Chảng mấy chốc, hắn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ nhà bên cạnh, nói: "Huynh đệ của ta đã về! Cảm ơn sự tiếp đãi của người. Ta đi đây, thưa người. Ồ, người không cần tiên đâu? Vài ngày nữa ta sẽ mang đến cho người một bao."
Trân Nhì Lang đang được người hàng xóm nhiệt tình tiễn ra ngoài. Khi nhìn thấy Cố Đình Viễn và tỷ tỷ của hẳn, Trần Nhị Lang cười rạng rỡ nói: "Cố huynh đệ, ngươi đã về rồi!" Khi họ không có nhà, han đã gõ cửa nhà hàng xóm, ngôi chờ ở đó. Ngoài trời lạnh quá nên không thế đứng ở ngoài để lạnh cóng đúng không?
"Vào đi, vào đi." Cổ Thư Dung vội vàng mở cửa nói.
Người nhà của Bảo Âm thực sự rất nhiệt tình, nàng ấy cảm thấy ấm áp trong lòng. Cố Thư Dung cũng cảm thấy biết ơn vì Trần Nhị Lang bất chấp thời tiết lạnh giá đã đánh chiếc xe kéo đến, thật may man khi Cố Đình Viên đã không thuê một chiếc xe bò theo lời của nàng ấy .
"Ta đi đun nước." Cố Thư Dung đặt bánh ngọt Vương gia đưa cho xuống, vội vàng đi vào phòng bếp.
Trần Nhị Lang lớn tiếng kêu lên: "Không cần vội! Không cần vội!"
"Không sao đâu, không sao đâu." Cố Thư Dung nói.
Trân Nhị Lang lái xe la vào cửa.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Cố gia nên tò mò nhìn xung quanh. Cảm thấy khoảng sân nhỏ thật tỉnh xảo đẹp de, hắn hỏi:"Đồ gì đó? Bây giờ chúng ta di chuyển luôn đi?"
"Không vội, Nhị ca, nghỉ ngơi trước đi." Cố Đình Viễn nói.
Trân Nhị Lang là một người nhanh nhẹn nên đã lập tức xắn tay áo nói: "Không cần khách sáo! Đi thôi, chúng ta cần chuyển đồ gì?"
Trân Nhị Lang đã ngồi ở nhà bà hàng xóm nên không cảm thấy lạnh hay mệt mỏi.
Cố Đình Viễn nhìn thấy hắn nhiệt tình như vậy không thể không nói: "Trong phòng của ta có hai cái rương, hai cái bọc."
"Vậy thì đi thôi." Trần Nhị Lang nói.
Cố Đình Viễn dẫn hắn vào phòng. Mọi thứ đã được sắp xếp sẵn sàng. Hai chiếc rương đựng sách, cái bọc thì chưa buộc lại. Cố Đình Viễn nhanh chóng gói giày, khăn trải giường, chậu rửa và khăn tắm vào bọc.
Trần Nhị Lam không nhúng tay vào, đứng sang một bên nhìn mọi thứ. Trong lòng thầm ngưỡng mộ căn phòng khang trang. Thật sạch sẽ và ngăn nắp
"Huynh đệ à, sau khi ngươi dọn đi, căn nhà này sẽ để trống sao?" Trần Nhị Lang hỏi. Cố Đình Viễn vẫn đang tập trung vào việc buộc các cái bọc, trả lời: "Khó nói khi nào ta sẽ quay lại, vì vậy nếu cho thuê sẽ không tốt."
"Thật đáng tiếc." Trân Nhị Lang nói.
Cố Thư Dung đã đun nước xong, mang nó vào phòng khách, nhưng nàng ấy lại không thấy ai ở đó: "Người đâu rồi?" Nàng ấy cố lắng nghe một chút, đặt cốc xuống rồi đi vào phòng đệ đệ, nói: "Ồ, mọi thứ đã được thu dọn xong chưa?"
Trần Nhị Lang đang cố nâng một cái rương nặng trịch, hắn nghiến răng nói: "Chuyển đi càng sớm càng tốt, tránh phải gặp loại người không biết xấu hổ."
Đối với Trần Nhị Lang, có vay mà không có trả là vô liêm sỉ. Hơn mười lượng bạc! Hắn đánh xe cả tháng, có thể kiếm được khoảng hai trăm đồng. Mà nương hắn chỉ cho hắn khoảng một phần mười là hai mươi đồng tiền tiêu vặt. Phải đánh xe đến khi nào thì hắn mới kiếm được hơn mười lượng cơ chứ?
Vì vậy, Trân Nhị Lang không thích Lý Chu, cảm thấy rằng Cố Đình Viễn quá nhân hậu. Vừa khiêng một chiếc rương ra ngoài, Trần Nhị Lang vừa nói: "Khi cưới Bảo Âm ngươi trở thành người nhà của ta, nên để cho nàng quản lý tiền bạc, ngươi quá nhân từ, sẽ phung phí gia sản của chúng ta."
Cố Đình Viễn vác một cái rương khác lên, những đường gân trên trán hắn nổi lên. Hắn nghiến răng: "Được." "Ta nói nghiêm túc." Mặc dù Trần Nhị Lang cũng lười biếng không thích làm nhiều việc, nhưng hắn khá khỏe. Khiêng chiếc rương nặng trịch nhưng vẫn còn sức để nói: "Muội muội ta thông minh thật đấy, có tiền trong tay sẽ không phạm một sai lầm nào đâu."