Trong cuộc đời mỗi người, ai chưa từng có những tiếc nuối không cách nào bù đắp nổi? Chu Tiểu Vân ngẩn ngơ ngồi yên ở đó suốt 4 tiếng đồng hồ. Đối diện là một cái gương bình thường, trong gương hiện lên một khuôn mặt có thể nói là thanh tú. Cô tiếc nuối về tuổi trẻ của mình bỏ học sớm, yêu sớm, kết hôn, sinh con sớm, khó khăn chồng chất.
Như mọi khi cô đón đứa con gái bé bỏng ra về nhà nấu cơm đợi chồng về ăn cơm. Nhưng chồng cô thì có thể nói là thích ăn ngon, thích chơi bời, thích hưởng thụ, tính lười biếng trời sinh khó thay đổi. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm giúp Chu Tiểu Vân hiểu được điều này: sống cùng người đàn ông như vậy, đừng mơ đến cảnh giàu sang, chớ hy vọng lời ngon tiếng ngọt, chớ chờ đợi tin vui. Năm mười chín tuổi, Chu Tiểu Vân yêu Lý Thiên Vũ hai năm rồi kết hôn, tới giờ đã gần mười năm. Cô hiểu chồng còn hơn chính bản thân mình. Có đôi lúc cô không nghĩ ra: Vì sao năm đó cô cứ khăng khăng yêu một người đàn ông không có tiền đồ như vậy? Mặc kệ sự phản đối của cha mẹ, cô cứ như bị ma ám, gào khóc không phải Lý Thiên Vũ thì không lấy chồng. Chẳng lẽ cái đó gọi là số phận?
Sự sống và cái chết của cô có lẽ được sắp đặt sẵn khi anh lén vợ mình đem toàn bộ số tiền tiết kiệm chuẩn bị mua nhà mới cho người bạn của anh mượn. Cô cải nhau cùng anh rồi bỏ đi ra ngoài. Cả hai đang trong sự dằn co qua lại. Chu Tiểu Vân kinh hãi nhìn chiếc xe tải đang lao nhanh đến sau lưng Lý Thiên Vũ. Lúc này, mắt cô bỗng trở nên vô cùng tinh tường, mọi chuyện phát sinh trước mắt đều biến thành cảnh quay chậm. Cô nhìn thấy người lái xe tải cố đạp phanh nhưng phanh không ăn. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Lý Thiên Vũ còn nói gì đó với cô nhưng cô không rõ nghe lắm, cô chỉ biết mình dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, sau đó thì “UỲNH” một tiếng vang thật lớn.
Linh hồn cô xuất ra khỏi thể xác thống khổ kia nhìn anh ôm cô mà khóc trong đau đớn nhưng cô không thể làm được gì cho đến khi một luồng sáng chiếu vào cô nó có một lực hút khiến cô bị hút thật mặt và khi tỉnh dậy mọi thứ đã trở về năm có lên sáu tuổi. Tiểu Vân nên vui hay nên buồn đây. Vì cô biết trước được tương lai của mình sẽ ra sao. Nhưng nghĩ sao thì vận mệnh trao cho cô cơ hội mới, tất nhiên cô muốn nỗ lực hết mình sống một cuộc sống mới hoàn toàn hạnh phúc. Đi học là học trò cưng của giáo viên, ở nhà là trợ lý bé nhỏ toàn năng được cha mẹ yêu thương, anh chị em cũng thay đổi khác trước. Người một nhà đều hạnh phúc mới là hạnh phúc đích thực. Khi lớn lên, tìm một người bạn trai ôn nhu, tỉ mỉ, chu đáo… Nhưng duyên số đã ăn bày cho cô và Lý Thiên Vũ là một đôi rồi liệu cô có thể phá vỡ duyên số này không?