Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc - Chương 10




Trầm Trầm từ trong cửa hàng nội thất chọn lấy một chiếc giường đơn trang nhã gọn gàng, sau khi để lại số điện thoại và địa chỉ cho nhân viên công tác xong thì vội vã chạy về nhà, vừa mở cửa phòng ra, quả nhiên đã ngửi được mùi hương quen thuộc, Chu Thanh mặc bộ 10 tệ 3 chiếc đã sớm hí hoáy cơm nước xong xuôi, một người ngồi ở trước sô pha ngoan ngoãn xem TV chờ hắn về.

Trầm Trầm liếc mắt nhìn TV, ở giữa có viết 《cách nuôi dưỡng gấu trúc》, hắn cảm thấy không có nguyên do gì mà ấn đường hắn nhay nháy.

Cây trúc yêu tinh này, không có việc làm sao mà đi xem cái này? Trầm Trầm im lặng ở huyền quan đổi dép lê, Chu Thanh nghe thấy tiếng Trầm Trầm, lập tức ấn vào điều khiển TV, hình ảnh trong TV chuyển luôn, trong khoảnh khắc đã biến thành 《không hay chớ quấy rầy》, trong TV hai ông đầu trọc còn đang anh xô tôi đẩy qua lại, Chu Thanh thì đúng lúc quay đầu mỉm cười với Trầm Trầm, nói: “Anh đã về.”

Trầm Trầm gật đầu, hắn mau chóng xóa sạch loại tư tưởng nhàn nhạt vừa sinh ra do tình cờ nhìn thấy Chu Thanh xem 《cách nuôi dưỡng gấu trúc》, nhìn một mặn một chay một canh trên bàn cơm, Trầm Trầm tâm tình rất tốt, cởi áo khoác ra, ngồi ngay ngắn trên ghế bưng bát lên nhanh chóng gẩy.

Hắn bên thì nhai cơm bên thì nói với Chu Thanh tựa hồ đang bị hai tên đầu trọc hấp dẫn: “Ở nhà có quen không?”

Chu Thanh gật đầu: “Rất tốt.”

“Cậu rất thích xem TV.”

“Ừ, tôi cũng không biết phải làm gì thì tốt.”

Trầm Trầm buông chiếc đũa xuống, nhìn chằm chằm Chu Thanh vẫn là cả người ‘Hoa tôi nở trăm hoa chết’, nói: “Nói như vậy cậu cảm thấy rất buồn chán đúng không?!”

Chu Thanh quay đầu nhìn về phía hắn: “Nói như vậy thì có một chút.”

“Như vậy đi, ngày mai tôi được nghỉ, tôi dạy cho cậu lên mạng, tối nay tôi đi mua cho cậu mấy bộ quần áo, cứ ăn mặc như thế này có hơi xấu xí, thay quần áo xong tôi lại mang cậu đi cắt tóc.”

Chu Thanh tóc rất dài, đen như mực buông ở bên hông, tôn lên màu da trắng nhờ, cậu vốn sinh ra đã mang theo chút phong độ của người trí thức, dù là mặc bộ quần áo 10 tệ 3 chiếc, vẫn không che nổi một thân ngông nghênh vốn có, chẳng qua, Trầm Trầm ngắm mái tóc dài thẳng tắp mềm mượt, cảm thấy lúc cắt đi rồi thì tiếc lắm.

Chu Thanh gật đầu thật vui vẻ.

Sau khi Trầm Trầm đi làm, Chu Thanh một mình ở nhà xem TV một lát, lại đi làm xong cơm tối, cảm thấy buồn chán thì lục sách trên giá mà Trầm Trầm bày đó, trong lúc vô ý tìm thấy một quyển vở bìa dày màu tím, bên trên còn dùng tơ màu hồng phấn bao chặt chẽ, Chu Thanh thoáng chút do dự, rồi không chút chần chờ giật lớp bên ngoài mở ra.

Cậu vừa mở ra, thì một tờ giấy từ bên trong rớt xuống, Chu Thanh đúng lúc tiếp được nó, chỉ nhìn thấy trên đó có viết hai chữ thật to.

Phụng Duyên.

Phụng Duyên là vật gì vậy?

Chu Thanh lại tiếp tục lật quyển vở, chỉ thấy trong quyển vở dày dày đó tất cả đều là một mảnh trắng xóa, điều này khiến cho Chu Thanh hơi mất hứng.

Cậu đặt lại nó vào chỗ cũ, nhìn đồng hồ báo thức mà chán không buồn chết, đợi tới khi gần tới 5h30, chỗ huyền quan lại truyền tới tiếng mở khóa.

Cậu hăng hái xông ra cửa, đã thấy Trầm Trầm xách hai túi quần áo, đưa tới trước mặt cậu, trên kính hiện lên chút tia sáng: “Lấy đi thử xem.”

Chu Thanh rút túi ra, thấy chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu tím nhạt cùng với chiếc áo khoác màu vàng, cậu cởi ‘Hoa tôi nở trăm hoa chết’ ra, thay quần áo mới khoác lên, rồi lại mặc vào chiếc quần jean nguyên bộ, khí chất cả người lập tức thay đổi đi nhiều, tuy rằng khuôn mặt vẫn anh tuấn nhã nhặn như vậy, nhưng là phối hợp với một thân quần áo ấy thì lộ ra tinh thần đặc biệt lại mang theo chút đẹp đẽ, một bộ dáng này có thể so với mô đen mới trên tạp chí, tuấn mỹ mê người, Trầm Trầm vô cùng thỏa mãn khen ngợi một câu, đối với ánh mắt của mình hắn vẫn luôn rất tự tin.

Cây trúc như vậy hắn mới không xấu hổ mang ra ngoài chứ.

Trầm Trầm lại cho hắn thay đôi giày thể thao mới, bản thân cũng cởi giày da đen bóng quy củ ra, đổi lấy một thân quần áo nhẹ nhàng ngày thường, nói với Chu Thanh đang soi gương rằng: “Chờ tôi cơm nước xong tôi mang cậu đi cắt tóc.”

Chu Thanh nhìn người đàn ông trong gương, cảm thấy có chút xa lạ, cậu nghĩ mình không nên mặc quần áo như vậy, cậu không được tự nhiên xoay người vài lần, lại gặp phải Trầm Trầm đang trừng mắt.

“Đàn ông chân chính thì soi làm cái gì? Không có việc gì thì qua đây ăn cơm.” Tuy rằng cơm nước là người ta làm sẵn ra, thế nhưng lại nói như thế nào mình cũng là chủ nhân ngôi nhà này, Chu Thanh này thì tạm thời bị định nghĩa thành bảo mẫu, hắn thân là chủ nhân sao có thể bóc lột người hầu chứ?

Tuy rằng Chu Thanh luôn luôn nói mình không đói bụng, thế nhưng vì sao hắn luôn mơ hồ cảm thấy Chu Thanh vẫn dùng một loại ánh mắt đói khát nhìn hắn.

Chu Thanh phục hồi lại tinh thần, thấy Trầm Trầm cũng mặc quần áo đơn giản như vậy, tích tụ trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, đối mặt với Trầm có ý tốt, cậu nói: “Tôi có thể không ăn.”

“Hử? Đừng nói với tôi bình thường cậu hít gió ngửi sương, không ăn ngũ cốc sao?” Nghĩ như hắn đây, đường đường là một con gấu trúc tiên nhân cũng nhịn không được bị cơm nước ngon ngọt hấp dẫn, dù là các bạn tiên trong thiên đình cũng không thiếu mấy người là đồng đạo, không phải mỗi lần tiệc bàn đào tới thì chạy tới giúp vui? Không phải đều là vì nếm thử quả đào to hiếm lạ còn có rượu nếp lâu ngày Vương Mẫu đã chuẩn bị tốt nhất sao?

Cây trúc này thật là, rõ ràng là một yêu quái, còn là vừa mới thành hình, mỗi ngày uống chút nước trong phơi nắng qua loa, giống như mình vô cùng hà khắc với cậu ta vậy.

“Tôi cũng không rõ lắm, thường ngày cũng không cảm thấy đói.”

Gần đây Trầm Trầm rút ra một kết luận.

Nhìn đi, rõ ràng đây là một cây trúc lỗi thời, mở mồm ngậm miệng cũng nho nhã như thế.

Trầm Trầm quan sát hết trên dưới một lượt, sau đó cúi đầu đem mấy hạt cơm cuối cùng và sạch sẽ vào miệng, nghĩ tới cái gì đó lại nói tiếp: “Cậu đã từng ăn cơm chưa?”

“Chưa từng.”

“… Vậy cậu qua đây.”

Chu Thanh có hơi khó hiểu nhẹ nhàng đi qua, Trầm Trầm đã xới một bát cơm từ trong nồi cơm điện ra: “Nhiều như vậy chỉ một mình tôi ăn thì lãng phí quá, cậu cũng qua ăn đi.”

Tuy rằng lúc trước Chu Thanh đã từng nếm cơm nước mình làm, nhưng đều chỉ là thử đồ ăn vì Trầm Trầm mà thôi, lần này ngồi chung ở cùng một chiếc bàn, cùng nhau bưng bát với đũa ăn lần đầu, cậu có chút khó chịu bới mấy miếng cơm, bỗng cảm thấy trước mắt một cái bóng mờ, khuôn mặt Trầm Trầm hơi hơi xa cách đang gắp một miếng thịt vào trong bát cậu: “Không thể chỉ ăn cơm.”

Cây trúc cũng ăn thịt…?

Chu Thanh rõ ràng nhớ kỹ thuộc tính của mình, hồ nghi nhìn chằm chằm vào miếng thịt thơm ngào ngạt do chính mình rang xong, do dự một hồi rồi há mồm nhai.

Mùi vị… Cũng không tệ lắm.

Nhìn cơm trong bát Chu Thanh dần dần ít đi, Trầm Trầm trong lòng bỗng kiên định thêm vài phần, hơn cả kiên định, hắn lại cảm thấy thỏa mãn.

Hắn đã lâu chưa cùng ai ăn cơm chung cả.

Nếu như không phải Chu Thanh, hắn cơ hồ đã quên mùi vị cùng nhau sống chung rồi.

Hắn bỗng nhớ tới đại sư huynh của mình Tử Dương, hôm qua treo điện thoại của Tử Dương, gã nhất định sẽ tức giận cực kỳ đi.

Có điều, Trầm Trầm xoa nắn ấn đường, hắn thực sự không muốn liên quan gì với đại sư huynh.

Chu Thanh sau khi ăn xong, cầm chén đũa đặt ở trong bếp, rồi nói với Trầm Trầm đang đờ ra vùi mình ở sô pha: “Đi cắt tóc không?”

Hai con mắt của cậu tối như mực, lộ ra ánh sáng ôn hòa như ngọc, Trầm Trầm nhìn mà có chút mê man, lập tức răn đe mình không thể bị thứ đồ chơi này mê hoặc hời hợt như thế, phải biết rằng bản thể của cậu chính là một cây trúc, chắc chắn là chẳng có con gấu trúc nào bị một cây trúc xinh đẹp tươi mới thơm ngào ngạt mê hoặc cả.

“Ừm.” Trầm Trầm đứng dậy: “Đi theo tôi, có điều cửa hàng ấy có hơi xa, phải đi bộ mấy bước, coi như là tản bộ được rồi.”

Thời tiết tháng 4 có một loại mùi vị khi ấm khi lạnh, ban ngày nắng nóng hệt như mùa hè, tới tối lại muốn khoác thêm áo mới có thể ra ngoài.

Chu Thanh mặc quần áo mới, trong lòng có hơi vui vẻ, tuy rằng cậu là một cây trúc vừa mới tiếp xúc với thế giới này, thế nhưng… ít nhất… có thể phân chia ra sự khác biệt tốt xấu, bộ quần áo này rõ ràng tốt hơn bộ ‘Hoa tôi nở trăm hoa chết’ kia rất nhiều.

Trầm Trầm mang theo cậu, đi ở trong khu nhỏ trái quẹo phải rẽ, trên đường gặp phải rất nhiều nam nữ già trẻ tập luyện buổi tối, bác gái đã nghỉ hưu trong khu nhỏ thấy Trầm Trầm thì lộ ra thần sắc ái chà: “Tiểu Trầm à, mang bạn ra ngoài chơi hả?”

“Dạ.”

“Chơi là có ý gì?” Chu Thanh đứng ở sau lưng Trầm Trầm mở miệng hỏi.

“Chính là đùa thôi, dì Trường, bạn con ở nơi khác tới, nói phương ngôn cậu ấy sẽ không hiểu đâu.”

“Ái chà, bạn con trẻ quá, bộ dáng so với mấy minh tinh nước ngoài dì dán trong nhà còn xinh xắn hơn, sao không thấy con dẫn người ta ra ngoài chơi bao giờ?”

“Cậu ấy ở thành phố X, vừa mới tới đây, dì Trương, con đi trước đây.”

“Được rồi được rồi, vậy tạm biệt nhé.”

Sau khi chia tay bác gái Trương, Trầm Trầm phát hiện Chu Thanh vẫn đều im lặng, hắn có chút kỳ quái, hỏi: “Nè, cậu làm sao thế?”

“Tôi tưởng anh là một con người.”

“Hử?” Hắn đích thật là một con người, có điều cây trúc yêu quái này sao lại lộ ra biểu tình nghĩ suy như thế.

“Cậu mỗi ngày đều ở nhà ăn ăn ngủ ngủ, chưa từng thấy người ngoài nào, tôi còn tưởng cậu không có bạn bè gì chứ.”

“À, thực ra cũng có, tôi chỉ là thi thoảng ngại bọn họ ầm ĩ mà thôi.” Trầm Trầm nói chẳng hề để ý.

“Vậy anh một mình ở chỗ này đã bao lâu?” Gió đêm nhiễm phải màu mực, khiến cả người Chu Thanh tựa như dung nhập vào trong bóng đêm thành phố này.

Chu Thanh biết Trầm Trầm là một con gấu trúc tiên nhân, nhưng mà cậu đã biết được 《cách nuôi dưỡng gấu trúc》, gấu trúc là một loại sinh vật đặc biệt của Tứ Xuyên ngọa long, giống như thành phố W này là một thành phố phía nam không có khả năng xuất hiện gấu trúc lắm, nhưng mà Trầm Trầm rõ ràng là đã ở đây khá lâu rồi, bằng không hắn cũng sẽ không đơn giản nghe hiểu được phương ngôn khó hiểu tối nghĩa ở đây như vậy.

“Quên rồi, đại khái sau khi giải phóng thì tới nơi này, có điều toàn quốc chỗ nào tôi cũng đã từng ở qua, sống ở đây đã quen rồi, thời gian dài cũng lười đi.”

Trầm Trầm đang đợi một người.

Một người mà ngay cả bản thân hắn cũng đã quên.

Hắn ở trong thành phố nhỏ Giang Nam này, mỗi ngày trải qua cuộc sống sinh hoạt quy củ của một công nhân viên chức, cuộc sốn bình thản lại nhạt nhẽo khiến hắn đã lãng quên thuở xưa.