Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 40: Nhà chú Ba ở thị trấn (2)




Chu Tiểu Vân cầm trong tay một túi lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Từ lúc cô cầm tiền mừng tuổi đã nghĩ muốn mua bút lông, mực nước và giấy Tuyên để luyện thư pháp. Số tiền trên người cô bị tiêu bảy tám phần, không còn bao nhiêu nhưng tâm trạng của cô lại dâng cao.

Quay về chỗ cũ, Tiểu Hà đã chọn được dây buộc tóc có hoa màu đỏ, Ngô Mai chọn một đống dây chun đủ màu đang trả tiền. Chu Tiểu Hà thấy cô, liền vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến chọn cho mình một cái.

Chu Tiểu Vân xem qua, màu đỏ có chút rực rỡ nhưng bé gái buộc lên cũng xinh hơn nên khen mấy câu. Chu Tiểu Hà vui lắm, buộc ngay lên tóc rồi tự cầm gương nhỏ trước quầy soi soi, ngắm nghía.

Ngô Mai tinh mắt thấy túi đồ trong tay Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, trong tay cậu là túi gì thế?”

Chu Tiểu Vân không muốn giải thích kỹ, chỉ nói là đồ cần dùng. Ngô Mai đã quen với cách nói chuyện chỉ nói một nửa của cô nên không hỏi kỹ, giục cô vào chọn một dây.

Chu Tiểu Vân ngồi xổm xuống, nhìn một đống dây chun đủ màu trước mắt. Cô chọn được một cái màu xanh nhạt, hỏi giá là năm phân lập tức rút tiền ra trả.

Quan điểm thẩm mỹ của Chu Tiểu Hà khác hẳn cô: “Đại Nha, em mua cái dây buộc tóc này chẳng đẹp gì cả, chị thấy cái màu hồng phấn có nơ bướm kia đẹp hơn, em đổi cái kia đi.”

Ngô Mai gật đầu, cô cũng cảm thấy màu hồng phấn rất đáng yêu.

Chu Tiểu Vân không dám gật bừa. Dù bây giờ cô mới bảy tuổi nhưng tâm trí gần ba mười, xem như là phụ nữ trưởng thành, không chịu được chính mình buộc dây màu hồng, cưa sừng làm nghé.

Cô mượn gương của chủ quầy, buộc kiểu tóc đuôi ngựa rồi soi gương, chỉ thấy trong gương có một cô bé mặt mày xinh xắn, dây buộc tóc màu xanh lộ vẻ thanh nhã, đối với ánh mắt của mình cô rất vừa lòng.

Lúc này, Chu Tiểu Hà cũng cảm thấy Chu Tiểu Vân buộc dây màu xanh rất đẹp, quay sang nhìn dây màu hồng kia có vẻ hơi chói.

Ngô Mai “Oa” một tiếng thán phục: “Đại Nha, cậu buộc cái này xinh thật! Cái màu hồng kia khẳng định không đẹp bằng, cậu thật tinh mắt. Mau qua đây, cậu phải chọn giúp mình một cái.”

Chu Tiểu Vân thấy hai người đồng ý cũng rất vui vẻ. Diện mạo của cô chỉ xem như thanh tú, không thích hợp với màu sắc quá rực rỡ, bắt mắt, cô muốn sau khi lớn lên, cứ thanh nhã, giản dị như thế này là được.

Thể theo yêu cầu của Tiểu Mai, cô lại làm quân sư quạt mo, thay bạn chọn một cái kẹp tóc màu vàng nhạt, kẹp bên mang tai Tiểu Mai khiến cô bé đáng yêu hơn nhiều.

Ba người vui vẻ ra về, đến gần nhà chú Ba thấy bọn Chu Chí Viễn, Đại Bảo vẫn ở ngoài chơi, giờ đổi sang trò cảnh sát bắt kẻ trộm.

Đại Bảo chạy rất nhanh, cố ý làm kẻ trộm. Tiểu Lỗi là cái đuôi của Đại Bảo cũng làm kẻ trộm. Chu Chí Viễn, Chu Chí Hải cộng thêm Tiểu Bảo đuổi mãi mà chưa bắt được. Đại Bảo cười kiêu ngạo, xem ra từ bé anh ấy đã có tiềm chất làm người xấu. (từ cái này mà cũng suy được hả chị???)

Nhìn thấy mấy cô, Đại Bảo vẫy tay: “Đại Nha, bọn em cũng qua đây chơi đi, cho bọn em làm cảnh sát đến bắt anh với Tiểu Lỗi.”

Trông kìa, bộ dạng của Đại Bảo quá nghịch ngợm!

Chu Tiểu Vân cầm trong tay một túi lớn nên chơi không tiện. Hơn nữa dù trong tay không có đồ, cô cũng không chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm với Đại Bảo, ai mà đuổi kịp anh ấy. Vì thế, cô không để ý đến anh trai, cùng Chu Tiểu Hà, Ngô Mai vào trong nhà.

Triệu Ngọc Trân đang thấy lạ, quay đi quay lại đã không thấy Đại Nha, Tiểu Hà và Tiểu Mai, bây giờ thấy mấy cô bé đã về, bà mới yên lòng: “Đại Nha, mấy đứa đi đâu thế?”

Không đợi Chu Tiểu Vân trả lời, Ngô Mai liền cướp lời: “Bác ơi, bọn cháu đi mua đồ. Ở ngay bên kia đường, đi mấy phút đã đến.” Nói xong, lấy cặp tóc trên đầu và dây chun đủ màu chìa ra khoe trước mặt mẹ Chu Phương.

Năm mới, trẻ con được phép dùng ít tiền mừng tuổi. Chu Phương khoan dung cười, còn khen con mua đồ đẹp.

Chu Tiểu Hà không cam lòng tỏ ra yếu thế đến bên cạnh Thẩm Hoa Phượng. Con gái mình thích chưng diện làm đẹp không phải chuyện ngày một ngày hai, trong lòng Thẩm Hoa Phượng hiểu rõ, thấy Chu Tiểu Hà buộc màu đỏ tươi giống diễn viên hí kịch, trong lòng có chút tự hào: trong ba đứa, con gái mình xinh nhất.

Làm mẹ, ngoài miệng không nói, trong lòng có ai không ngầm so sánh! Con cái xuất sắc, người làm mẹ được nở mày nở mặt! Trong lòng Triệu Ngọc Trân nghĩ không khác lắm, Đại Nha nhà mình thành tích rất tốt, ở trước mặt em dâu đã cho mình mặt mũi lớn. Giọng của bà với con càng lúc càng dịu dàng: “Đại Nha, thế con mua gì?”

Chu Tiểu Vân biết rõ mẹ mình ưa sĩ diện, thừa dịp này thành thật khai báo chuyện mua bút lông, mực nước và giấy Tuyên, thẳng thắn báo tiền trong người mình sắp hết. Lúc này, hai người kia mới biết túi đồ Tiểu Vân tự mình đi mua có đồ gì.

Trong lòng bà nhỏ máu, hơn mười ngàn đó, không phải con số nhỏ. Nhưng trước mặt chị em dâu, bà không dám trách mắng con quá nặng.

Tống Minh Lệ muốn xem đồ Chu Tiểu Vân mua. Tất nhiên cô là người biết hàng, phát hiện ra cô bé mua là đồ chuyên dụng luyện thư pháp, bút là bút trung lông sói và tiểu lông sói (Bút có nhiều loại: tiểu, trung, đại. Lông bút có loại cứng (như lông sói) có loại mềm (như lông thỏ) và có loại pha trộn các loại lông theo một tỉ lệ để thích hợp cho cả vẽ tranh lẫn viết chữ.), mực nước hơi sánh (viết chữ trên giấy không hút nước thì mực phải đặc, trên giấy hút nước như giấy tuyên thì mực hơi sánh), chất lượng giấy Tuyên không tệ. Cô nghĩ thầm đúng là không thể xem thường Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, sao cháu muốn mua những thứ này.”

Ở trước mặt thím Ba, Chu Tiểu Vân không khỏi có chút khẩn trương: “Thím Ba, cháu thấy câu đối treo trên cửa ngày tết rất đẹp, cháu muốn tập viết bút lông, sau này tự viết câu đối cho nhà cháu.”

Là giáo viên, Tống Minh Lệ đánh giá rất cao việc làm của cháu gái mình, Triệu Ngọc Trân vốn không hài lòng vì con gái tiêu tiền “hoang phí” sớm ném lên chín tầng mây, nghe Tống Minh Lệ liên tục khen con, bà cười tươi roi rói, mở cờ trong bụng.

Chu Tiểu Vân thở phào, may quá chọn đúng thời điểm, xem ra mẹ sẽ không nói lại chuyện mình tiêu gần hết tiền mừng tuổi.

Sau khi rời khỏi nhà chú Ba, thím Ba đặc biệt lấy một túi giấy báo cũ trong nhà để Chu Tiểu Vân bình thường tập viết chữ cần dùng, điều này khiến cô rất vui. Nếu hàng ngày dùng giấy Tuyên luyện chữ, cô không có nhiều tiền như vậy, đang đau đầu lo nghĩ, hành động của thím đúng là kịp thời! Thím còn hứa hẹn trong nhà có báo cũ đều giữ lại cho cô, trong lòng cô rất cảm kích thím. Người có học có khác.