Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 165: Thì ra có chuyện trùng hợp như thế




Cậu Lý Thiên Vũ là Lưu Chính Thanh, trong nhà có hai cô con gái, lớn gọi Lưu Sương lớn hơn Lý Thiên Vũ ba tuổi, bé gọi Lưu Lộ bằng tuổi Lý Thiên Vũ nhưng nhỏ hơn mấy tháng.

Chẳng lẽ Lưu Lộ này chính là Lưu Lộ kia em họ Lý Thiên Vũ?

Tính tính toán toán số tuổi không khác lắm, nhìn lại gương mặt dường như càng nhìn càng thấy giống.

Kiếp trước Chu Tiểu Vân không quen thân với Lưu Lộ lắm, nhưng dù sao cũng là em họ Lý Thiên Vũ cơ hội gặp mặt không ít. Bây giờ nhìn lại ngũ quan không khác lúc lớn mấy, chỉ là bây giờ còn nhỏ còn non nớt một chút thôi.

Chu Tiểu Vân cảm thán một tiếng dài, thật là khéo mà.

Lưu Lộ thấy ánh mắt là lạ Chu Tiểu Vân trong lòng có chút sợ hãi: “Chu Tiểu Vân, sao cậu nhìn tớ như thế? Rất dọa người đó?”

Quên chưa nói, Lưu Lộ trời sanh tính tự quen thân, cởi mở hào phóng rất dễ thân cận. Chỉ chốc lát sau, hai người đã thân quen.

Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, tính Lưu Lộ cực kì tốt, làm bạn không tồi, chẳng cần quan tâm đó có phải em họ Lý Thiên Vũ hay không. Dù sao Lý Thiên Vũ cũng từng học với mình hai năm, có gặp lại cũng không đến mức kinh hãi.

Sau khi quét dọn vệ sinh xong trở về vị trí Chu Tiểu Vân đột nhiên phát hiện Lưu Lộ không ngờ ngồi đằng sau mình. Không thể không nói một câu, thì ra có chuyện trùng hợp như thế.

Đi học hơn nửa tháng, Chu Tiểu Vân từ từ thích ứng với nhịp điệu học tập của lớp sáu, hoàn toàn khác hẳn với tiểu học nhàn rỗi, căng thẳng hơn nhiều. Buổi sáng bốn tiết, buổi chiều ba tiết cộng thêm hoạt động ngoài giờ học. Giáo viên tất cả các môn đều thao thao bất tuyệt giảng một tràng rất nhanh.

Giáo viên các môn ngoài ngữ văn còn tăng thêm tiếng Anh, chính trị, lịch sử, địa lý, so với các môn chính tương đối thoải mái hơn một chút. Các bạn nhỏ thích nhất tiết âm nhạc mỹ thuật và thể dục.

Chu Tiểu Vân nhớ kĩ bài học ở cấp một, nhất định duy trì nguyên tắc làm người khiêm tốn. Khi bầu cán bộ lớp, đầu cô cúi rất thấp, kiên quyết không chịu ngẩng đầu lên, miễn cho thầy chọn trúng.

Thầy Nghê rất tinh, nghe hết một lượt tự đề cử, rồi lại lựa chọn một số người có thành tích thi đầu vào tốt tạm thời đảm nhiệm cán bộ lớp. Nhưng, chính thức bổ nhiệm phải đợi một tháng sau thành tích kiểm tra cuối tháng công bố.

Tần Tuyết với tiếng phổ thông lưu loát tự tin tự giới thiệu mình, bộc lộ hết tài năng trở thành lớp trưởng —— tạm thời.

Chỉ là, điều này cũng đủ để Tần Tuyết đắc ý rồi, lúc đi ngang qua chỗ Chu Tiểu khẽ hừ một tiếng.

Chu Tiểu Vân không để ý tới sự khiêu khích ngây thơ của cô bạn ấy.

Lưu Lộ không tồi, làm cán sự môn văn.

Nguyện vọng được làm quan của Hứa Mỹ Lệ cực kỳ mạnh, mắt thấy lớp trưởng linh tinh đã được chọn, cô bạn không vui. Khi thầy Nghê chọn tổ trưởng, cố gắng giơ tay thật cao thật cao cuối cùng đã được như nguyện.

Ánh mắt thầy Nghê lúc quét qua Chu Tiểu Vân rồi dừng lại một chút, nữ sinh này thật lạ, chưa giơ tay lần nào cả.

Ấn tượng của Nghê Lượng đối với Chu Tiểu Vân coi như khá tốt, cảm thấy cô bé văn tĩnh này học hành rất chịu khó, nghe giảng nghiêm túc, làm bài chữ viết cũng vô cùng tinh tế xinh đẹp, có lòng muốn cất nhắc cô bé làm cán sự số học.

Không biết tại sao Chu Tiểu Vân từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, không có giơ tay, cũng không lên tiếng?

Không sao, em không lên tiếng tôi vẫn có thể chỉ định mà!

Thầy Nghê nói: “Chu Tiểu Vân, em tạm thời làm cán sự số học đi!”

Em?

Chu Tiểu Vân không giải thích được ngẩng đầu lên. Thầy có lầm hay không vậy, em đâu có giơ tay chứ!

Tiếc rằng, hiển nhiên thầy Nghê thuộc kiểu giáo viên độc tài, căn bản không cho Chu Tiểu Vân cơ hội từ chối tiếp tục chọn cán sự thể dục, cán sự lao động, cán sự văn nghệ.

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, như vậy cũng bị thầy chọn trúng, xem ra mình trời sinh số khổ a!

Có ý muốn đi tìm thầy nói một tiếng, nhưng vừa nghĩ đến thầy Nghê tự mình chỉ đích danh, nếu đi từ chối có phải quá không cho thầy Nghê mặt mũi không? Nếu chọc giận thầy ấy chẳng phải được không bù nổi mất sao?

Thôi, cố gắng làm cán sự số học đi!

Không phải là chuyện thu vở bài tập sao? Thu phát bài tập đều do tổ trưởng làm, cô chỉ cần mang bài tập đến phòng làm việc giáo viên thôi. Đơn giản đơn giản!

Nghĩ đến cuộc thi tháng một tháng sau, học sinh lớp Sáu mới vào cũng bắt đầu lo lắng.

Đây chính là cuộc thi đầu tiên sau khi chính thức vào trường Anh Minh. Nếu thi không tốt sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt giáo viên.

Mọi người đều gắng hết sức học tập.

Chu Tiểu Vân nhìn bạn học xung quanh học hành nghiêm túc dĩ nhiên mình không thể yếu thế. Từ trước đến nay cô luôn nghiêm túc, lúc này trong hoàn cảnh học tập tốt như vậy, càng thêm như cá gặp nước.

Suy nghĩ một chút trường trung học Anh Minh đúng là mạnh hơn nhiều so với trường cấp hai Hưng Vượng. Chu Tiểu Vân Tưởng vốn tưởng khi mình ở trường tiểu học Hưng Vượng đã thuộc kiểu nghiêm túc chịu khó. Khi đã tới đây rồi, mặc dù cũng coi như học sinh nghiêm túc, nhưng không đến mức quá chói mắt.

Có thể đoán ra không khí học tập dày đặc cỡ nào.

Mỗi sáng bước vào lớp, đều có thể phát hiện ra một đám học sinh đã đến, bắt đầu đọc bài khóa môn văn hoặc học từ tiếng Anh rồi.

Từ nhà Chu Tiểu Vân tới trường mất nửa tiếng, mỗi ngày cộng lại là hơn một tiếng, chỉ lãng phí đi đường không thì đáng tiếc.

Chu Tiểu Vân nghĩ ra cách, lợi dụng khoảng thời gian này học thuộc từ tiếng Anh. Thường là cùng với Đại Bảo thay phiên nói, cứ như vậy một đường đạp xe một đường học từ hiệu quả rất tốt.

Thành tích môn tiếng Anh của Đại Bảo lập tức bay lên cao, ha ha!

Dĩ nhiên, tiếng Anh của Chu Tiểu Vân cũng không kém. Mặt khác, trong bài thi chính trị cũng có một đoạn khá dài khái niệm cần học thuộc. Không biết là ai ra đề thi nữa, toàn là mấy lý luận thóc mục vừng thối không học không được hay sao?

(Thóc mục vừng thối: ý chỉ những thứ cũ mèm, vô dụng)

Văn là môn sở trường của Chu Tiểu, đến tiết chính trị có thể nói là không ai địch nổi.

Giáo viên chính trị là một người đàn ông rất cao, thích ngẩng đầu ưỡn ngực đi giữa lớp, rất ít nhìn học sinh. Nhưng anh lại rất thích Chu Tiểu Vân. Nghĩ lại cũng đúng, có giáo viên nào không thích học sinh chăm chỉ không?

Ngữ văn bắt đầu học cổ văn, “Chi hồ giả dã”. Chu Tiểu Vân cảm thấy rất hứng thú với nó. Cô luôn cảm thấy người Trung Quốc là người thông minh nhất thế giới, xem cổ nhân nói có học vấn thâm sâu vô cùng. Ở tiết ngữ văn, dù chỉ là một bài thơ cổ đơn giản mang âm luật, khi đọc trôi chảy trên miệng có mỹ cảm không diễn tả nổi.

Không cần hoài nghi, tiết ngữ văn chắc chắn là tiết Chu Tiểu Vân tập trung tinh thần nhất. Giáo viên dạy văn họ Khổng, vóc dáng không cao, có nền tảng cơ bản về môn văn sâu sắc, khi giảng bài dần lộ ra nét đặc sắc riêng.

Chu Tiểu Vân thấy mình rất may mắn từ đầu đến giờ đã gặp được hai giáo viên dạy văn giỏi.

Lớp số học, càng không cần phải nói! Chủ nhiệm lớp thầy Nghê có chiêu bài khuôn mặt nghiêm túc kia có học sinh nào không sợ, không ai dám mất tập trung. Chu Tiểu Vân Tâm nghĩ thầm dù sao mình cũng là cán sự của môn này, không thể phá hủy sân khấu của thầy số học được, nghiêm túc nghe nghiêm túc nghe đi!

Chỉ là, Chu Tiểu Vân cũng không chắc chắn lắm với thành tích của mình.

Trước kia ở Hưng Vượng tiểu học luôn đứng đầu, nhưng khi nhập học, thành tích của mình chỉ nằm trong mười cái tên đứng đầu trong lớp thôi.

Tại sao lại biết điều này? Bởi vì thầy Nghê đã dán bảng xếp hạng thành tích lên bức tường bắt mắt nhất trong lớp, đi ra đi vào muốn không nhìn thấy cũng không được.

Đây quả là thượng thượng sách đối với học sinh.

Ai không xắn tay áo lên chuẩn bị ở cuộc thi tháng lần đầu tiên Nguyệt này tỏa sáng chứ!

Chu Tiểu Vân cũng không ngoại lệ, trong lòng vừa khẩn trương vừa mong đợi.