trung.

Sau một lúc, tia tinh huyết cuối cùng trong cơ thể của Vạn Thiên Vũ cũng bay ra khỏi cơ thể của Vạn Thiên Vũ và dung nhập vào khối huyết cầu ở trong không trung. Khối huyết cầu sau khi dung nhập tia tinh huyết cuối cùng, chính ngay khoảnh khắc dung nhập tia tinh huyết cuối cùng đó khối huyết cầu tỏa ra ngay lập tức một làn sóng nhiệt lan qua xung quanh.

Làn sóng nhiệt từ khối huyết cầu lan tỏa tới chổ tất cả những người đang đứng tại nơi đây.

Cảm nhận làn sóng nhiệt thổi qua cơ thể của mình, Vạn Thế Liệt không kiềm chế cảm xúc của mình mà cười lớn.

“Ha ha ha ha aaaaaa. Thật là nóng, quả thật là không khổ danh là Liệt Hỏa. Chỉ cần có nó là con cháu của Vạn gia có thể thành công thức tỉnh hoả hệ huyết mạch”.

Còn những người còn lại thì cười rạng rở hơn. Trong đầu không ngừng tưởng tượng bản thân hay con cháu của mình cũng thức tỉnh hoả hệ huyết mạch. Nghĩ tới đây không ít người trẻ tuổi đang đứng nhìn mà cả người rung lên vì cười trong sung sướng.

Không vui sao được vì huyết mạch chỉ cần thức tỉnh thành công là có thể mạnh hơn mấy người khác thì ai mà không vui cho được.

Sau một lúc khối huyết cầu cũng ổn định lại, Vạn Thế Liệt liền giơ tay thu lấy viên huyết cầu này.

Viên huyết cầu bay tới chổ của Vạn Thế Liệt và cứ trôi lơ lững rên tay của Vạn Thế Liệt. Vạn Thế Liệt giơ lên và ngắm nhìn viên huyết cầu.

“Thật là thuần kiết, không hề mỏng manh một chút nào”

“Tứ trưởng lão, ông thấy viên huyết cầu này có thể giúp bao nhiêu người thế hệ trẻ của gia tộc ta thành công thức tỉnh huyết mạch”

Vừa nói Vạn Thế Kiệt đưa viên huyết cầu cho người nam nhân đang dứng kế bên mình.

Người nam nhân nhìn và xem xét xơ qua một chút rồi nói.

“Bẩm gia chủ, nói thật thì ta cũng không thể nói trước được bao nhiêu người có thể thức tỉnh. Nhưng theo ta thấy thì viên huyết cầu này có thể giúp cho khoảng 100 người thức tỉnh thành công”.

Vạn Thế Kiệt ngạc nhiên.

“Nhiều như vậy sao? Vậy mà ta cứ tưởng chỉ có khoảng 20 mấy 30 người là có thể thành công thức tỉnh”

“Nếu đã có nhiều người có thể thành công thức tỉnh như thế thì ông trước tiên hãy lập danh sách những người trong gia tộc sẽ tiến hành thức tỉnh ra cho ta. Càng nhanh càng tốt, viên huyết cầu này ta tạm thời giữ lại. Chừng nào chọn ra đủ người rồi thì ta mới đưa viên huyết cầu này ra cho bọn chúng tiến hành thức tỉnh.”



Nghe Vạn Thế Kiệt nói, nhưng tứ trưởng lão cũng không nổi giận mà vui mừng vì sấp có được một khoản kết xù từ những người muốn có một chân trong danh sách này.

Đừng thấy 100 người là nhiều với một gia tộc lớn như Vạn gia thì nhân khẩu cũng phải lên tới cả vạn người. Nên có thể thấy nếu muốn có một chổ trong cái danh sách đổi đời này ngoài mấy con em của dòng chính ra thì là cả một trận chiến của mấy người dòng phụ.

Tứ trưởng lão vừa xoa tay vừa nói: “Vậy ta sẽ đi làm danh sách ngay, nhất định ta sẽ lựa chọn ra những người ưu tú nhất khiến cho gia chủ hài lòng”

“Trọng cậy tất cả vào ông”

“Mạng phép cáo lui” nói xong tứ trưởng lão vị tứ trưởng lão này phóng người bay lên thật nhanh trong ánh mắt đố kỵ của những người khác.

Còn Vạn Thế Liệt thì lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ được chạm khác tinh xảo từ cái nhẫn trữ vật đang mang rồi để viên huyết cầu vào bên trong hộp, đóng nắp lại thật kỹ và ném trở lại vào nhẫn trữ vật.

---- Trở lại với tế đàn ----

Sau khi rút toàn bộ Linh Hỏa huyết mạch ra khỏi cơ thể của Vạn Thiên Vũ, bốn người đứng trên đầu của mỗi cây cột cũng đã dừng lại nghĩ mệt một chút.

“Thật không ngờ tên nhóc này lại có huyết mạch thuần khiết tới vậy, làm báo hại cho bốn lão già chúng ta mệt muốn đức hơi thế này”

“Biết làm sao được đại ca, lúc đầu chúng ta cứ nghĩ là thằng nhóc con này huyết mạch cao hơn một chút so với những thế hệ trẽ của gia tộc. Nếu biết trước như vậy thà g·iết nó trước đem nó luyện thành tinh huyết đan có phải nhanh hơn không”

“Nhị ca nói sai rồi, nếu đem thằng nhóc này luyện thành tinh huyết đan thì chỉ thu được huyết mạch lực lượng. Còn đằng này chẳng phải tên nhóc này còn có cả hoả linh với cả hoả cột nữa chứ. Đem đi luyện thành tinh huyết đan thì quá lẵng phí còn gì”

“Đại ca, nhị ca, tam ca nếu có thời gian tranh luận thì lo nghĩ ngơi lấy sức đi rồi hẳn nói tiếp. Muốn nói nhảm cho đở mệt thì bàn xem nên lấy cốt linh hay kết tinh linh thể trước mới đúng”

“Tứ đệ nói đúng thay vì ngồi cải nhau than vãn thì chúng ta nên chọn cái nào trước đây. Ta đề nghị kết tinh linh thể trước”

“Ta đồng ý. Lấy linh thể trước sau lấy linh cốt sẽ dễ hơn một chút”

“Ta phản đối. Lấy linh thể lâu bỏ mẹ, lấy linh cốt là mau nhất. Linh thể không có cũng chả có vấn đề gì cả”

“Tam ca lại lười nữa rồi. Linh thể lấy hơi lâu nhưng về sau linh cốt lấy ra thuần khiết hơn”

“Kệ ta, ta lười mắc mớ gì tới ngươi. Có linh cốt có thể sinh ra linh thể chứ linh thể làm sao sinh ra linh cốt được”

Cứ như vậy bốn người cãi nhau, lời tiếng lại làm cho người ngoài nhìn vào tưởng đâu mấy người này chuẩn bị nhảy vào nhau chiến một trận sinh tử.



Ở ngoài tế đàn, đám người Vạn Thế Liệt nhìn bốn vị lão tổ này cải nhau như trẽ con mà không ai dám ra ngăn cản. Do họ vừa là trưởng bối đức cao vọng trọng, vừa là bốn người mãnh nhất của Vạn gia. Đồng thời cũng là bốn trụ cột chống đở sự tồn vong cho cả gia tộc.

“Các vị lão tổ, xin hay nhanh chóng tiến hành lấy luôn linh thể và linh cốt của tên nhóc này đi ạ” Vạn Thế Liệt đành mạo muội đứng ra ngăn cản cuộc cải vã của bốn vị trưởng lão.

Cả bốn vị lão tổ nghe Vạn Thế Liệt liền nổi nóng và đồng thanh mở miệng chửi Vạn Thế Liệt.

“CÂM NGAY. NGƯƠI LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ MỞ MIỆNG RA LỆNH CHO BỌN TA”

Vạn Thế Liệt bị bốn vị lão tổ chửi không dám mở miệng mà chỉ biết cúi đầu xuống và co rúm trong sợ hải.

Thấy Vạn Thế Liệt co rúm lại bốn vị lão tổ cũng lười quan tâm đến nữa, rồi quay lại tiếp tục.

“Thôi làm nhanh lên rồi nghỉ. Xong chuyện xử lý thằng nhải gia chủ sau” Đại lão tổ mở miệng nói.

Nghe vị đại ca nói cả ba người còn lại đồng thanh đáp.

“Vâng thưa đại ca”

Sau khi ca ba vị trưởng lão tổ cùng nhau đồng thanh đáp lại thì cả bốn vị trưởng lão đều cùng nhau thi triển thuật pháp. Theo từng pháp quyết được thi triển của cả bốn vị trưởng lão thì pháp trận dần dần hoàn thiện.

Hiện tại Vạn Thiên Vũ nằm ở giữa tế đàn trong tình trạng chả khác nào mấy người bệnh nặng lâu ngày trông vô cùng thiếu sức sống. Da dẽ nhợt nhạt, môi thì khô khốc, hai mắt thì hóp lại nhìn cứ như là một người đã cạn kiệt hết toàn bộ tinh lực sau khi trải qua một cuộc đại chiến.

Vạn Thiên Vũ chỉ còn có thể cố hết sức để thở cũng đã khó khăn lắm rồi, chứ chả còn chút sức nào nữa để cắn lưỡi t·ự v·ẫn để giải thoát bản thân khỏi nổi khổ hiện tại.

Trong lúc đó cả bốn vị lão tổ cũng đã chuẩn bị xong pháp trận chỉ còn chờ tất cả cùng nhau bấm một pháp quyết cuối cùng cùng một lúc là pháp trận hoàn thành.

Không có gì ngạc nhiên về độ ăn ý của mấy vị lão tổ này nữa, tuy là có đôi lúc tránh chấp và cải cọ thì cả bốn người vẫn luôn có thể cùng làm việc ăn rơ với nhau mà không gặp bất cứ sai lầm nào.

Pháp trận hoàn thành, ở giữa pháp trận Vạn Thiên Vũ bị sức mạng của trận pháp năng lên không trung, không quá cao cũng khoảng 5 – 6 mét gì đó.

Trên không trung cả cơ thể của Vạn Thiên Vũ do bị khống chế của trận pháp mà không ngừng toả ra các hạt sáng màu đỏ bay ra khỏi cơ thể và không ngừng kết tụ lại thành một khối cầu màu đỏ.



Một lúc sau, hạt sáng cuối cùng rời khỏi cơ thể của Vạn Thiên Vũ và gia nhập vào khối cầu màu đỏ. Khối cầu màu đỏ sau khi đã dung nhập hạt sáng cuối cùng thì toả sáng lên sáng rực rở và rồi tự động vở tan ra chỉ chừa lại một khối tinh thể màu đỏ trong suốt có thể nhìn thấy ở bên trong có một lửa đang không ngừng cháy.

Nhìn thấy khối tinh thể cả bốn vị lão tổ đều không khỏi rung lên vì sợ hãi.

“Thật là thuần kiết”

“Hàng cực phẩm chứ chả đùa”

“Cái này mà đem đi chia tách ra thì có thể cho cả chục người cũng không sợ lãng phí”

“Càng nghĩ càng thấy lạ. Chỉ là một đứa con ngoài dã thú thôi mà sao có thể có thê phú dị bẩm kinh khủng như thế chứ. So với thằng nhóc này thì mấy đứa được gọi là thiên tài thì chả là cái cốc khô gì hết”

“Đệ nói gì thế để nó lại làm ô uế danh tiếng của gia tộc ta nữa à. Tuy cũng tiết thật nhưng thà hy sinh một mình nó mà có thể cũng cố những đứa khác thì sao mà không làm.

“Đệ biết chứ. Nếu mấy đức kia cũng được như thằng nhóc này thì chúng ta giờ này đở khổ hơn rồi phải không”

“.....”

“.....”

“.....”

Cả ba vị lão tổ còn lại không nói gì chỉ biết im lặng vì chẳng biết phải phản bát lại như thế nào cho đúng.

Sau đó đại lão tổ đưa tay lên thu khối tinh thể và ném ngay cho Vạn Thế Liệt. Vạn Thế Liệt tiếp nhận lấy khối tinh thể một cách cẩn thận và nhanh chóng để vào trong nhẫn trử vật.

Tuy là nói chuyện hăng say cả bốn người vẫn không quên việc mình cần phải làm, hai tay không ngừng bấm pháp quyết cho công việc cuối cùng.

Tình trạng hiện tại của Vạn Thiên Vũ có thể nói càng ngày càng tệ. Cơ thể nhợt nhạt được thây vì hồng hào đầy sức sống thì lại tím tái trông càng giống xác c·hết hơn.

Ngay lúc này Vạn Thiên Vũ lại cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Đau đớn này phát ra từ trong xương trong tuỷ nên có thể nói cơn đau này còn đau đớn hơn nỗi đau xác thịt mà Vạn Thiên Vũ đã trải qua khi bị rút lấy đi tinh huyết.

Tuy là người ta thường nói nếu chịu đau đớn quá đọ thì có thể dẫn tới c·ái c·hết, thế nhưng tuy b·ị đ·au đớn tột cùng lại không thể giải thoát cho Vạn Thiên Vũ nỗi thống khổ này.

Trong khi Vạn Thiên Vũ đang chịu đau đớn do linh cốt của bản thân bị nạo đi thì lại không thể nào ngất hay c·hết đi mà bị ép phải chứng kiến linh cốt của mình bị lấy ra bởi trận pháp.

Một lúc sau một xương nhỏ bằng ngón tay cái bay ra khỏi người của Vạn Thiên Vũ và được bao bọc và lơ lửng trong một khối cầu màu đỏ trong suốt.

Sau khi linh cốt của Vạn Thiên Vũ bị lấy ra khỏi cơ thể thì vị đại lão tổ cũng ra hiệu cho ba người còn lại ngừng thi triển trận pháp và thu đoạn đoạn cốt vào lòng bàn tay và chiêm ngưỡng.

Sau khi trận pháp kết thúc thì Vạn Thiên Vũ cũng không còn được nâng lên nữa và rơi xuống tế đàn.