Cuộc Sống Hôn Nhân Của Người Sói Và Con Người

Chương 11: Em yêu anh




“Anh có phải là chó đâu, anh có thể tự đi được Candy.”

“Sói và chó chẳng phải có họ hàng với nhau sao. Cùng lắm thì anh tiến hóa hơn một chút.”

“Vậy lúc này em đang xem anh là chó hả?”

Cô quay lại nhìn Bon Mars, đôi mắt kiên định nói:

“Em chỉ xem anh là chồng của em.”

Nghe thấy câu này của cô, tim anh phút chốc bị tan chảy. Bon Mars cười hạnh phúc.

“Từ giờ anh sẽ để em dắt anh đến những nơi mà em muốn đến.”

“Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em nhiều lắm vợ à.”

Cả hai cùng cười trong sự hạnh phúc. Giây phút này, trong mắt họ chỉ có hình bóng của nhau. Cảm giác yêu đương là một thứ gì đó rất tuyệt đối với họ.

Trong lúc hai người không để ý, đột nhiên có một con rắn thình lình xuất hiện. Nó bò qua chân Candy Thi để lại trên người cô một vết cắn.

Cảm nhận được cơn đau bất chợt, Candy Thi hét toáng lên.

“A…”

Cô nhìn xuống chân mình thì thấy một con rắn bò ngang qua. Biết bản thân bị rắn cắn, Candy Thi liền ngồi khuỵu gối xuống dùng tay mình nắm chặt lấy cổ chân để nọc rắn không chạy lên trên.

Bon Mars nhìn thấy cảm này thì sửng sốt. Nhìn vợ đang sơ cứu vết thương, anh không kiềm được cảm xúc, nắm chặt tay mình quay sang nhìn hướng con rắn bò đi. Sự tức giận đã khiến cho đôi mắt anh đổi màu. Bon Mars liền biến thành hình dạng của một con sói, điên cuồng muốn đuổi theo con rắn. Nhưng khi anh chạy đi thì Candy Thi lại bất ngờ nắm lấy đuôi anh.

“Bon anh định đuổi theo con rắn à?”

Anh gừ lên một tiếng ngầm thừa nhận với cô.

“Trời ạ, nó đi rồi thì để nó đi đi. Có một vết cắn không sao cả, với lại nó cũng không có độc. Tha cho nó một lần đi.”



Bởi vì lời nói của Candy Thi, anh từ bỏ việc đuổi theo con rắn kia, biến trở lại hình người. Nhưng có điều, sắc mặt của Bon Mars lại không được tốt. Anh trực tiếp bế cô lên, đưa đến phòng thuốc. Trên đường đi đến đó, Bon Mars buồn bực trong người nói:

“Đáng lý ra em không nên tha thứ cho người làm hại mình dễ như vậy.”

“Nhưng nó chỉ là một con rắn không có suy nghĩ. Em đâu thể so đo với nó được.”

Candy Thi cố giải thích cho Bon Mars hiểu.

“Vì em là con người, còn anh thì không. Anh sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm hại đến em kể cả một con kiến cũng không.”

“...”

Cô có thể thấy rõ sự nghiêm túc trong lời nói của Bon Mars và tin rằng anh sẽ làm thật nếu điều đó xảy ra.

Thấy chấp niệm của anh chồng quá lớn lại còn vì mình khiến cô chút ấm áp nhưng cũng không kém phần lo lắng. Dù sao thì trên đời này vẫn luôn có những lỗi lầm vô ý mà không phải lúc nào cũng có người sai người đúng. Chỉ cần bản thân học được cách tha thứ và rộng lượng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn để nó trong lòng.

…...

Phòng thuốc.

Sau khi đến nơi, Bon Mars cẩn thận băng bó lại vết thương trên chân giúp cô. Vì muốn trở về nhà sớm để cô nghỉ ngơi, anh đã chủ động làm hết những công việc trong phòng thuốc giúp cô.

“Khụ khụ...mấy lá thuốc này hôi quá!”

Bon Mars không thể thở nổi, anh lấy tay bịt mũi lại nhưng mùi lá thuốc vẫn bay xộc vào mũi anh muốn tắt thở.

Nhìn nét mặt không thể thở nổi của anh làm cô không đành lòng.

“Anh đứng sang một bên để em làm cho.”

Đây là lần đầu tiên Bon Mars giúp cô giã thuốc nên không tránh khỏi việc hít phải một số loại lá có mùi nồng nặc. Lúc nhỏ cô mới học bào chế thuốc cũng như thế. Khó chịu đến mức cô phải nôn mửa. Nhưng vì năm tháng lâu dài nên cũng quen dần.

Bon Mars bất ngờ giơ tay ra ngăn cô lại.

“Không cần em giúp, tự anh có thể làm được. Hôi một chút có là gì đâu khụ khụ…”



Những việc nhỏ nhặt như thế này mà anh còn không làm được thì sao có thể bảo vệ được cho cô. Bon Mars hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng mà giã liên hồi.

“Giã chết bọn mày!!”

Bụp bụp bụp!!!

Candy Thi ngây người ra, nhìn anh đang giã thuốc mà giống như đang trút giận lên mấy lá thuốc đó. Trong lòng cô thầm nghĩ người đàn ông này sao lại cố chấp quá vậy.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua.

Sau một lúc tra tấn không sót một chi tiết nào, Bon Mars cuối cùng cũng giã xong số thuốc mà Candy Thi giao. Sắc mặt anh cũng nhợt nhạt hẳn đi không rõ nguyên nhân.

Candy Thi đưa cho anh một ly nước, từ tốn nói:

“Nhìn mặt anh không có chút khí sắc hay là ở lại đây nghỉ một chút rồi về.”

Nghe thấy Candy Thi muốn ở đây, Bon Mars ngay lập tức từ chối. Vất vả lắm anh mới làm xong là để quay trở về, muốn anh ở lại đây thêm nữa anh không thể làm được.

“Không cần đâu em ơi. Anh khỏe lắm, chúng ta mau về thôi.”

Sợ cô sẽ không đồng ý, Bon Mars đứng dậy liền kéo cô rời khỏi đây trước khi cô trả lời anh.

“Ơ này, anh chắc mình ổn chứ!”

Về đến cung điện, Bon Mars để Candy Thi trở về phòng nghỉ ngơi còn anh thì phải đi giải quyết một việc quan trọng.

“Làm xong việc anh sẽ trở về. Ngủ trước đi không cần phải đợi anh.”

Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt rồi rời đi.

Ở một góc khuất tối trong cung điện, Bon Mars nhìn ra cửa sổ đầy thăng trầm.

Một người từ bên ngoài đi vào trong cung kính.

“Thưa thủ lĩnh, ngài gọi thuộc hạ đến đây có gì căn dặn.”