Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 150: Nấu cơm dã ngoại (3)




Các nhóm xếp hàng tiến thẳng tới đích đến.

Chu Tiểu Vân mang không ít đồ, cũng may không nặng lắm, nhẹ hơn cái nồi sắt vừa to vừa nặng trong tay Cố Xuân Lai hay ghế con nhỏ được xếp thành một chồng trong tay Chu Chí Hải nhiều.

Lý Thiên Vũ đi đằng sau ân cần hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu mang nhiều đồ thế có mệt không? Để tớ xách hộ cậu nhé!”

Chu Tiểu Vân kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lý Thiên Vũ một cái, nhóc con, còn biết nịnh cơ đấy. Thành toàn cho cậu, cầm đi , tôi thoải mái hơn hẳn.

Chu Tiểu Vân đưa túi to trong tay cho Lý Thiên Vũ, thoáng nhẹ nhàng hơn nhiều, trong lòng có cảm giác thỏa mãn rất vô lương tâm.

Lý Thiên Vũ ơi Lý Thiên Vũ à, trước đây chưa bao giờ anh đối với cô niềm nở lấy lòng như thế. Khi yêu nhau đều tùy tiện, hiện tại khác hẳn, học được cách cẩn thận chú ý từng chi tiết nhỏ.

Chu Tiểu Vân có cảm giác hãnh diện.

Cố Xuân Lai lắc lắc đầu điệu bộ khoa trương nói: “Ai, tôi cầm nồi sắt to nặng lâu lắm rồi mà không thấy ai đó hỏi thăm một tiếng nào.”

Lý Thiên Vũ với câu trêu đùa của cậu giả vờ như không nghe thấy.

Chu Chí Hải cũng góp một tay: “Lý Thiên Vũ, tôi xách ghế cũng mệt lắm, chi bằng ông cầm thay tôi đi!”

Đầu của Lý Thiên Vũ không thèm xoay qua.

Da mặt không dày một tí cũng không được, nếu để ý thì hôm nay cậu sẽ bị cười thành dạng gì nữa. Đàn ông con trai đã làm còn sợ người khác chê cười sao?

Trương Tú Châu thấy dáng vẻ quan tâm săn sóc của Lý Thiên Vũ với Chu Tiểu Vân, trong lòng hơi ghen tị, cố ý nói trước mặt Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, trong túi của tớ toàn là bát đũa, rất nặng, tay tớ mỏi lắm rồi.”

Ngụ ý trong đó cả nhóm vừa nghe đã hiểu, vểnh tai nghe Lý Thiên Vũ trả lời.

Lý Thiên Vũ không kiên nhẫn nói: “Tay xách mỏi không biết đổi sang tay khác à?”

Trương Tú Châu mếu máo, lầm lũi tự bi ai cho bản thân.

Mấy cô cậu nháy mắt ra hiệu với nhau cười ầm ĩ.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này khiến lộ trình nửa tiếng tràn ngập niềm vui, giống như trong nháy mắt đã đến bờ sông Hà.

Con sông này chảy qua mấy làng gần đó, mỗi khi nên mùa nước lên rất có tác dụng, nước tưới cho ruộng lúa đều lấy từ nó. Nước sông giờ không quá sâu, trên bờ một mảnh cỏ lau. Phía trên sườn dốc còn một hàng cây um tùm, thảm cỏ xanh mượt, hoa dại hồng hồng xanh xanh càng làm nổi bật trời xanh mây trắng, oa, đẹp ghê.

Sau khi giáo viên ra lệnh, các nhóm tản ra kiếm chỗ.

Trên bờ sông khá rộng, nếu không nhiều lớp như vậy đúng là không đủ chỗ.

Chu Tiểu Vân cảm khái nghĩ, sau này ở đây sẽ biến thành một nhà máy, cả ngày xả nước thải ra sông khiến nước sông bị ô nhiễm. Mấy năm nước làm gì còn chỗ dã ngoại lí tưởng tự nhiên như thế này nữa.

Mọi người làm theo sự phân công, đầu tiên dựng nồi và bếp. Đào một hố đất nhỏ, để nồi miệng hố, miễn cưỡng có thể sử dụng là được.

Trịnh Hạo Nhiên và Chu Chí Hải đi lượm cành cây về nhóm lửa, Vương Tinh Tinh bận rộn trải khăn lên bãi cỏ, Trương Tú Châu dọn bát đũa.

Chu Tiểu Vân càn bận hơn, chỉ huy người này bỏ gạo vào trong nồi, chỉ huy người kia nhóm lửa, lại còn vội vàng chuẩn bị nấu ăn, nhiều việc thế này, rất dễ loạn.

Phương Văn Siêu và Trịnh Băng vừa nói cười vừa đi xem tình hình. Nhìn các học sinh tay chân luống cuống, lúc thì đổ bát, lúc thì va vào nồi rất thú vị, thỉnh thoảng hai người thoải mái cười to.

Mọi người nhao nhao ồn ào làm chẳng được mấy nhưng cãi nhau thì không ít, có nhóm không phân công tốt bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

Dạo qua một vòng, Phương Văn Siêu chú ý đến nhóm của Chu Tiểu Vân làm đâu vào đấy nhanh nhất tốt nhất.

Nhất là đầu bếp Chu Tiểu Vân, cô bé đeo một cái tạp dề hình trái tim đằng trước, cầm xẻng xào rau, còn chỉ huy người ở dưới khống chế mức lửa, rất chuyên nghiệp.

Trịnh Băng cũng cảm thấy hứng thú nhìn cậu con trai Trịnh Hạo Nhiên dưới sự chỉ đạo của Chu Tiểu Vân bê cái này lấy cái kia, cười nói với Phương Văn Siêu: “Hạo Nhiên ở nhà chẳng bao giờ làm gì cả, hôm nay coi như được rèn luyện.”

Phương Văn Siêu thấy trên mặt các học trò tràn ngập nụ cười vui vẻ, trong lòng cũng vui sướng: “Ở nhà có mấy em biết nấu ăn đâu, hôm nay bố trí hoạt động như thế này rất có ý nghĩa .”

Chỉ nhìn các em ấy đã thấy hài lòng!

Chu Tiểu Vân phát huy tài bếp núc thâm tàng bất lộ, đầu tiên nấu một nồi cơm thơm ngào ngạt xới ra một bát ô tô to, sau đó làm món thịt kho tàu.

Thịt ở nhà đã được cắt thành miếng, từng miếng vừa xinh có nạc có mỡ, khoảng ba cân thịt, bỏ vào trong nồi, cho thêm hành thái nhỏ, gừng vô, mùi hương lan toả bốn phía, lại thêm ít dầu, muối, đường đảo qua đảo lại cho chảy mỡ rồi đổ nước vào đun một tiếng, thịt rất nhừ.

Mắt thấy cành cây sắp không đủ, Ngô Mai và Vương Tinh Tinh nhảy tưng tưng chạy đi nhặt.

Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai sao không thấy bóng dáng.

Chu Tiểu Vân bảo Trịnh Hạo Nhiên mang túi rau tới, bắt đầu xào rau. Đến khi rau gần chín, cô thấy Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai trong tay xách hai con cá trích dương dương đắc ý đi tới.

Chu Tiểu Vân kinh hãi: “Hai cậu lấy cá ở đâu thế?” Trong lòng xẹt qua một dự cảm không tốt, đừng nói là nhảy xuống sông bắt nhé!

Lý Thiên Vũ ba hoa: “Tớ và Cố Xuân Lai mang cần câu theo, vừa đào ít giun làm mồi nhử cá, hôm nay không may lắm, câu nửa ngày mới được có hai con.”

Bây giờ Chu Tiểu Vân mới chú ý tới trong tay mỗi người có một cái cần câu khá dài. Loại cần câu này có thể gập ngắn lại, giấu trong người đảm bảo không nhìn thấy, thảo nào trước đó cô không thấy có.

Giờ mà đi trách hai người cũng chẳng làm được gì nữa, dù sao cá cũng đã câu được rồi, làm nồi canh cá thôi.

Lý Thiên Vũ cầm dao ra bờ sông, làm cá sạch sẽ rồi đưa cho Chu Tiểu Vân, cô nhanh nhẹn nấu một nồi canh cá.

Tất cả sắp xếp ổn thoả, mấy cái ghế con ghép lại sẽ thành bàn ăn, bê cơm và thức ăn lên, đúng là có cảm giác tự hào.

Mấy nhóm bên cạnh thấy nhóm của Chu Tiểu Vân động tác nhanh nhất sắp được ăn cơm, có người ghen tị qua xin mấy miếng. Hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng dưới sự mời nhiệt tình của học trò cũng ngồi vào mâm, cứ ngồi xuống đất cầm bát ăn cơm cũng có cái lạc thú của nó.

Phương Văn Siêu vừa ăn vừa gật đầu: “Chu Tiểu Vân, tài nấu ăn của em đúng là không tệ, nhất là món thịt kho tàu này rất ngon.”

Đương nhiên, đây là món tủ của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha đều thích ăn.

Trịnh Băng không khỏi nhìn Chu Tiểu Vân bằng cặp mắt khác xưa, tuổi không lớn lắm tài nấu nướng lại rất khá, thực hiếm có.

Về phần mấy người khác, ai cũng mải mê ăn, khiến các nhóm khác ở gần đó nhìn mà tâm ngứa. Coi đi, người ta làm thì sắc hương vị có đủ cả, nhìn lại mình không nửa sống nửa chín thì lại khét lẹt, không thể so sánh được.

Sau khi cơm nước xong lại uống một bát canh cá, mùi thơm sực lên mũi. Không ít học sinh ăn xong cũng tới xin một bát.

Chu Tiểu Vân vội vàng múc canh cho mọi người, Phương Văn Siêu mang máy ảnh đi chụp hình kỉ niệm.

Sau khi ăn xong lại ba chân bốn cẳng thu dọn một hồi, ăn no, chơi mệt rồi, cuối cùng mọi người lên đường về nhà.

Buổi chiều ở nhà ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm đó trôi đi trong vui vẻ.